Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Bất Kính Nghiệp

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
La Duẫn Hàm ngồi ở dưới một gốc cây đại thụ, cô nhìn ánh mặt trời đang từ từ lặn xuống.

Trước đây cha cô thường mang cô đến công viên này để tản bộ, tuy rằng tình cảm giữa ông và mẹ cô không được tốt cho lắm nhưng cha vẫn rất yêu thương cô.

Cô và cha thường xuyên cùng nhau ngồi ở dưới cây đại thụ này, chính là ông luôn nhìn mặt trời thật lâu, trước kia cô không hiểu nhưng hiện tại cô đại khái cũng hiểu được, cha cô chính là đang tưởng niệm mối tình đầu của ông.

Ngay lúc đó cô thật cao hứng khi có thể cùng cha ngồi ở chỗ này, nhìn bầu trời mây trôi còn có thể xem tịch dương, bởi vì một giây kia thực bình tĩnh và im lặng, nó cũng là chuyện vui vẻ nhất trong trí nhớ thời thơ ấu của cô.

Cũng bởi vì sau khi cha mẹ qua đời, chỉ cần tâm tình cô không vui hoặc thành tích học tập ở trường học bị điểm kém, cô sẽ liền chạy tới nơi này ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, cảm giác như là cha cô vẫn ngồi ở bên người cô khiến cho cô không hề cảm thấy cô đơn, khổ sở sẽ từ từ tan biến.

Nhìn đại thụ bên cạnh, cô lại nhớ đã từng có một người con trai nói sẽ làm đại thụ của cô. Hiện tại, đại thụ của cô vẫn là một mình cô sao? Nước mắt không tự giác rơi xuống nhưng khi phát hiện có người đi qua, cô liền lập tức lau đi nước mắt.

Khi cô tỏ tình với Diệc Vĩ, cô chính là thực đơn thuần muốn nói cho anh biết cô thích anh mà thôi cũng không hề nghĩ tới anh sẽ kết giao cùng cô, càng không nghĩ tới chính mình lại trở thành người thứ ba.

Nhớ tới lời nhóm y tá nói lúc trước, Phạm Y An từng nói qua về sau cô ấy nhất định phải làm Tề phu nhân, cô thật sự không hiểu nếu Diệc Vĩ đã có đối tượng phải chịu trách nhiệm cả đời thì vì sao anh lại chỉ điểm cầu hôn cô?

Cô không biết cũng không nghĩ ra, một mình cô ngồi ở dưới chỗ này một hồi lâu nhưng đầu vẫn là thực hỗn loạn, tâm tình cũng giống như vậy.

Bất quá cô cũng biết mình không thể ngồi ở chỗ này mãi được cho dù cô không muốn đối mặt nhưng cô cũng không có biện pháp trốn tránh cả đời.

Đột nhiên cô nhớ tới, bản thân cũng không phải chỉ có một người. Vuốt ve bụng, chính là cục cưng trong bụng không phải đang ở cùng cô sao? Nghĩ đến đây, hốc mắt cô lại một lần nữa nổi lên nước mắt.

Thật là kì diệu, lúc trước cô còn cảm thấy cục cưng đến thời điểm không thích hợp nhưng hiện tại cũng rất cảm ơn và cảm thấy thực cảm động khi có cục cưng làm bạn, vô luận như thế nào, cô cũng muốn sinh ra cục cưng.

Cố gắng hít sâu một hơi, khống chế ý niệm trong đầu muốn khóc, trước đây khi cô đi học sẽ nhẫn nại không muốn khóc bởi vì cô biết ông nội sẽ tức giận, Cảnh thúc cũng nói không thể khóc ở trước mặt ông nội.

May mắn chỗ ngồi ở công viên này không có bị dỡ xuống, đại thụ cũng còn ở đây, La Duẫn Hàm nghĩ đến chuyện lúc trước, trong đầu dần dần hiện ra một đoạn trí nhớ đã bị cô quên từ lâu. Trước đây cô thường xuyên ngồi ở chỗ này, sau đó hình như có một người xuất hiện làm bạn với cô, cùng cô nói chuyện phiếm……

“Chỉ biết em lại ngồi ở đây, lần này lại làm sao vậy, điểm không tốt hay vẫn là bị ông nội mắng?”

