- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thị! Lão Bà Đại Nhân
- Chương 20
Thị! Lão Bà Đại Nhân
Chương 20
Kết quả báo cáo đã đập tan nghi ngờ của Mộc Thư Đồng cô. Trong lòng cô vẫn luôn kích động lại thêm hưng phấn. Hai ngày nay cô ở lì trong nhà, ngay cả trường học cũng không đi. Cô muốn đi gặp Niệm Niệm nhưng mà trong lòng lại không được tự nhiên. Cô căn bản là khôngcách nào tưởng tượng được Niệm Niệm thật sự là con của mình. Cô còn chưa tới hai mươi tuổi mà lại có con đã ba tuổi, thật là khiến cho cô đau đầu mà . Thế nhưng trong đầu luôn hiện ra hình ảnh hai mẹ con, thật là càng ngày càng mong đợi gặp họ. Nhưng mà vì sao trong lòng cũng không khỏi khẩn trương đây, nằm ở trên giường, ôm gối đầu, lăn lộn mấy vòng, rốt cuộc cô cũng quyết định đi gặp hai mẹ con nàng. Cô muốn hôn môi nàng, nói cho nàng biết: " Bất kể chuyện xưa thật thật giả giả như thế nào, em đều phải có trách nhiệm đối với hai mẹ con chị ".
Cuối tuần, Mộc Thư Đồng rời giường thật sớm, thay một bộ đồ đơn giản, đi vào đôi giày cô yêu thích, đem tóc toàn bộ buộc lên thành tóc thắt bím đuôi ngựa, lộ ra cái trán cao, hơn nữa đeo kính mát màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Chợt nhìn qua thật là có chút cá tính. Khi cô bước ra khỏi phòng, mẹ cô nhìn thấy liền há hốc, sợ run nhìn cô, một hồi lâu sau mới hỏi: " Đồng Đồng, con làm cái gì vậy? Sao lại mặc đồ này, quần áo nữ tính không mặc, mặc như vậy còn ra thể thống gì? ".
Thật ra thì, Mộc phu nhân nói như vậy chỉ vì nội tâm có chút lo lắng. Con gái bà từ nhỏ đã rất cá tính, hoặc là nói thật rất phản nghịch. Khi còn bé nếu không phải được chồng bà quản nghiêm khắc, thì chắc sau khi lớn lên, một chút nữ tính cũng không còn.
" Mẹ, bộ dáng như vậy không phải là rất tốt sao, huống hồ con rất thích như vậy. Lại nói lâu rồi con cũng không ăn mặc kiểu này. Hôm nay con vui vẻ, cho nên mẹ cũng không cần quản con nhiều vậy đâu " - Mộc Thư Đồng tiến lên ôm mẹ mình một cái, sau đó cầm túi lắc người ra khỏi nhà. Vốn suy nghĩ trực tiếp đi biệt thự của Chu Ý Nhiên nàng nhưng mà cô lại không dám xác định nàng có ở nhà không. Cho nên cô gọi điện thoại xác nhận cái đã. Tín hiệu vừa truyền đi thì bên kia liền nhấc máy, cô nghe được tiếng động huyên náo qua điện thoại, còn nghe được tiếng cười đùa của trẻ con.
" Chu Ý Nhiên, em có việc muốn gặp chị, được không? ".
Chẳng biết tại sao, bên kia truyền tới một tiếng "bảo bối", Mộc Thư Đồng cô nói tới nói lui cũng có chút không quen, lại cảm thấy khẩn trương.
Lúc này, hai mẹ con Chu Ý Nhiên nàng đang đi cùng Tư Gia Di - người bạn tôt nhất của nàng, chơi đùa trong sân chơi ở một công viên thiếu nhi. Nhận được điện thoại của cô là ngoài ý của nàng, bởi vì mấy ngày rồi hai người một chút cũng không liên lạc với nhau. Nàng kiềm chế không đi tìm cô chính là nàng muốn cho cô chút thời gian, nàng không muốn miễn cưỡng cô, cho nên nàng tình nguyện chờ đợi, chờ đợi cho đến khi cô nguyện ý tới bên cạnh nàng. Khi Chu Ý Nhiên nàng nghe được câu nói đầu tiên của cô, trong nội tâm nàng kích động không ngừng, rốt cuộc thì cô cũng đã đến tìm nàng: " Được, em tới chỗ này đi, Niệm Niệm cũng ở đây " - nàng cười đáp một câu, sau đó liền mở loa ngoài, đưa tới trước mặt con gái, yêu thương nói: " Niệm Niệm, mommy chủ động gọi điện thoại tới nha ".
