Chu Ý Nhiên nàng hướng bên ngoài sải bước đi, vừa đúng lúc Niệm Niệm chạy tới, ngọt thanh kêu:
" Mẹ, mẹ mất hứng sao? ". Chu Ý Nhiên nàng không còn cách nào nhịn được, nghĩ lại chuyện vừa rồi, lại nhìn đến con nhỏ, trong lòng một trận đau đớn, kìm nén không được nước mắt liền chảy ra:
" Niệm Niệm, bà Cầm sẽ ôm con " - sau đó trực tiếp đi qua người con nhỏ.
Mà ở bên này, người nam sinh kia còn sợ run đứng yên một chỗ, Trương Tuyết Ngưng thì đã vọt tới trước mặt Mộc Thư Đồng hỏi:
" Đồng Đồng, cô gái kia là người nào? Đẹp lại hấp dẫn, tính tình còn mạnh mẽ như vậy, mặc dù đối với bồ có chút hung dữ nhưng mà mới vừa rồi cô ấy thật khốc liệt ". Mộc Thư Đồng liếc Trương Tuyết Ngưng một cái, tức giận la:
" Cô ta là người nào liên quan gì tới mình, tóm lại mình chính là gặp quỷ, hay hoặc là cô ta chính là tới đòi nợ. Mình cũng không hiểu cô ta có ý đồ gì mà mỗi lần gặp mặt đều nói những chuyện không giải thích được ".
Mộc Thư Đồng suy nghĩ một chút những lời Chu Ý Nhiên nàng vừa nói, hại thần kinh của cô cũng sắp loạn. Thấy thế nào đều giống như cô đã từng phụ bạc nàng nhưng mà cô rõ ràng là con gái. Nói xem, cô phải có trách nhiệm với một cô gái khác như thế nào đây, cái này rõ ràng không phải là rất kỳ quái sao.
" Nhưng mà, Đồng Đồng, chẳng lẽ bồ không cảm giác được cô ấy đối với bồ rất đặc biệt sao. Mình liếc mắt là nhìn ra cô ấy thích bồ, hơn nữa còn là rất sâu đậm. Mặc dù bị một cô gái thích rất kỳ quái nhưng mà mình cảm giác cô ấy so với con trai còn nhiệt liệt hơn. Thiếu chút nữa mình bị cử chỉ của cô ấy làm cho khϊếp sợ. Thật không nghĩ tới, Đồng Đồng, bồ lại là dạng người nam nữ nhìn thấy đều yêu " - tính tình Trương Tuyết Ngưng vốn rất thẳng thắn, có cái gì liền nói ra, hoàn toàn quên bên cạnh còn có hai tên nam sinh khác.
" Trương Tuyết Ngưng, bồ có thể bớt nói giùm mình một chút được không? Mình đang phiền chết đây, tự nhiên gặp phải chuyện quái quỷ này " - Mộc Thư Đồng trừng Trương Tuyết Ngưng một cái, lúc này mới nhớ bên cạnh còn có hai người khác, cho nên nháy mắt với bạn mình, đừng nói lung tung nữa.
Lúc này, Niệm Niệm đã chạy tới bên cạnh chân của cô, ngẩng đầu lên, mở hai mắt thật to, lộ ra vẻ vô tội hỏi:
" Mommy, mẹ vừa khóc, tại sao mommy lần nào cũng bắt nạt mẹ? ". Trương Tuyết Ngưng ở bên cạnh không nhịn được lập tức bật cười:
" Người bạn nhỏ này thật là đáng yêu, cô bé là con của cô gái mới vừa rồi sao? Thật đúng là đẹp thật. Mà vì sao cô bé gọi bồ là mommy, thế nào càng xem càng cảm thấy cô bé với bồ có chút giống nhau đây ".
