Mộc phu nhân ôm Niệm Niệm phất tay một cái trước mặt Mộc Thư Đồng, cười hỏi:
" Còn chưa tỉnh ngủ sao? Bộ dạng mơ hồ ". Thật ra thì Mộc Thư Đồng đang sợ run, cũng không nghĩ biểu lộ rất nhỏ lại bị mẹ mình nhìn thấy được. Vì vậy cũng liền cười hắc hắc một cái, sau đó chạy về phòng rửa mặt.
Niệm Niệm được Mộc phu nhân ôm cũng không cảm thấy xa lạ, vẫn luôn nâng cái miệng nhỏ nhắn cười. Lúc này, Mộc lão gia trở về, mới vừa vào cửa nhìn thấy đứa bé đáng yêu liền hỏi:
" Đây là cháu nhà ai vậy em? ". Mộc phu nhân vui vẻ, thuận miệng trả lời:
" Em cũng không rõ, có lẽ là con gái nuôi của Đồng Đồng, con bé mới đến liền chạy về phía con gái nhỏ của anh kêu mommy rất khéo léo ". Mộc lão gia nhìn ánh mắt của Niệm Niệm không khỏi cảm thấy thân thiết, hai mắt thật to thật giống con gái nhỏ nhà mình khi còn bé, nhìn giống như là cùng một khuôn đúc ra vậy:
" Cháu ngoan, lại đây ông ôm một cái nào " - lời Mộc lão gia vừa dứt thì tay Niệm Niệm liền đưa ra muốn Mộc lão gia ôm, điều này cũng làm vị Đại tướng quân ngày xưa mừng rỡ ha ha cười:
" Thật đúng là đứa bé ngoan ".
Mộc Thư Đồng rửa mặt xong đi tới phòng khách, đập vào mắt chính là ba cùng mẹ chơi với Niệm Niệm, khắp phòng đều là tiếng cười. Ngay cả những người giúp việc khi nhìn thấy cảnh tượng hòa ái này, trên mặt cũng tràn ngập niềm vui. Cô nhanh chóng lẻn đi ăn chút bánh bao, rồi chạy đến bên cạnh ba người, cười hì hì kêu:
" Ba mẹ, hai người quên trong nhà còn có một bảo bối sao? Không sợ Xú Xú ghen rồi lại nháo hai người hả? ". Thấy miệng con gái nhỏ còn đang nhai chút đồ ăn Mộc phu nhân liền nhìn hù dọa cô một cái, sau đó quay qua chơi đùa cùng Niệm Niệm:
" Xú Xú qua nhà bà nội rồi, cũng không biết hôm nay Vũ Phong có đi đón con bé trở về không? Con vừa nói làm mẹ thật sự có chút nhớ con bé ". " À " - Mộc Thư Đồng đáp nhẹ một tiếng, khó trách chị cô ngày hôm qua không về nhà thì ra là đưa con gái sang nhà chồng. Cũng biết trước kia anh rể ngay cả nhà đều không trở về, chỉ vì bà chị này quá bá quyền, có người đàn ông nào chịu được đây.
Mộc Thư Đồng muốn để cho ba mẹ mình chơi với Niệm Niệm nên định lấy xe đi ra ngoài, ai ngờ vừa tới cửa đã bị Niệm Niệm gọi trở lại:
" Mommy, ôm một cái ". Cô không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Niệm Niệm, hỏi:
" Con chơi cùng ông bà có được không? ". Niệm Niệm lắc đầu một cái, chu miệng nhỏ, nhìn chằm chằm cô. Mộc Thư Đồng cô lần đầu tiên thấy bộ dáng đáng yêu như thế của Niệm Niệm, vì vậy liền bị chọc cười không ngớt, tiếp tục hỏi:
" Vậy muốn thế nào hả, tiểu quỷ? ". " Con không phải là tiểu quỷ " - Niệm Niệm lớn tiếng kêu rồi bất chợt hung hăng cắn một cái trên mặt Mộc Thư Đồng cô. Cô bé bỉu môi, một bộ ủy khuất tựa như muốn khóc:
" Mẹ của con ơi ". Mộc Thư Đồng thật sự là giật mình mấy giây thế nhưng ba mẹ cô thì ở một bên thì cười rất vui vẻ, Mộc lão gia thậm chí còn vỗ hai chân:
" Đứa nhỏ này thế nào lại giống Đồng Đồng khi còn bé như vậy. Mỗi lần tức giận là sẽ đi cắn người " - Mộc lão gia nói xong lại tiếp tục ha ha cười to.