“Bởi vì em là nữ sinh.”

“Nữ sinh thì như thế nào?”

“Mọi người đều nói ông nội muốn là cháu trai cho nên ông mới thực thất vọng, ông không thích em là nữ sinh.”

“Nhưng anh lại thực thích emlà nữ sinh.”

“Phải không?”

“Đến đây, cho em cái này.”

“Đây là kẹo, ông nội không cho phép em ăn kẹo đâu.”

“Em ở trong này ăn xong làm sao ông nội em lại biết được em ăn kẹo?”

“Nha.”

“Thế nào, ăn có ngon không?”

“Ừ, ăn ngon lắm cám ơn anh nha.”

Có lẽ là bởi vì việc đã xảy ra lâu lắm rồi, La Duẫn Hàm nhớ tới một đoạn kí ức đã quên từ lâu.

Khi đó hình như là cô mới học tiểu học lớp 4 hoặc lớp 5 gì đó, lúc ấy ông nội đối với cô yêu cầu càng ngày càng nghiêm khắc, toàn bộ điểm kiểm tra phải lớn hơn chín mươi lăm điểm khiến cho cô cảm thấy áp lực thật lớn. Đối mặt với trách cứ của ông nội, cô thường xuyên chạy tới nơi này, nơi mà cô cảm thấy khoái hoạt lại an tâm.

Thời điểm kia, có một vị ca ca sẽ ôn nhu an ủi cô, anh còn thường xuyên mua kẹo trái cây cho cô ăn, cô rõ ràng liền nói với anh là ông nội không cho phép cô ăn kẹo nhưng anh vẫn mua kẹo cho cô ăn, kỳ quái là sau mỗi lần ăn kẹo của vị đại ca kia, tâm tình của cô liền trở nên tốt hơn.

Sau đó thì sao?

La Duẫn Hàm cố gắng hồi tưởng lại, cô thực thích nói chuyện cùng với vị đại ca kia nhưng sau đó cô lại bị bệnh nặng một hồi phải ở trong bệnh viện suốt mấy ngày, sau khi về nhà Cảnh thúc liền quan sát cô không cho phép cô lại chạy đến bên ngoài trúng gió.

Lại qua mấy ngày, khi cô rốt cục có thể lại đến dưới gốc cây đại thụ này, rốt cuộc cũng chưa từng gặp qua vị đại ca kia.

Sau đó bọn họ chuyển nhà, ông nội bán đi căn nhà cũ chuyển đến sống ở biệt thự này, mà cô cũng bởi vì khóa học càng ngày càng nặng nên mỗi ngày đều có gia sư đến dạy học, cô liền quên đi chuyện đã từng xảy ra này.

Cô đã quên chuyện này lâu lắm rồi, đối với diện mạo của vị đại ca kia ấn tượng đã sớm mơ hồ……

“Anh chỉ biết em ở trong này.”

Nghe được âm thanh quen thuộc, La Duẫn Hàm chớp chớp mắt còn tưởng rằng bản thân mình nhìn lầm dù sao thì Diệc Vĩ làm sao có thể biết được công viên này mà tìm cô.

Nhưng là khi cô nhìn thấy chồng mình thật sự hướng đến cô mà đi, cô mới phát hiện chính mình không phải đang nằm mơ, nhất thời kinh ngạc không thôi.

“Ông xã, làm sao anh có thể ở đây?”

“Rốt cục cũng tìm được em.”

Trên trán Tề Diệc Vĩ còn đầy mồ hôi do lo lắng nhưng khi thấy bà xã thân yêu vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu ngồi ở dưới cây đại thụ, tâm tình của anh cuối cùng cũng có thể giãn ra một chút, anh mỉm cười hướng đến cô.

La Duẫn Hàm không thể tin được.

“Anh làm sao có thể biết nơi này?”

