Chương 2:

Từ Sinh Nhân do dự rồi gật đầu, không nói thêm gì khác.

“Chủ nhật cũng khỏi cần qua luôn đi.” Nhậm Phương Tuế tắt điện thoại.

Từ Sinh Nhân liền gọi qua lập tức bị cự tuyệt liên tiếp hai lần, sau đó ngay cả gọi điện thoại đều không thể gọi được, trực tiếp bị kéo vào danh sách đen.

Lâm Hạo nhìn Từ Sinh Nhân một cuộc gọi tiếp một cuộc, liền trực tiếp cười to thành tiếng, “Tính tình chị dâu thật không nhỏ a Nhân ca.”

Thái Vân Sơn cũng hùa theo ồn ào: “Mỹ nữ đẳng cấp nào a, vậy mà khiến cho giáo thảo của chúng ta đắn đo rồi lại gấp sắp chết như vậy.”

“Hai tụi bây cút đi, không phải mỹ nữ.” Từ Sinh Nhân thủ sẵn di động chờ đợi, còn đáp lại một câu.

Nhậm Phương Tuế đương nhiên không phải mỹ nữ. Có điều cậu so nữ sinh lại càng xinh đẹp hơn rất nhiều lần. Nhậm Phương Tuế lớn lên nữ tướng, khí chất cũng đặc biệt tốt, ngày thường hay mặc quần áo kiểu dáng trung tính. Chiều cao 1m75 và chỉ có 60kg, nếu không nói ra khẳng định không ai biết là nam sinh.

Từ Sinh Nhân lần đầu tiên gặp Nhậm Phương Tuế tận khi ăn được nửa bữa cơm, vừa nói vài lời nói, mới biết được người đối diện là nam. Hắn thầm nghĩ hèn gì lại ngực lại không nhấp nhô như thế……

Lúc ấy liền có một cái ý niệm hiện ra trong đầu hắn- đúng là nhân gian vưu vật!

Từ Sinh Nhân thẳng mười tám năm, chỉ mới có một tháng liền cong.

Hắn cùng Nhậm Phương Tuế yêu đương hai năm. Trước đó hắn cũng từng cùng với nữ sinh yêu đương rồi, chỉ cảm thấy các phương diện lúc yêu, Nhậm Phương Tuế đều có cả. Đương nhiên cũng bao gồm kiểu “Vô cớ gây sự ” này chính là hạng nhất.

“Thứ bảy không được Bảo…” Từ Sinh Nhân rầu rỉ lầm bầm, đột nhiên liếc mắt một cái lịch để bàn chợt thấy ngày tháng “ngày 8?!”

Thứ bảy là ngày mười! Nhậm Phương Tuế tái khám mỗi tháng! ĐM!

Từ Sinh Nhân đứng dậy mặc lại áo ngắn tay mới vừa cởi:“Hạo tử coi chừng quản lí kí túc dùm anh!”

“Đại ca, anh định làm gì?” Lâm Hạo không hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

“Có việc bận!” Từ Sinh Nhân hận không thể từ cửa sổ bay đi.

Thái Vân Sơn lắc đầu, biểu hiện như một lão cán bộ đầy kinh nghiệp: “Tình yêu khiến người ta điên cuồng.”

Từ Sinh Nhân vội vàng “Vượt ngục”, đã quên đặt xe trước khi xuống. Thời điểm hơn nửa đêm này, hắn ở ven đường đón xe, xe lướt qua từng chiếc từng chiếc, một chiếc không phải xe dịch vụ, một chiếc lại đầy người.