Mộc Thư Đồng quay đầu lại liếc một cái, sau đó nhìn về phía Niệm Niệm híp mắt cảnh cáo: "
Có phải con thay mẹ con tới bắt nạt cô. Nếu còn như vậy nữa thì cô sẽ ném con ra ngoài cửa ". Một giây kế tiếp, Niệm Niệm lập tức:
" Oaaa ... " - lên khóc lớn, nước mắt rơi xuống, bộ dáng kia thật thương tâm.
Mộc phu nhân vội vàng nhận lấy Niệm Niệm, liếc cô một cái:
" Con làm cái gì vậy? Cùng một đứa nhỏ hơn thua, bao giờ mới lớn được " - nói xong, Mộc phu nhân liền dỗ dành Niệm Niệm:
" Đừng khóc, ngoan, bà nội dẫn con đi chơi ". Niệm Niệm khóc mấy tiếng nữa liền ngừng nghỉ ngơi, mở mắt to lộ ra ủy khuất nhìn cô chu miệng. Mộc Thư Đồng khẽ thở dài một hơi, lại nhận lấy Niệm Niệm, nhẹ giọng dụ dỗ cảnh cáo:
" Đừng khóc, cô thương. Nếu con khóc thì con sẽ bị đánh đòn. Ngoan ". " Mommy, con muốn đi công viên chơi ". " Được, cô dẫn con đi " - Mộc Thư Đồng bất đắc dĩ nhận lời, một lớn một nhỏ này không ngừng đến náo loạn cuộc sống yên bình của cô thật đúng là "khắc tinh" của cô mà.
" Mẹ nói hôm nay sẽ cùng Niệm Niệm đi công viên chơi. Con nói con cũng muốn mommy đi nhưng mẹ lại nói mommy không muốn đi " - Mặc dù Niệm Niệm vừa thút thít vừa nói, tuy lời nói có chút vội vàng nhưng câu nói rất rõ ràng.
Mộc Thư Đồng nhìn bộ dáng đáng yêu của Niệm Niệm cuối cùng không nhịn cười được lớn:
" Nói chậm một chút thôi con ". " Oa ... " - Niệm Niệm lại khóc khiến cô trợn tròn mắt, công phu biến sắc mặt cũng quá mạnh, so với chính cô đúng là chỉ có hơn. Cô kiên nhẫn dỗ dành Niệm Niệm, xoa đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé:
" Được, được, cô đi. Cô đi chung với mẹ con được chưa. Ngoan, không khóc nữa nha cô chủ nhỏ ". Niệm Niệm lập tức ngưng khóc, hôn một cái trên mặt cô khiến cô một lần nữa dở khóc dở cười, bởi vì có thật nhiều nước miếng và nước mắt cùng dính lên mặt cô theo nụ hôn của con nhỏ.
" Mommy, con muốn gọi điện thoại cho mẹ ". " Biết " - Mộc Thư Đồng liền lấy điện thoại gọi cho người đẹp sao chổi.
Giọng nói lười biếng truyền tới:
" Bảo bối, thế nào? Con không ngoan hả em? ". Nếu không phải là nơi này còn có ba mẹ với người giúp việc thì Mộc Thư Đồng cô thật muốn ném điện thoại đi. Nàng rõ ràng là đang ngủ nướng, rõ ràng chính là nàng cố ý để cho con tới nháo cô. Mộc Thư Đồng nghiến răng mở loa, Niệm Niệm lập tức liền kêu:
" Mẹ, mommy nói sẽ cùng đi chung ". " Mẹ biết rồi. Vậy lát nữa gặp, Niệm Niệm ngoan, hôn một cái " - Chu Ý Nhiên nàng hôn Niệm Niệm qua điện thoại rồi cúp máy khiến mặt mũi Mộc Thư Đồng cô tràn đầy hắc tuyến. Cô còn chưa kịp hỏi rốt cuộc gặp mặt ở chỗ nào mà nàng đã vội cúp. Aizz, thiệt là.