Cô cũng không có nói cho anh nghe chuyện trước đây, hơn nữa nơi này ngay cả Tử Thiên cũng không biết. Nhưng khi anh từ từ đến gần, bóng dáng của anh lại cùng một hình ảnh mơ hồ giống nhau……

Trong phút chốc, cô quát to một tiếng.

“A! Anh chính là vị đại ca kia lúc ấy thường thường mua kẹo cho em ăn.”

“Em hiện tại mới nhận ra, khi học đại học lần đầu tiên anh nhìn thấy em liền nhận ra.”

Bộ dáng thanh lệ cùng với bộ dáng đáng yêu trước đây của cô không có khác nhau gì mấy. Đại học khi đó nhìn thấy cô, anh thật cao hứng nhưng lại nhìn ra được cô tựa hồ quên anh.

Đi đến bên người bà xã, anh từ trong túi tiền lấy ra một bao kẹo, mở ra sau đó liền lấy ra một viên kẹo, anh kéo tay cô qua, thả vào trong tay cô.

“Đến đây, cho em.”

La Duẫn Hàm nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, tim lại đập nhanh hơn.

“Thật có lỗi, cửa hàng tạp hóa trước kia thường mua kẹo lại đóng cửa rồi, đây là kẹo anh vừa mới mua ở siêu thị.”

Cô vừa mừng vừa sợ, hốc mắt phiếm hồng, vạn vạn không nghĩ tới Diệc Vĩ chính là vị đại ca năm đó, hơn nữa anh nói khi học đại học liền nhận ra cô mà cô cư nhiên đã quên anh……

Khó trách khi bọn họ gặp nhau ở bệnh viện, anh lại nói với cô đã lâu không thấy, còn hỏi cô có ấn tượng với anh hay không, chỉ tiếc lúc ấy cô cái gì cũng không nhớ đến.

“Làm chi ngây ngốc nhìn kẹo như vậy, hiện tại ông nội hẳn là sẽ không không cho phép em ăn kẹo đi?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

“Trước kia em thật đúng là rất thích ngồi ở chỗ này mà.”

Cô gái nhỏ có bộ dáng vừa đáng yêu lại có điểm u buồn kia đã trưởng thành rồi, hơn nữa bây giờ còn là bà xã của anh.

“Khi đó anh và em trai tạm thời ở nhờ nhà cậu, vốn muốn nói với em anh phải về nhà nhưng vài lần đến đây đều không nhìn thấy em.”

“Lúc đó em sinh bệnh, không thể ra ngoài được sau đó đợi đến khi em khỏe lên vài lần ra đây cũng không nhìn thấy anh.” Nguyên lai anh phải về nhà.

“Phải không? Nguyên lai chúng ta bỏ lỡ, anh còn nghĩ chuyện anh mua kẹo cho em ăn bị ông nội em phát hiện sau đó cấm không cho em ra ngoài đâu.”

Tề Diệc Vĩ cười nói. Sau khi anh trở về nhà bởi vì vẫn lo lắng cho cô nên anh còn thường xuyên chạy tới đây nhưng vẫn thủy chung không có gặp lại cô.

Vốn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội được gặp cô nữ sinh nhỏ có ánh mắt vừa đáng yêu vừa u buồn kia nhưng lại không nghĩ tới khi học ở đại học lại nhìn thấy cô, cô chẳng những vóc dáng mảnh khảnh, khuôn mặt thoạt nhìn cũng tinh ranh thông minh thanh lệ, sau khi hỏi thăm anh mới biết được cô tên là La Duẫn Hàm.

Nói thực ra, khi ở đại học lại nhìn thấy cô, anh thật sự cao hứng, bởi vì cho tới nay anh đều nhớ cô gái nhỏ kia sau khi lớn lên không biết như thế nào, có phải hay không còn giống như trước kia buồn bực không vui? Khi đó nhìn thấy cô thoạt nhìn tựa hồ cũng không tệ lắm, anh cũng an tâm.