" Trương Tuyết Ngưng, bồ muốn chết phải không? ". Mộc Thư Đồng nhìn người bên cạnh cười ha hả, thật là lửa giận đầy bụng, một lớn vừa đi, một nhỏ liền chạy tới chất vấn cô. Vậy mà, Trường Tuyết Ngưng vẫn cười còn ngồi chồm hổm xuống hỏi:
" Người bạn nhỏ, để cho cô ôm một cái có được không? Cô đi mua kẹo cho con ăn ". Niệm Niệm lắc đầu, bắt lấy tay của Mộc Thư Đồng, ngọt giọng kêu:
" Mommy ôm ". Mộc Thư Đồng cô không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Niệm Niệm hướng về phía bảo mẫu đang đi tới. Đang chuẩn bị đem Niệm Niệm giao cho bác bảo mẫu cho thì Niệm Niềm đang ở trong ngực vội ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói:
" Con muốn mommy ôm, con muốn mommy đưa đi chơi ". Bác bảo mẫu đi tới hướng Mộc Thư Đồng cô khẽ mỉm cười:
" Đại tiểu thư yên tâm để Niệm Niệm cho cô, nếu Niệm Niệm muốn cô đưa đi chơi, vậy thì phiền toái cô rồi Mộc tiểu thư ". " Sao? Tôi không có đáp ứng, hơn nữa tôi còn có chuyện khác " - Mộc Thư Đồng vội vàng cự tuyệt, cô cũng không muốn lại bị tiểu quỷ này bám chân, huống chi cô và Chu Ý Nhiên nàng mới vừa gây gổ. Hôm nay thật sự là không muốn cùng nàng có bất kỳ chuyện liên quan nữa. Bảo mẫu cũng không nói gì thêm, liền cứng rắn nhận lấy Niệm Niệm từ trong ngực cô, sau đó cũng đi về. Mà Niệm Niệm từ lúc thoát khỏi cái ôm của cô liền bắt đầu khóc nháo, ở trong ngực bảo mẫu đấm đá, đi một đoạn xa rồi vẫn còn nghe tiếng khóc truyền tới.
Mộc Thư Đồng nhìn bên kia một lúc lâu, mặc dù trong lòng dùng mọi cách ngăn chặn nhưng không hiểu sao chân lại chạy vọt tới, tay thì vội vàng nhận lấy Niệm Niệm. Cô nhẹ nhàng lau một chút nước mắt trên gương mặt con:
" Đừng khóc, cô dẫn con đi chơi, được không? ". Niệm Niệm lập tức liền ngưng khóc, biết điều ôm lấy bả vai cô. Mà cô cũng liền cùng bảo mẫu nói mấy câu, lưu lại số điện thoại liên lạc, hẹn chạng vạng tối tới đón Niệm Niệm, sau đó bảo mẫu cũng liền rời đi. Mộc Thư Đồng ôm Niệm Niệm chuẩn bị trở về thì ba người kia cũng đi theo tới đây. Cô liếc mắt nhìn người nam sinh kia, miệng nhoẻn cười trừ:
" Thật xin lỗi, tôi không muốn giải thích cái gì, anh cũng đều nhìn thấy, về phần anh nghĩ như thế nào, tôi không cách nào khống chế được anh ". Nam sinh kia chỉ hơi cười một cái cũng không nói gì. Trương Tuyết Ngưng thấy không khí có chút lúng túng, liền đề nghị đi ăn cơm trưa, bất quá là bị cô từ chối. Chỉ vì cô còn mang theo Niệm Niệm nên không thể cùng ba người dùng cơm được, lỡ như trong lúc ăn Niệm Niệm buột miệng lại gọi cô là "Mommy", tình huống này tuyệt đối sẽ khiến người ngoài kinh ngạc.
Ba người kia cũng không cưỡng cầu cô nữa cho nên rời đi. Mà cô sau khi từ chối ba người kia cũng liền chuẩn bị đi ăn.
Đi trên đường, Niệm Niệm ôm cô, véo nhẹ trên mặt cô một cái, sau đó xoa xoa, tiếp theo ngọt giọng kêu:
" Mommy, mommy không nên khiến cho mẹ khóc, không được bắt nạt mẹ ". Mộc Thư Đồng không nhịn được liền cười, tiểu quỷ này cũng quá khôn lỏi:
" Tiểu quỷ này, cô bắt nạt mẹ con lúc nào, đều là mẹ con bắt nạt cô không ". " Mẹ khóc, mommy không có khóc " - Niệm Niệm bĩu môi, mắt to nháy nháy, thật là đáng yêu.
" Vậy cô cũng khóc " - Mộc Thư Đồng cố ý khóc mấy tiếng. Thật ra thì mỗi lần gặp con bé, tâm tình cô sẽ vui sướиɠ rất nhiều.
Niệm Niệm kinh ngạc nhìn cô, một giây kế tiếp liền ôm lấy bả vai của cô, ôm thật chặt. Một lát sau, Niệm Niệm lại ngẩng đầu lên, hôn một cái trên mặt cô:
" Mommy, mommy thích con cho nên mommy cũng thích mẹ " - dừng lại mấy giây lại nói tiếp:
" Mẹ nói, mẹ thích con nên mẹ cũng thích mommy ". Giờ khắc này, Mộc Thư Đồng cô có chút không dám tin nhìn chằm chằm Niệm Niệm, mới có tí xíu lại có thể nói được những lời có tính bắc cầu như vậy. Mặc dù cô biết, con bé chỉ nghĩ sao nói vậy, suy nghĩ vô cùng đơn giản của một đứa trẻ con nhưng trong lòng không tránh khỏi việc yêu thương, khen ngợi con bé thông minh lanh lợi.
