Lăng Thần lạnh giọng:
"Lôi cô ta ra ngoài, lập tức sa thải!"
Nhìn Nguyệt Sa bị bảo vệ lôi đi, nước mắt, nước mũi ứa ra nhễ nhại cả khuôn mặt, miệng thì vẫn liên tục cầu xin khiến Ngà có chút thương hại.
"Làm vậy.. có hơi quá đáng không?"
Cô gái này bị người ta ức hϊếp mà vẫn còn xót cho họ. Nghĩ vậy, anh bỗng nhiên thấy bực:
"Lo thân cô trước đi! Vào phòng nhân sự nhận việc."
Nói rồi anh quay đi với dáng vẻ không vui. Người đàn ông này khó chiều thật đấy. Cô cũng chẳng quan tâm, chỉ tập trung cho điều cần thiết. Sau khi sửa soạn lại quần áo, tóc tai. Cô vào phòng nhân sự để được sắp xếp công việc.
Ngà hiện tại là nhân viên văn phòng. Ngày đầu vào làm quen với các đồng nghiệp, ai cũng nhiệt tình thân thiện. Môi trường làm việc thoáng mát sạch sẽ.
Kết thúc một ngày làm việc, cô tan ca với tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Giờ này chắc bảo bối ở nhà đang ngóng mẹ về.
Cô nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, thời gian đã điểm chín giờ tối. Bình thường, ở các nước phương Tây, giờ lao động của họ sẽ kết thúc sau năm giờ chiều. Việc làm thêm giờ là rất hiếm. Nhưng ở Trung Quốc, nơi được biết đến với hệ thống "996". Một chế độ mà nhân viên phải làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, chưa kể làm thêm cũng được coi là một phần công việc. Do cô quen giờ làm việc ở Mỹ, nên ngày đầu làm quá giờ có chút mệt mỏi.
Bụng bấy giờ cũng đã sôi lên ùng ục, cô xoa xoa bụng vừa đứng bên vệ đường đợi bắt taxi. Nhưng muộn thế này, liệu còn taxi không? Sau này nhất định cô phải sắm cho mình một phương tiện đi lại.
Đang uể oải vì cơn đói lại còn không tìm được xe, bỗng từ xa tiến lại một chiếc lamborghini centenario màu đen dừng ngay trước mặt cô. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Cố Lăng Thần ngồi bên trong, tay cầm điếu thuốc rít nhẹ một hơi, mắt đăm đăm nhìn phía trước, nói vừa đủ nghe:
"Lên đây tôi đưa cô về!"
Ngà vẫn đang bị sốc bởi chiếc siêu xe quá đỗi khoa trương của anh.
Thấy cô đứng đực ở đấy không chút phản ứng, anh mất kiên nhẫn nói gắt:
"Lên xe hay để tôi xuống xách cô lên?"
Ngà hoàn hồn, cô xua tay tỏ ý từ chối:
"Cảm ơn, nhưng tôi tự về được! Để người khác thấy lại không hay!"
Lần này là lần thứ hai trong đời anh bị người khác từ chối thẳng thừng. Trong lòng bực tức, anh cau mày:
"Đây có được coi là chống đối cấp trên không? Tôi trừ lương cô nhé?"
Nhắc đến "trừ lương" lại như một đòn đánh trúng tâm lý của Ngà. Đối với cô, tiền và con trai là hai thứ mà đời này cô đặt trọng lên hàng đầu. Cũng vậy mà trở thành điểm yếu chí mạng của cô. Thôi vậy, dù sao cũng chỉ đi ké xe một lần. Chắc không chết được đâu! Không có tiền mới chết. Cô đành thỏa hiệp, leo lên ghế phụ ngồi, trong người có chút căng thẳng. Điểm yếu của cô đã bị anh nắm thóp, anh đắc ý nhếch môi cười.