Lúc ấy anh học tập bận rộn bởi vậy cũng không dành nhiều tâm tư để suy nghĩ chuyện này, tuy rằng đôi lúc nhớ tới nhưng cuối cùng vẫn lơ đểnh, anh cũng không thật sự nghĩ tới vì sao chính mình lại vẫn nhớ thương cô.

Hơn nữa khi đó anh cũng phải vội vàng ra nước ngoài du học cũng không có thời gian rảnh tìm cô để quen biết, vốn tưởng sau khi trở về sẽ tìm cô, không ngờ anh luôn luôn ở nước ngoài đợi đến khi thực tập xong mới trở về Đài Loan, sau đó trực tiếp tiến vào bệnh viện T đại làm việc, cuộc sống bắt đầu bề bộn nhiều việc cho nên chuyện này cũng dần dần phai nhạt.

Lại nghe được tên của cô là khi bạn tốt yêu cầu anh tham gia hội bạn cũ.

Sau đó anh không đi được, nghe nói cô cũng không có đi, anh vốn thực thất vọng, ai ngờ bọn họ lại gặp nhau ở bệnh viện.

Cho đến khi nhìn thấy cô ở bệnh viện, một giây kia khi anh nhìn thấy cô gái nhỏ đã lớn lên trở thành một người phụ nữ xinh đẹp thì trong lòng anh lại xuất hiện rung động không nói nên lời, mà khi cô đỏ mặt e lệ tỏ tình với anh, trong lòng anh không thể kiềm chế được mà nhảy nhót mừng như điên, lúc đó anh mới chính thức nhận ra một việc – anh đã sớm yêu cô gái này từ lâu.

Bọn họ kéo nhau đi một vòng, lại còn rất nhiều vòng đã từng có cơ hội xuất hiện nhưng lại bỏ lỡ nhưng may mắn là cuối cùng bọn họ lại trở về vòng xuất phát, chuyện xưa cũng có kết thúc tốt đẹp.

“Nơi này khiến cho người ta cảm giác thật bình tĩnh lại thoải mái, về sau chúng ta có thể thường mang đứa nhỏ đến nơi này vui chơi với nhau.”

“Anh biết em mang thai sao?!” La Duẫn Hàm từ trong kinh hỉ trở lại sự thật, cô lại nghĩ tới chuyện làm cho người ta khổ sở kia, cô cúi đầu xuống, bàn tay to ấm áp quen thuộc lập tức vây quanh lấy vai cô.

“Không phải em nghe được cuộc đối thoại của anh và Phạm Y An sao?”

Vẻ mặt La Duẫn Hàm đưa ra biểu tình “Anh làm sao có thể biết được”, ánh mắt ngập nước nhìn thẳng xem xét anh.

Tề Diệc Vĩ đau lòng hôn xuống khuôn mặt gần như muốn khóc kia của cô.

“Quan hệ giữa anh và Y An không phải giống như lời cô ấy nói. Cô ấy là con gái của hàng xóm gia đình anh, bọn anh từ nhỏ đã rất thân thiết với nhau, cô ấy nói chuyện rất giống bạn trai của mình, cực kì khoa trương lại khôi hài.”

Chẳng lẽ là do cô hiểu lầm? Phạm Y An là hay nói giỡn, hơn nữa cô ấy đã sớm có bạn trai?

“Nhưng là cô ấy nói…… Anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm cả đời với cô ấy……”

“Khi học trung học do chơi bóng không cẩn thận nên hại cô ấy bị thương, để lại một chút vết sẹo, anh nói với cô ấy về sau sẽ chịu trách nhiệm dẫn cô ấy chỉnh hình sửa sắc đẹp.” Về sau anh tuyệt đối muốn cấm Y An lại giở trò đùa vui này.

Thật là như vậy sao?

“Nhưng là em nghe nhóm y tá nói, Phạm Y An nói cô ấy về sau nhất định phải làm Tề phu nhân…… Cái này cũng là nói giỡn sao?”

Tề Diệc Vĩ cố ý nhíu mày lại.“Cái này không phải nói giỡn.”

“Cái gì?!” La Duẫn Hàm kinh ngạc ngây ngẩn cả người.