Cô không nhịn được siết chặt gương mặt của Niệm Niệm, cười nói:
" Mommy thích con nên mommy cũng sẽ từ từ thích mẹ con ". " Dạ " - Niệm Niệm lập tức gật đầu, sau đó lại ôm thật chặt cổ Mộc Thư Đồng cô, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cô, chỉ chốc lát sau từ từ ngủ thϊếp đi.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, mấy ngày nay, Chu Ý Nhiên nàng vẫn luôn bận rộn vì đơn đặt hàng của một khách hàng lớn, ngay cả khi trong lòng rất muốn đi tìm cô nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống vì không có thời gian. Chạng vạng tối hôm đó, nàng không để cho bảo mẫu đi đón tiểu bảo bối nhà nàng, ngược lại là Mộc Thư Đồng cô phải tự mình đưa Niệm Niệm về. Mặc dù hai người gặp mặt cái gì cũng không nói, chỉ đơn giản là cười một cái với nhau, cũng coi là giải hòa không khí ngột ngạt. Thật ra thì, một khắc ấy, nàng rất muốn nói tiếng xin lỗi bởi vì nàng quá kích động, thật sự là có chút không phải với cô. Nếu là trước kia thì nàng còn biết mình phải làm gì, chẳng qua là hôm nay, rất nhiều thứ đã thay đổi, mọi chuyện trước kia đều là mây khói. Quá khứ cho qua, bây giờ điều quan trọng là nàng phải nắm thật chặt hiện tại cùng tương lai, lần này nàng tuyệt không buông tay.
Phong thư tài liệu nằm trên bàn đã được mấy ngày, mặc dù nàng chưa một lần mở ra kiểm tra lại nhưng mà nàng biết nội dung bên trong phong thư tuyệt đối có thể để cho người ta tin.
Có lẽ đã đến lúc đưa nó cho cô rồi, sự kiên nhẫn của nàng đã sắp hết, không phải là nàng không muốn chờ, chẳng qua nàng sợ. Sợ thời gian càng trôi sẽ càng khiến cho nhiều chuyện phát sinh ngoài tầm kiểm soát của nàng. Giống như sự việc nhiều ngày trước, cô bất ngờ đáp ứng cùng người khác hẹn hò. Nếu nàng tiếp tục chờ đợi, nàng sợ sẽ có một ngày cô cùng người khác đi vào thánh đường kết hôn, mà nàng còn phải vui vẻ đến tham dự.
Chu Ý Nhiên nàng nhìn lướt qua thời gian, xem lại lịch trình trong ngày, buổi chiều trên căn bản không có chuyện gì quan trọng, vậy liền đi gặp cô một chút. Nếu hai người có thể vui vẻ trò chuyện với nhau, vậy cô tạm thời gác chuyện này sang một bên, nếu cô vẫn như cũ, nàng cũng chỉ có thể ngã bài.
Tới cửa trường học, Chu Ý Nhiên nàng đúng lúc thấy Mộc Thư Đồng cô đang theo một đám bạn học đi ra ngoài, nhóm người dọc theo đường đi cười cười nói nói, thật hâm mộ sức sống của sinh viên thời nay.
Chu Ý Nhiên nàng sau khi xuống xe liền trực tiếp đi tới trước mặt nhóm sinh viên, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộc Thư Đồng, cười nói:
" Xin lỗi, tôi tìm Đồng Đồng có chút việc, các em có thể chờ em ấy một lúc không? ". Thật ra thì Mộc Thư Đồng cô thật sự không muốn đối mặt với Chu Ý Nhiên nàng nhưng vì ở trước mặt bạn học, cô cũng không thể quá quyết liệt. Cho nên, cô cũng chỉ cười một cái để cho những bạn học kia chờ mình, sau đó liền đi theo nàng tới cây đại thụ trước cửa trường nói chuyện.
Vừa dừng bước, Chu Ý Nhiên nàng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
" Đồng Đồng, hôm nay chị tới đây là muốn cho em biết một tin đặc biệt. Vô luận em tin cũng được, không tin cũng được, sự thật cũng đã xảy ra ". Chu Ý Nhiên nàng cố ý dừng lại, miệng nhẹ cười nhìn cô. Mà cô thì có chút nóng vội nên dứt khoát trả lời:
" Cô có gì thì nói mau, khỏi vòng vo, còn có người đang đợi tôi, tôi không rảnh tiếp chuyện với cô ". Thái độ khó chịu của Mộc Thư Đồng cô khiến Chu Ý Nhiên nàng uỷ khuất cuối đầu cắn môi, nhẹ giọng ai thán:
" Tại sao mỗi lần nói chuyện với chị, em đều dùng thái độ như vậy? ". " Nếu cô không muốn nói, vậy tôi đi trước " - Mộc Thư Đồng cô nhìn thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Chu Ý Nhiên nàng thì liền cảm thấy trong lòng có lửa, cô không thể ở thế yếu, nếu không nhất định là lại bị nàng chơi đùa.