Mộc Thư Đồng cô quay qua nói với ba mẹ một chút sự việc rồi chạy thẳng tới biệt thự của Chu Ý Nhiên nàng.
Mới vừa tới nơi thì đã thấy nàng đứng ở cạnh cửa đợi. Hôm nay nàng mặc một bộ đồ đơn giản, quần thể thao bó sát, tóc xõa dài lại trang điểm nhẹ khiến cho người nhìn cảm rất thoải mái. Khoé miệng nàng khẽ nhếch lên, sức sống thanh xuân càng lộ rõ, nhìn nàng liền chỉ cảm thấy nàng là một thiếu nữ xinh đẹp, đầy năng lượng, tuyệt không dám nghĩ nàng đã là mẹ một con.
Cô dắt tay Niệm Niệm đi vào. Đây lần đầu tiên nhìn thấy thấy nàng mặc đồ như vậy, điều này khiến cô có cảm giác không muốn dời mắt, hình bóng ấy khiến cho cô cảm thấy có chút quen thuộc, tựa hồ từ trước kia cô đã từng nhìn thấy nhiều lần. Đi thẳng tới trước mặt Chu Ý Nhiên nàng mà Mộc Thư Đồng cô vẫn còn là đắm chìm ở suy nghĩ của mình, cho đến khi nàng cười khanh khách một tiếng, đưa tay tới siết chặc gò má của cô , vui vẻ cảm thán:
" Đầu heo, em làm gì nhìn ngây dại như vậy? ". " Cô ... bóp má bảo bối nhà cô đi " - Mộc Thư Đồng lập tức tỉnh lại, tứcgiận trừng Chu Ý Nhiên nàng một cái, hỏi tiếp:
" Rốt cuộc có đi hay không? ". " Em đỏ mặt làm cái gì? Chẳng qua là véo nhẹ một cái, người ta còn chưa có hôn em mà " - Chu Ý Nhiên nàng vốn không định nói câu đi thứ hai nhưng nàng không nhịn được muốn trêu chọc cái con người đáng ghét, cái người đem nàng quên sạch sẽ này một chút. Thật ra thì lúc cô nhìn nàng chằm chằm, uỷ khuất dồn nén trong lòng bữa giờ đã bay hết sạch, bởi vì lần này nàng sẽ nắm thật chặt, nàng tin tưởng cô sẽ vì nàng mà động tâm thêm một lần nữa, cuối cùng sẽ toàn tâm toàn ý yêu cô một lần nữa.
" Cô ... tại sao cứ động một chút là cô trêu đùa tôi chứ, không thể sống yên bình một chút hả?! " - Mộc Thư Đồng thẹn quá hóa giận, bởi vì mặt cô đỏ lên là thật. Một giây kia khi cô nhìn thấy nàng, bằng một nét đẹp mê người của mình, cô rõ ràng bị nàng hấp dẫn.
" Haaa, chị trêu em khi nào, là mới vừa rồi em nhìn chằm chằm vào một thiếu phụ xinh đẹp là chị đây. Chị còn chưa truy cứu việc em không lịch sự đây " - Chu Ý Nhiên nàng che miệng cười một tiếng, sau đó ôm lấy Niệm Niệm, rồi rất tự nhiên khoác lấy tay cô, nói tiếp:
" Đi, cả nhà mình đi chơi thôi nào ". Ba người đi tới một công viên phía ngoại ô, thật ra là vườn thực vật thì chính xác hơn, nơi này hoa cỏ tương đối nhiều, hơn nữa so với công viên trong thành phố thì bớt đông hơn rất nhiều. Hai người đầu tiên là đưa Niệm Niệm đi chơi cầu trượt một hồi, sau lại đi ngồi tàu bay. Có hai người mẹ xinh đẹp cùng chơi, Niệm Niệm tất nhiên đặc biệt cao hứng, vẫn luôn cười nói hoạt bát, một hồi tới hôn hôn Mộc Thư Đồng, một hồi lại chạy hôn hôn Chu Ý Nhiên. Cuối cùng, Niệm Niệm chơi đến đầu đầy mồ hôi, có thể nói là mệt mỏi thật sự, từ từ đi tới trước mặt Mộc Thư Đồng cô, đưa hai tay ra muốn cô ôm. Mộc Thư Đồng yêu thương ôm lấy con nhỏ nhưng vừa được một lúc thì Niệm Niệm đã ngủ ngon lành trên vai cô.