Anh nhân cơ hội trộm hôn một cái.

“Lúc nãy anh không phải đã nói cô ấy và bạn trai rất giống nhau sao, nói chuyện đều thực khoa trương, em nghĩ lại xem nhà chúng ta có ai nói chuyện khoa trương nhất?”

“Diệc Phàm!” Diệc Phàm luôn nói chuyện thực khôi hài. “Bạn trai của cô ấy là Diệc Phàm sao?”

“Đúng vậy, tuy rằng Y An so với Diệc Phàm lớn hơn hai tuổi nhưng bọn họ khi học đại học đã kết giao, tính chờ đến khi Diệc Phàm trở thành bác sĩ bệnh viện liền kết hôn.”

Nguyên lai từ đầu tới đuôi đều là cô một người miên man suy nghĩ! La Duẫn Hàm cảm thấy thật không tốt ửng đỏ mặt.

Sớm biết rằng lúc ấy cô nên đi vào hỏi cho rõ ràng mà không phải bị bóng ma quá khứ khiến cho phiền não, sợ hãi đối mặt với chân tướng……

“May mắn em và đứa bé không có chuyện gì.” Phụ nữ có thai sợ nhất chính là kí©h thí©ɧ, đặc biệt là cô đang mang thai thời kì đầu, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao anh lại khẩn trương lo lắng như vậy, vội vã đi tìm cô.

“Đứa bé…… Anh thích đứa bé sao?” Nói đến đứa bé, cô không khỏi có chút sầu lo.

“Anh thực hoan nghênh sự xuất hiện của nó.” Nghĩ đến chính mình sắp trở thành ba ba, Tề Diệc Vĩ vui vẻ cười.

“Nhưng là, em thực lo lắng em không thể trở thành người mẹ tốt, công việc của em bận rộn như vậy, tương lai chỉ sợ sẽ không có thời gian chăm sóc đứa bé.” T

hời gian cô bồi ông xã còn muốn thiếu, việc này khiến cho cô cảm thấy thực băn khoăn, hiện tại lại có đứa bé, cô thật sự lo lắng không thể làm một người mẹ xứng đáng.

“Hiện tại có rất nhiều người mẹ vừa làm việc vừa nuôi con cái, chỉ cần đứa nhỏ biết em thương nó là đủ rồi. Đúng rồi, anh có khả năng chưa có nói cho em nghe, mẹ anh từng muốn chúng ta nhanh chút sinh đứa bé, bà rất vui vẻ giúp chúng ta chăm sóc.” Tề Diệc Vĩ cầm lấy tay vợ mình.

“Em yên tâm đi làm việc của em, sẽ có rất nhiều người yêu thương đứa bé này.”

Nghe xong lời này, mũi La Duẫn Hàm nhịn không được đỏ lên.

“Anh cũng là lần đầu tiên làm ba ba, cũng cảm thấy khẩn trương nhưng là anh tin tưởng đứa bé sẽ biết chúng ta yêu thương nó bao nhiêu.”

“Ông xã……” Cô cảm động nhìn anh, chủ động đưa môi lên. Lần nào anh cũng có thể nhanh chóng xoa dịu bất an trong lòng cô, thật sự tựa như cây đại thụ đáng giá để cho dựa vào, có anh ở bên người sẽ làm cho cô cảm thấy ấm áp lại an tâm.

Sau khi hai người triền miên hôn xong, ôm lấy nhau ngồi ở dưới cây đại thụ, đây là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, hiện tại hai người lại một lần nữa nhìn tịch dương màu hoàng kim chậm rãi hạ xuống, thật sự đẹp quá.

Sau đó, Tề Diệc Vĩ mới đứng lên, vươn tay nói với cô.

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Được.” La Duẫn Hàm đem bàn tay nhỏ bé đặt vào bàn tay to của anh cười đến sáng lạn.

Mặt trời chiều ngã xuống về tây chiếu rọi ra bóng dáng thật dài của một đôi nam nữ, bọn họ tay nắm chặt với nhau tạo thành một hình ảnh khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.