" Mommy " - Niệm Niệm ngọt ngào kêu một tiếng, sau đó vội vàng chạy theo chân Tư Gia Di đi chơi.
Mộc Thư Đồng bị tiếng kêu ngọt ngào kia khiến cho trong lòng nhộn nhạo một lúc lâu, cố gắng làm cho mình bình thản: " Vậy hai mẹ con bây giờ ở đâu? Em lập tức tới đó ".
" Chị bây giờ ở một công viên, cách nhà em có chút xa, đến lúc đó em trực tiếp tới nhà hàng tìm chị đi. Chị nhắn địa chỉ cho em ".
" Được, gặp lại sau " - Mộc Thư Đồng có chút không vui tắt máy, trong lòng cảm thấy mất mác. Chu Ý Nhiên nàng không nhiệt tình giống như thường ngày, cách trả lời của nàng tựa như đang đối phó có lệ với cô vậy. Bất quá cô dẹp cảm xúc tiêu cực qua một bên, hôm nay cô muốn đi xem hai mẹ con nàng một chút, mấy ngày nay cô nhớ Niệm Niệm cũng sắp điên rồi.
Mộc Thư Đồng tới nhà hàng, xa xa liền nhìn thấy Chu Ý Nhiên nàng đang trò chuyện vui vẻ cùng một cô gái khác, hơn nữa vẻ mặt cao hứng vô cùng, cười híp cả mắt. Còn C Niệm Niệm thì yên lặng ngồi trong lòng cô gái đó ăn đồ. Một màn chướng mắt này, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, tuy nhiên cô vẫn phải kiềm chế khó chịu lại, cố gắng thoải mái đi tới, cười một tiếng với Niệm Niệm đầu tiên.
" Niệm Niệm, con có nhớ mommy không? ".
" Nhớ " - Niệm Niệm lập tức cười khanh khách, thế nhưng một giây sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
" Vậy tới để cho mommy ôm con một cái nào ".
Mộc Thư Đồng đưa tay muốn nhận lấy Niệm Niệm, nhưng Niệm Niệm lại lắc đầu trả lời: " Con muốn Di mommy ôm ".
Trên trán Mộc Thư Đồng xuất hiện ba đường hắc tuyến, cảm giác khó chịu trong lòng lại tăng lên, nghĩ thầm người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, khiến cho Niệm Niệm cũng gọi cô ta là mommy. Chẳng lẽ cô gái này và Chu Ý Nhiên nàng quan hệ không bình thường.
Mộc Thư Đồng ngồi xuống đối diện, sau đó nhìn về phía Chu Ý Nhiên nàng. Thế nhưng Chu Ý Nhiên nàng quay đầu đi chỗ khác, xoa tay Niệm Niệm một chút, sau mới quay đầu lại, cười nói: " Đồng Đồng, chị giới thiệu với em một chút, đây là Tư Gia Di, bạn tốt nhất ở nước ngoài của chị " - nói xong nhìn về phía Tư Gia Di, tiếp tục giới thiệu: " Gia Di, đây chính là người cậu vẫn muốn thấy, hôm nay trùng hợp gặp nhau".
" A, xin chào " - thật ra thì, từ khi Mộc Thư Đồng mới vừa vào, Tư Gia Di vẫn chú ý đến. Cô gái này quả thật không hổ là người Chu Ý Nhiên nàng một lòng thương nhớ, người nào gặp cô ấy cũng sẽ bị hấp dẫn, không biết cá tính như thế nào đây?
