Chương 16:

Theo ven đường chưa đi được bao xa, Nhậm Phương Tuế liền nhìn thấy một nam nhân địa phương tóc vàng, cùng một người Châu Á dường như đang tranh chấp cái gì đó.

Tóc vàng nam nói chuyện tốc độ thực nhanh, Nhậm Phương Tuế lại không hiểu lắm ngôn ngữ địa phương, nghe không rõ cái gì. Liền ngay khi cậu định làm như không nhìn thấy lơ đi, thoáng nhìn liếc mắt một cái người Châu Á kia.

Bộ dáng thật quen mắt, chiều cao này……?

“Thực cảm tạ cậu.” Nam nhân cười đến sang sảng.

Nhậm Phương Tuế nói: “Thân ở tha hương, hẳn là nên hỗ trợ lẫn nhau.”

Nam nhân này là lần đó, cậu đến trường học của Từ Sinh Nhân, gặp được trên tàu điện ngầm, cái kia 1m9. Lúc này nam nhân rới mất túi tiền, nhất thời trả không được tiền xe, cho nên xảy ra tranh chấp. Đối với Nhậm Phương Tuế mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì nên cậu liền giúp thanh toán tiền. Lại nói đến hai cái người xa lạ tương ngộ tận hai lần, còn là phân biệt ở trong nước và nước ngoài, hẳn là rất có duyên phận.

“Từ đâu ra hẳn là, vẫn là cậu thiện lương.” Nam nhân nói.

“Lần trước ngài không phải cũng giúp tôi hay sao?” Nhậm Phương Tuế quay đầu, ánh mắt cần phải hơi hơi hướng lên trên nhìn.

Nam nhân cười cười, vươn tay: “Tôi kêu Cố Khánh, thật vui được làm quen với cậu.”

Nhậm Phương Tuế duỗi tay bắt lại, đầu ngón tay vừa chạm, lòng bàn tay đối phương thật ấm áp, “Nhậm Phương Tuế.”

Tuy rằng hiện tại trời đông giá rét, nhưng tay ở trong túi lạnh thành như vậy, vẫn là có chút kỳ quái. Tay mới vừa gặp phải, Cố Khánh thần sắc khẽ nhúc nhích.

Nhậm Phương Tuế có chút ngượng ngùng, nhanh chóng thu hồi tay, “Xin lỗi.”

“Không không, là tôi mạo phạm, chỉ là……”

“Hiểu,” Nhậm Phương Tuế nói: “Đừng có khách khí như vậy, Cố ca.”

“Được thôi.” Cố Khánh cong cong khóe miệng.

Hai người đi không bao xa, Cố Khánh đề nghị nếu không có việc gì, tìm cái quán cà phê nào đó ngồi cho ấm áp chút, hơn nữa có thể chờ một lát có người của hắn đưa tiền tới. Nhậm Phương Tuế cũng cảm thấy lạnh, không nghĩ nhiều liền đáp ứng cùng đi.

Đương nhiên đưa tiền cũng đều không phải là mục đích chính, hai người bọn họ đã thêm WeChat, chuyển khoản càng tiện hơn nhiều.

“Ngài ra nước ngoài công tác sao?” Nhậm Phương Tuế cởϊ áσ lông vũ cùng mũ, bên trong chỉ có một cái áo lông.

“Đúng vậy, cậu là sinh viên sao?” Cố Khánh hỏi.

“Là sinh viên.” Nhậm Phương Tuế trả lời.

“Cậu thật xinh đẹp.”

Đối phương đột nhiên nói như vậy, Nhậm Phương Tuế sửng sốt.