Sáng thứ bảy, Uông Tử Thiên nhịn không được dậy sớm, mang theo lễ vật đến nhà bạn tốt.

“Duẫn Hàm, chúc mừng cậu phải làm mẹ rồi, trước tiên phải nói trước mình phải làm mẹ nuôi nha.”

Uông Tử Thiên đưa lên hai bộ quần áo xinh đẹp dành cho phụ nữ có thai, còn có một đôi giày

trẻ em thật dễ thương. Đêm qua cô đi đến công ty bách hóa mua quần áo dành cho phụ nữ có thai, nhìn thấy đôi giày trẻ em này thực đáng yêu liền nhịn không được mua một đôi.

“Tử Thiên, cám ơn cậu, quần áo dành cho phụ nữ có thai nhìn rất đẹp nhưng cậu mua giày trẻ em sớm như vậy sẽ biết là trai hay gái sao?” La Duẫn Hàm nhìn đôi giày thực đáng yêu, vui vẻ cười.

“Bởi vì thực đáng yêu thôi.”

“Cám ơn cậu.” Cô cũng hiểu được thực đáng yêu khiến cho người ta rất thích.

“Đúng rồi, lần sau không cần lại đột nhiên mất tích còn dọa phá hư một đống người như vậy.”

Nhớ tới mấy ngày hôm trước bộ dáng Tề Diệc Vĩ gọi điện thoại vội vã tìm Duẫn Hàm, hại cô còn nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì. Sau lại nghe được Duẫn Hàm giải thích, cô chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, người ta nói phụ nữ có thai đặc biệt mẫn cảm, xem ra là thật.

“Mình thực có lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”

Nhớ tới mấy ngày hôm trước bản thân gây phiền phức, La Duẫn Hàm vẫn là cảm thấy thật không tốt, đặc biệt đối với bạn gái Phạm Y An của Diệc Phàm.

“Cậu còn muốn có lần sau nữa à, vậy thì khẳng định

sẽ làm cho người người ngã xuống ngựa hết.”

Uông Tử Thiên đưa mắt nhìn hướng về phòng bếp, vừa rồi Tề Diệc Vĩ nói muốn đi vào pha cà phê.

“Ông xã cậu thật khoa trương, không nhìn thấy cậu, anh ta lập tức lần lượt gọi điện thoại cho mọi người, hại mình cũng khẩn trương đến đòi mạng, kết quả chính là cậu muốn một người yên lặng một chút mà thôi.”

“Bởi vì anh ấy lo lắng cho mình.”

Sau đó cô mới biết được, nguyên lai thời điểm cô ngồi ở dưới cây đại thụ miên man suy nghĩ, mọi người luôn luôn vội vàng tìm cô khiến cho cô cảm thấy thật sâu sắc có lỗi.

“Tuy rằng là có điểm khoa trương nhưng bất quá mình cảm giác được anh ta thật sự quan tâm đến cậu, ai, thật sự làm cho người ta hâm mộ nha, mình cũng muốn có một người đàn ông quan tâm đến chính mình như vậy.” Uông Tử Thiên hâm mộ nói.

“Đúng rồi, mình nghe Lập Hàn nói cậu chạy tới trụ sở của anh ta làm công, đây là chuyện thật chăng?”

“Ừ.” Uông Tử Thiên hào phóng gật đầu.

“Cậu chưa từng nghe qua gần quan được ban lộc sao? Mình hy vọng anh ta có thể nhìn được một mặt hiền tuệ của mình.“

Một mặt hiền tuệ? Nhớ tới Lập Hàn nói cô chính là đi quấy rối, La Duẫn Hàm nhịn không được muốn cười.

“Tử Thiên, cậu thật sự thích Lập Hàn sao?”

Ngay từ đầu cô nghĩ đến bạn tốt chính là nói giỡn mà thôi, hoặc chính là nhất thời mê luyến cơ bắp của đối phương nhưng hiện tại xem ra tựa hồ không chỉ như vậy.

“Đúng.” Uông Tử Thiên thành thật thừa nhận.