Mộc Thư Đồng liếc mắt nhưng không tỏ ra thất lễ, lịch sự trả lại một tiếng: " Xin chào " - sau đó nhìn về phía Niệm Niệm, cười ngọt ngào: " Niệm Niệm, tới đây, để mommy ôm, mommy đi mua đồ ăn cho con, có được không? ".
" Con muốn Di mommy ôm ".
Niệm Niệm trực tiếp trả lời một câu khiến thần sắc của cô lập tức ảm đạm. Trong lòng cô rất khó chịu, thế nhưng hai người kia lại cười rất vui vẻ.
Lúc này, Tư Gia Di chợt cười thán: " Quả thật không có uổng công thương yêu con gái nuôi nhà ta, Niệm Niệm thật ngoan nha ".
Chu Ý Nhiên nàng dĩ nhiên cũng phát hiện khuôn mặt bảo bối nhà nàng mất hứng, nhưng nàng muốn nhìn thấy bộ dáng cô ghen một chút. Vì vậy cũng cười một cái, cảm thán phụ họa: " Dĩ nhiên, có thể để cho cậu uổng công sao? Trừ tôi ra thì cậu là người ôm con bé nhiều nhất mà ".
Những lời này nghe vào trong tai khiến Mộc Thư Đồng cô muốn nổ tung, nhưng mà cô phải chịu đựng, nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu. Cô cũng không tin mình không lấy lòng được con gái bảo bối nhà mình. Cô liếc mắt nhìn Chu Ý Nhiên nàng một cái, sau đó trở về ngồi xuống bên cạnh Tư Gia Di, cố ý tách hai người ra, sau đó cũng không quản Niệm Niệm có đồng ý không liền đoạt lấy con bé. Niệm Niệm muốn khóc, thế nhưng cô vẫn ôm chặt con gái không buông.
Niệm Niệm đáng thương nhìn Chu Ý Nhiên nàng, sau đó liếc nhìn Tư Gia Di, một giây kế tiếp chính là lớn tiếng khóc lên. Con gái khóc liền hù dọa được Mộc Thư Đồng cô, điều này khiến cho Chu Ý Nhiên nàng và Tư Gia Di buồn cười. Mộc Thư Đồng vội vàng dụ dỗ Niệm Niệm nhưng mà con bé vẫn khóc không ngừng. Cuối cùng, cô không thể không trả lại cho Tư Gia Di, tức giận trở lại vị trí cũ ngồi xuống, cúi thấp đầu, nhìn mặt bàn ngẩn người. Nội tâm Tư Gia Di mừng rỡ, người này rõ ràng chính là một đứa trẻ, cùng vẻ bề ngoài thật trái ngược. Sau khi quay đầu, Tư Gia Di nháymắt, tiến tới bên tai Chu Ý Nhiên nàng, nhẹ giọng nói: " Ý Nhiên, bảo bối nhà cậu xem ra vẫn còn là một đứa trẻ cần được mommy yêu thương nha ".
Nghe Tư Gia Di nói, Chu Ý Nhiên nàng không nhịn được cười lên một tiếng: " Cho nên mới nói, nhà tôi có hai bảo bối ".
Mộc Thư Đồng nhìn hai người kia ở trước mặt mình thân mật, hơn nữa Niệm Niệm mới vừa nháo, trong lòng cô thật sự rất khó chịu. Từ trước đến giờ cô không thích khống chế tâm tình, vì vậy chỉ nghe được "bành" một tiếng, tách trà nặng nề bỏ lên trên bàn, cô quay đầu nói với nữ phục vụ mới vừa đi ngang qua: " Mau mang thức ăn lên, tôi đói bụng rồi ".
Nữ phục vụ chỉ quay đầu lại liếc cô một cái, sau đó xoay người rời đi, không thèm trả lời cô một câu. Trên trán lại xuất hiện ba đường hắc tuyến, ở trước mặt người lần đầu tiên gặp mà cô không thích, khiến cô mất mặt, thiếu điều muốn tìm cái lỗ chui xuống. Cô lại cầm lên cái ly làm bộ như uống nước, che dấu vẻ lúng túng trên mặt. Nhưng khi nhìn thấy Chu Ý Nhiên nàng đang cười hì hì nhìn mình, trong lòng quả thật không chịu nổi, cô vội vàng đứng lên, xụ mặt xuống, không vui lên tiếng: " Hai người ăn đi, tôi còn có chút chuyện, đi trước ".