Khi kiên nhẫn đã hết, không đợi nàng trả lời, cô xoay người rời đi. Lúc này, nàng mới vội vàng bắt cánh tay của cô lại: "
Đồng Đồng, chị chính là tới mời em làm gia sư cho con gái chị, rất thành tâm mời em ". Mộc Thư Đồng cô không quay đầu lại, trực tiếp giật tay mình ra khỏi tay nàng:
" Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú. Cô tìm người khác đi, đừng phiền tôi ". " Mộc Thư Đồng ". Chu Ý Nhiên nàng nặng nề kêu một tiếng khiến cho cô không thể không quay đầu lại.
" Đồng Đồng, nếu như chị cho em biết, chị có con của em, em sẽ nghĩ như thế nào? ". " Đầu óc cô bị nước vào sao? Cô mở mắt xem một chút, tôi là con gái, làm sao có thể làm cho cô to bụng? " - Mộc Thư Đồng dở khóc dở cười, đầu óc của đẹp sao chổi chẳng lẽ thật sự có vấn đề?
Chu Ý Nhiên nàng không phản bác, dịu dàng nâng lên khóe miệng, sau đó ưu nhã lấy ra phong thư tài liệu từ trong túi xách, đặt vào trong tay cô, cười nói:
" Bảo bối, em xem đi " - nói xong, nàng xoay người đi. Thế nhưng một giây sau lại xoay người lại, vui vẻ yêu kiều nói tiếp:
" Bảo bối, em có bất kỳ vấn đề gì, có thể tới tìm chị bất kể lúc nào. Hơn nữa, đừng làm mất nó. Chị nhất định sẽ lấy tất cả về ".*** Chuyên mục 8-nhảm-0 😉😉 ***
Đáng ra chủ nhật mới post chương mới nhưng hôm nay tui đi off bên Đom Đóm Động vui quá nên post lên luôn 😁😁
Dĩnh Hỏa Trùng nào chưa coi Tây Du Kí - Nữ Nhi Quốc của Dĩnh Bảo thì tranh thủ coi đi 😁.
Dĩnh vào vai nữ vương mà tạo hình như công chúa tò mò thế sự 😅 cơ mà nữ vương của chúng ta đáng yêu lắm. Còn mama quốc sư thì tạo hình y hệt nữ vương.
Phim có hài, có sâu lắng, tuy không quá xuất sắc nhưng có tính giải trí cao, kĩ xảo khá tốt.
Phân cảnh lúc thầy trò Đường Tăng bị bắt đến đại điện Tây Lương Nữ Quốc, tạo hình đến thần thái của Dĩnh đều chuẩn nữ vương bệ hạ nhưng mà khi cười lên lại giống một nàng công chúa nhỏ 😅😅😆
Điểm nhấn của phim là mối tình của nữ vương và Đường Tăng. Nàng từ bỏ hết thảy, chấp nhận chia ly để Đường Tăng hoàn thành đại nghiệp cứu rỗi chúng sinh. Còn Đường Tăng thì tui không thích lắm. Đã biết khi thỉnh xong chân kinh ắt thành Phật, vậy mà hứa hẹn với nữ vương kiếp sau sẽ bù đắp cho nàng, sẽ mang đến cho nàng niềm vui. Xem khúc này thì tui thấy đúng là lừa dối, gạt người. Câu "Không phụ Như Lai, không phụ nàng", cái này đúng vô lí luôn. Giữa hai bên chỉ có thể chọn một, cho nên hoàn thành bên này tức là phụ bên kia. Nói chung là tui thấy trong mối tình này chỉ một mình nữ vương cố gắng rồi cũng chính nàng giác ngộ mà khoác cà sa lên cho Đường Tăng đi thỉnh chân kinh. Tóm lại, biên kịch đã sửa đổi mạnh tay đến mức mà tui không còn nhận ra Đường Tăng không nhiễm bụi trần của tác giả Ngô Thừa Ân. Nhưng tui lại cực thích nữ vương bệ hạ 😆😘😘
Một điểm đáng lưu ý khác của phim mà tui cho là đạo diễn khá cao tay khi l*иg vào đó chính là mối tình (nữ x nữ) giữa quốc sư và Vong Xuyên hà thần. Một người vì sứ mệnh trên vai nên rũ bỏ tình yêu. Còn một người vì tình yêu mà không tiếc chờ đợi, thậm chí hủy diệt mọi thứ để giành lấy lại tình yêu.
Cuối cùng hiểu ra, yêu là từ bỏ, là chấp nhận hi sinh để đối phương hoàn thành sứ mệnh đã định.