Chu Ý Nhiên nàng lau đi một chút mồ hôi trên trán con, liền đề nghị qua bên ghế đá nghỉ ngơi một lúc. Mộc Thư Đồng nghe theo lời nàng, hai người liền đi đến ghế đá mát mẻ ngồi xuống.
Niệm Niệm ngủ say, ôm Mộc Thư Đồng cô cứng ngắt khiến Chu Ý Nhiên nàng muốn ôm con bé cũng không được, nàng giả bộ cáu giận oán than:
" Đầu heo, em nhìn xem, Niệm Niệm không phải là con của em mới là lạ. Con đi theo chị ba năm cũng không bằng đi theo em mấy ngày ". Lời nói này của Chu Ý Nhiên nàng chỉ là thuận theo sự thật mà nói ra, không phải là cố tình đánh chủ ý lên người Mộc Thư Đồng cô thế nhưng lại rất hữu hiệu khi khơi dậy sóng mênh mông trong lòng cô. Mộc Thư Đồng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mang chút thâm ý nhìn về phía nàng, một hồi lâu sau mới nói:
" Tôi cũng rất thích Niệm Niệm, là thích từ đáy lòng, mấy ngày không thấy con bé, tôi rất nhớ. Chu Ý Nhiên, cô nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy đây? ". " Bởi vì em là mẹ con bé " - Chu Ý Nhiên nàng mỉm cười nhìn cô, cho cô một ánh mắt an tâm lại mang theo chút cưng chìu yêu thương.
Mộc Thư Đồng cúi đầu xuống, chẳng biết tại sao cô rất muốn nói lời trong lòng cùng nàng. Cô luôn cảm thấy nàng cần người thương yêu, cần người hiểu, cần người quan tâm:
" Thật ra thì tôi cũng không phải là chán ghét cô, tôi chỉ cảm thấy có lúc cô quá kiêu ngạo lớn lối, làm trong lòng tôi khó chịu ". Chu Ý Nhiên nàng nhịn không được cười lên một tiếng, hỏi:
" Đầu heo, chị kiêu ngạo lớn lối với em lúc nào? Đều là chị bị em chọc giận, em luôn khiến cho chị không khống chế được tâm tình, huống chi mọi việc chị đối với em, chị đều nói rõ ràng cho em biết ". " Chu Ý Nhiên, có lẽ trước kia chúng ta thật sự có phát sinh chuyện gì nhưng mà cô có thể cho tôi một ít thời gian không? Tôi mấy ngày rồi đều suy nghĩ rất nhiều, có lúc tôi thậm chí suy nghĩ, chúng ta đã từng là người yêu của nhau phải không? " - Mộc Thư Đồng cô hỏi những lời này, ánh mắt cô mang chút mê mang lại hàm chứa vẻ mong đợi nhìn nàng.
Chu Ý Nhiên nàng cũng nhìn lại cô, bốn mắt giao nhau, ánh mắt của hai người toát ra một tia khác thường. Cuối cùng, Chu Ý Nhiên nàng dời mắt đi, dịch người ngồi sát cô rồi thuận thế tựa vào trên vai người nàng yêu, môi mỏng khẽ mở thở dài một hơi, giọng nói dịu dàng mang theo kí ức năm nào nhẹ nhàng vang lên:
" Đồng Đồng, chị kể cho em chút chuyện xưa ".***
Tội Nhiên Nhiên quá àh 😢.
Đồng Đồng ráng nhớ ra nha 😅.
Mà tui thấy Niệm Niệm dễ cưng quá đi 😘
Nói chứ truyện này tui edit lại từ MinYeon ver tới đâu thì đọc tới đó hà. Cho nên tui sẽ ráng edit cho xong. 5ting !!!!!!!