Nghĩ lại thì xe này cũng quá lộ liễu rồi. Đâu thích hợp để đi làm đâu. Ngà buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng:
"Sao ngài không đổi con xe nào rộng hơn, xe bốn chỗ ấy. Chứ dòng xe thể thao này liệu có hơi không thích hợp xuất hiện ở nơi công sở này không?"
Lăng thần tay điều khiển vô lăng, miệng ngậm điếu thuốc, tuy nhiên vẫn đáp lại lời cô:
"Ừ! Không thích hợp. Cô muốn đổi sao?"
Cô bối rối lắc đầu:
"Không phải, ý là tôi thấy anh đi con xe lúc trước bắt tôi ấy. Cũng đẹp mà!"
"Xe đấy của Lưu Viễn, rẻ tiền, không phù hợp với tôi! Nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ đổi sang chiếc khác!"
Ngà không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đợi về đến nhà.
Tới một ngõ nhỏ, cô kêu anh dừng xe rồi tự mình đi về.
Sáng hôm sau.
Trên công ty, mọi người đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó. Ngà vừa đến liền ngồi xuống làm việc như thường, chẳng quan tâm thị phi. Một đồng nghiệp ngồi cách cô không xa, hớn hở lại bắt chuyện:
"Chị biết gì chưa?"
Ngà ngơ ngác, y lại tiếp tục kể bằng giọng điệu vô cùng phấn khích:
"Cố tổng thay xe rồi, đẹp dã man luônn.."
"Hả? Thay xe?"
"Đúng ùi, còn là chiếc" xế hộp "phiên bản giới hạn luôn đó, hmmm gì nhỉ..
À, là mercedes Maybach exelero!"
Ngà bất ngờ trước câu nói của Tiếu Tiếu. Vốn dĩ chỉ nghĩ hắn nói đùa cho qua, vậy mà thật sự đã đổi xe khác, thậm chí còn đắt đỏ hơn. Chuyện hoang đường này quả thực khiến cô không dám tiếp nhận.
Lại nói, Cố tổng? Hắn họ Cố sao? Ngà gặn hỏi lại Tiếu Tiếu:
"Hắn.. à không, chủ tịch họ Cố sao?"
Đối phương gật đầu, ngây ngô nói:
"Chị không biết sao? Ngài ấy là Cố Lăng Thần, là một vị thần sống trong giới kinh doanh đó."
Ngà giật mình, trước giờ cô không để tâm đến thân phận của hắn là gì bởi nghĩ rằng sẽ chẳng có dính dáng gì đến nhau nhiều nên tên tuổi biết hay không cũng chẳng quan trọng. Nhưng thật không ngờ, hắn vậy mà lại là Cố Lăng Thần "Bá chủ thương trường". Cực tài giỏi xong cũng rất tàn nhẫn. Tính cách vô cùng quyết đoán. Khi nhắc đến ai cũng phải dè chừng, không dám đắc tội. Nhân vật lớn như Cố Lăng Thần, cô tuyệt đối không thể dây dưa. Trước đó là do cô không biết, cô chỉ nghĩ hắn rất giàu. Còn bây giờ, cô chắc chắn với bản thân rằng không được có bất gì liên quan gì đến người đó.
"Chủ tịch, chủ tịch tới kìa!"
Mọi người phấn khích reo hò khiến cô cũng bị kéo theo ánh nhìn.
"Anh ta tới đây làm gì?"
Ngà lẩm bẩm trong miệng.
Nghe người trong công ty nói, hắn ta rất ít khi xuất hiện tại phòng làm việc của nhân viên, đơn giản vì hắn ghét ồn ào, hay nói cách khác hắn ghét môi trường có nhiều người. Sự có mặt của hắn cũng khiến các nhân viên trong công ty kinh ngạc, nhưng lại không ít nhân viên nữ phát cuồng vì ngoại hình điển trai của Cố tổng.
Lăng Thần hướng ánh mắt về cô, khoé miệng khẽ cong lên rồi tiến lại chỗ cô ngồi. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Lăng Thần cúi sát vào tai Ngà, nói:
"Sau khi tan ca, đến văn phòng chủ tịch gặp tôi!".