“Cậu nói với mình là anh ấy vừa mới tiếp nhận tu sửa tầng cao nhất của cửa hàng bách hóa nhà cậu cho nên có một lần mình đến công ty bách hóa liền thuận tiện lên lầu nhìn lén, anh ấy lúc đó chỉ mặc áσ ɭóŧ công nhân, đường cong cơ bắp hoàn mỹ khiến cho người ta thật muốn cắn một ngụm nha.” Nói tới đây, ánh mắt của cô đều tỏa sáng.

“Cho nên cậu là bởi vì muốn cắn cơ bắp của anh ấy mới chạy tới làm công ở trụ sở sao?”

“Mình lớn lên là phụ nữ lỗ mãng như vậy sao?”

Rõ ràng chính là như vậy a! La Duẫn Hàm cười, thức thời không nói gì.

“Lúc đó khi mình đi lên, nhìn thấy có một công nhân thân thể hình như không được khoẻ lại còn cứng rắn chống đỡ, Tương Lập Hàn bảo anh ta đi gặp bác sĩ, cũng nói anh ta không cần lo lắng, chuyện kế tiếp cứ để anh ấy làm, tiền lương cũng sẽ tiếp tục tính. Lúc ấy mình nhìn thấy thật cảm động nha, anh ấy không chỉ có cơ bắp, còn thật sự cố gắng làm việc, quan trọng nhất chính là anh ấy thực thiện lương, hiểu được tình cảnh thương xót của vị công nhân kia.”

Ngẫm lại cũng biết người công nhân kia vì sao sinh bệnh còn muốn cứng rắn chống đỡ bắt đầu làm việc, không phải là vì muốn kiếm thêm một chút tiền sao?

Nghe qua xác thực làm cho người ta thực cảm động, có thể thấy được anh ấy là một ông chủ tốt.

“Cho nên cậu bỏ chạy đi làm công ở trụ sở người ta?”

“Cậu cũng biết da mặt mình rất mỏng thôi, mình cũng có rụt rè của mình cho nên mới ngượng ngùng không dám chủ động mở miệng tỏ tình với anh ấy, cho nên đành phải vừa đi làm vừa đi học thôi.”

La Duẫn Hàm cảm thấy bản thân Tử Thiên chạy tới nói muốn làm công như vậy đã muốn rất lớn mật. Nhưng thấy bạn tốt dụng tâm như thế, có thể thấy được cô là thật thích

Lập Hàn.

“Kỳ thật biết cậu muốn tới, mình đã nhờ ông xã gọi điện thoại cho Lập Hàn, mời anh ấy đến nhà làm khách nhưng là anh ấy nói bây giờ có việc, lần sau lại đến.” Cô cũng muốn thay bạn tốt chế tạo cơ hội, đáng tiếc lại không thể thành công.

Tuy rằng Lập Hàn nói anh ta thích người phụ nữ khác nhưng người phụ nữ này không phải đã đính hôn cùng người khác rồi sao? Cô cảm thấy Tử Thiên thực thích hợp với anh ta, cô cũng hy vọng bạn tốt có thể có một chỗ quy túc tốt đẹp.

“Lần sau có thời gian, nhớ rõ gọi điện thoại cho mình nha.”

“Được rồi.”

Lúc này Tề Diệc Vĩ bưng hai chén cà phê cùng với một ly nóng sữa đi vào phòng khách, vừa mới ngồi xuống, di động của anh và vợ đồng thời vang lên.

Điện thoại của anh bên này là do Tương Lập Hàn gọi tới mà của La Duẫn Hàm còn lại là do nhận được điện thoại của Cảnh thúc, bọn họ cùng nói một sự kiện.

“Diệc Vĩ, lão nhân gia của bà xã cậu ngất xỉu, các cậu nhanh chóng đến bệnh viện!”

“Tiểu thư, lão gia té xỉu, hiện tại đang được đưa đến bệnh viện!”

