Chương 6:

Từ Sinh Nhân nói xong câu này, điện thoại gọi qua lần này cũng là cách vài giây liền trả lời. Trình trạng này còn chưa bằng bị chặn, Nhậm Phương Tuế nếu thật tức giận thì cái gì đều không động được. Lần này nhìn giống như không có việc gì cả.

“Bảo bối, hôm qua là do anh uống nhiều quá em đừng để trong lòng, anh cũng không biết anh đã làm gì nữa, trăm phần trăm sự thật đó.” Từ Sinh Nhân súc miệng rồi ngồi xổm xuống trên ban công gọi điện thoại.

“Hôm nào đó anh lỡ uống nhiều quá cùng người khác lên giường, cũng liền giải thích là anh không biết bản thân đã làm gì.” Nhậm Phương Tuế nói: “Uống quá chén chính là lấy cớ mà thôi!”

“Không đúng không đúng, anh thật không có ý tứ kia.” Từ Sinh Nhân vội vàng lo lắng phủ định.

“Nếu là em cạo đầu đinh, mặc quần áo nghiêm chỉnh như nam nhân đi ra ngoài hẹn cùng anh, chắc anh đến tay cũng không dám chạm vào một chút đi.” Nhậm Phương Tuế thanh âm rầu rĩ không có lực đạo, đều do cả đêm không ngủ được: “Em thật không nên mù quáng mà cùng thẳng nam yêu đương, luôn có rất nhiều việc rắc rối phải đối diện. Nhìn thoáng qua bề ngoài liền cho rằng chính mình cong, kỳ thật căn bản không yêu, sợ bị người nhà biết, sợ ánh mắt của người xa lạ.”

“Anh như thế nào có thể không yêu a, anh không yêu sao có thể có thể cùng em ở bên nhau tận hai năm trời, Phương Tuế.” Từ Sinh Nhân nói, “Huống hồ nào có chuyện ra ngoài không dám nắm tay dắt tay gì đó, anh duy nhất sợ chỉ là ba anh biết, còn chưa có nghĩ rõ ràng sẽ giải thích như thế nào, thời cơ đúng rồi anh chắn chắn come out mà!”

“Cứ như là em bức anh come out ấy, không bàn chuyện này nữa, nhà anh chỉ có mỗi anh là con trai có được bao nhiêu phần trăm họ sẽ cho phép anh cùng một người đàn ông ở bên nhau sao?” Nhậm Phương Tuế nói.

“Chuyện này để từ từ tới, anh thích em, nên tiến hành một bước nào anh khẳng định đều không lùi bước.” Từ Sinh Nhân nói: “Chúng ta việc này tạm thời gác lại đi được không?”

“Tùy tiện đi, anh bình tĩnh ngẫm lại, nếu là ở trường học có coi trọng nữ sinh nào khác, ở bên nhau cũng còn tốt hơn. Em sẽ không trách anh nɠɵạı ŧìиɧ.” Nhậm Phương Tuế nói: “Đừng chờ đến lúc em không thể rời đi anh lại nói muốn kết hôn.”

“Nhậm Phương Tuế!” Từ Sinh Nhân tức giận đến nỗi huyệt Thái Dương thình thịch phát đau.

“Em suy nghĩ suốt cả đêm, cũng không phải chỉ liên quan chuyện nhỏ xảy ra tối hôm qua thôi.” Nhậm Phương Tuế nói.