Chu Ý Nhiên nàng biết trong lòng cô rất khó chịu, nàng đâu có ý chê cười gì cô đâu. Nàng vội vàng tiến lên kéo lấy tay cô, nhỏ giọng nói: " Đầu heo, em tức giận cái gì, ai dám bắt nạt bảo bối của chị, chị sẽ cho người đó xong đời ".
Chu Ý Nhiên nàng đè cô ngồi lại vào chỗ ngồi, sau đó nhìn lướt qua hướng quầy thu ngân, chỉ chốc lát sau thì có một người giống như là quản lý đi tới, cùng với nữ phục vụ lúc nãy. Chu Ý Nhiên nàng không nói gì, chỉ đối với nữ phục vụ cười một cái, sau đó nữ phục vụ kia vội vàng nói xin lỗi Mộc Thư Đồng cô khiến cho cô cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ biết cười một cái, nói một tiếng: " Không sao ".
Mộc Thư Đồng cảm thấy thật mất mặt, làm thế nào cũng cảm giác được cô ở trước mặt nàng làm nũng, sau đó đợi nàng tới dỗ ngọt cô.
Khi các món ăn toàn bộ được đưa ra, Mộc Thư Đồng mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Niệm Niệm. Hôm nay đối với cô đơn giản là quá phiền não, tất cả đều vì đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Tư Gia Di cô đương nhiên là chú ý tới sắc mặt thay đổi liên tục của Mộc Thư Đồng vì vậy liền muốn trêu chọc một chút nữa. Chu Ý Nhiên nàng nói không sai, người này tính khí quả thật có chút nóng nảy, tuy nhiên lại làm cho người ta thấy thích. Cô ôm Niệm Niệm trong ngực, sau đó gắp một ít món ăn, tự nhiên mà lại tùy ý thả vào trong chén của Chu Ý Nhiên nàng, thuận miệng nói: " Ý Nhiên, ăn nhiều chút, xem cậu mới trở về có bao lâu đâu mà gầy đi thấy rõ ".
Mộc Thư Đồng ngay từ đầu thấy động tác kia, chẳng biết tại sao, trong lòng căm tức lại nổi lên, trực tiếp lấy đũa, đem thức ăn mới vừa rồi gắp đến trong chén của mình.
Niệm Niệm ở trong ngực Tư Gia Di nhìn thấy liền kêu lên: " Mommy bất lịch sự ".
" Haha ... " - Chu Ý Nhiên nàng và Tư Gia Di đồng thời bật cười một tiếng, mà cô cũng mặc kệ, xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, chỉ bất quá mặt cô vẫn còn đỏ, vội vàng cúi thấp đầu.
" Gia Di, cậu đừng nháo nữa, cậu còn chọc giận em ấy, tôi hỏi tội cậu " - Chu Ý Nhiên nàng vội vàng đứng đắn nói, cô hiểu rõ bảo bối của mình nhất. Đừng xem bộ dáng bây giờ của cô bình thường như vậy, thật ra thì da mặt cô mỏng lắm.
" Bao che " - Tư Gia Di nhẹ "hừ" một tiếng, sau đó liền đút cho Niệm Niệm ăn cơm. Lần đầu tiên thấy người mình vẫn luôn muốn gặp, trong lòng không có bài xích người này. Thậm chí nói, Tư Gia Di cô thật thích người mới nhìn qua thì rất khôn khéo nhưng thật ra thì mơ hồ này.
*** Chuyên mục ngoài lề ***
Tui nói mấy ông rồi mà, hai mẹ con nhà này cute lắm, ăn hϊếp Đồng Đồng là giỏi 😂😂😂. Cơ mà Đồng Đồng ghen dễ thương thiệt 😂
KLQ: Chủ nhật tui bận nên giờ tui post sớm 😊
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thị! Lão Bà Đại Nhân
- Chương 20