Ngoại trừ vợ chồng Tề Diệc Vĩ và Uông Tử Thiên hoả tốc đuổi tới bệnh viện, vợ chồng Tề Phú Dân vừa nghe đến lão thân gia đang khẩn cấp đưa vào bệnh viện, cũng thực lo lắng tìm đến.

Buổi sáng Tương Lập Hàn tranh thủ đi thăm mộ bởi vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh đi đến tặng hoa cho bà, kết quả là khi đến nơi lại thấy ông già La gia

đứng ở trước một ngôi mộ.

Khi anh còn đang kinh ngạc ông già kia cư nhiên cũng sẽ lộ ra biểu tình đau thương, chỉ thấy ông già kia đột nhiên kêu một tiếng té xỉu trên mặt đất. Anh khẩn trương lập tức chạy tới ôm lấy người đi ra khỏi khu mộ, quản gia kiêm lái xe của lão nhân gia cũng nhanh chóng chạy tới, khẩn cấp đưa người đến bệnh viện.

Lúc này, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, lo âu của mọi người đều nảy lên phía trước.

“Không có việc gì, bệnh nhân đã khôi phục ý thức, sẽ được đưa đến phòng bệnh hạng nhất.”

Trong chốc lát, y tá từ trong phòng cấp cứu đẩy dời đi giường bệnh của La Dung Tam, bọn họ đã đăng ký một phòng bệnh di động đặc biệt hạng nhất.

Ở trong phòng bệnh hạng nhất, trên mặt mỗi người đều tràn ngập lo lắng.

“Ông nội, ông có khỏe không?”

La Duẫn Hàm đứng ở bên cạnh giường bệnh, hốc mắt ẩm ướt hồng lên, cô biết ông nội nhất định là đi thăm cha cô, tuy rằng ông nội không nói nhưng cô biết ông so với bất luận kẻ nào đều tưởng niệm con mình.

Một bên Cảnh thúc tắc khóc. “Lão gia, tôi thiếu chút nữa bị ngài cấp hù chết, may mắn là ngài không có việc gì.”

La Dung Tam nhìn bọn họ liếc mắt một cái. “Ta còn chưa có chết, không cần lo lắng.”

“Ông nội……”

“Xú lão đầu, ông vượt qua rất tốt nha, cũng không ngẫm lại mọi người lo lắng cho ông nhiều như thế nào, tính tình cư nhiên còn cứng rắn như vậy!”

Tương Lập Hàn thật sự chịu không nổi ông già này, thái độ của ông sẽ không thể chuyển sang nhẹ nhàng hơn một chút sao?

“Lão gia, lần này ít nhiều gì cũng do Tương tiên sinh cứu ngài, là do cậu ta ôm ngài từ trong vườn ra, chúng ta mới biết được ngài té xỉu.”

Lão gia mỗi lần đi khu mộ đều dặn bọn họ phải chờ ở bên ngoài, bởi vì ông không muốn bị quấy nhiễu, lần này may mắn Tương tiên sinh phát hiện lão gia té xỉu nếu không hậu quả thật sự không nghĩ nổi.

La Dung Tam đưa mắt nhìn Tương Lập Hàn, hồi lâu không nói gì.

“Quên đi, ông già, tôi cũng không mong ông sẽ nói lời cảm ơn, bất quá biết rõ thân thể chính mình không tốt, lần sau vẫn là nhờ quản gia đi theo đi dù sao không phải mỗi lần đều có thể may mắn được cứu.” Tương Lập Hàn nhìn không được nói.

“Cậu……” Mím môi, La Dung Tam không trả lời.

“Không cần cảm thấy tôi nói nhiều, nói thật, nếu muốn sống lâu vài năm nên ngoan ngoãn nghe lời người ta nói đi.” Thật sự là môt ông già không đáng yêu.

“Ô ô ô……”

Đột nhiên, một trận nghẹn ngào tiếng khóc truyền đến khiến cho mọi người hoang mang quay đầu, không nghĩ tới đúng là Trang Nhã Lan. Bà lấy khăn tay lau miệng khóc, đứng ở bên người bà là Tề Phú Dân an ủi vỗ bà.
« Chương TrướcChương Tiếp »