- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lãnh Vương Sủng Tặc Phi
- Chương 9: Diễn trò trước mặt vương gia
Lãnh Vương Sủng Tặc Phi
Chương 9: Diễn trò trước mặt vương gia
Nghe được hai chữ đầy uy hϊếp ở phía sau vang lên, cô gái nhỏ bé kia dường như vô cùng sợ hãi, nước mắt bắt đầu dâng tràn nơi khóe mi, bày ra bộ mặt vừa tội nghiệp vừa ủy khuất nhìn chủ nhân của tiếng gọi đó. Nhất là khi cô gái đó nhìn thấy một loạt binh khí trong tay bọn họ lóe sáng lên thì khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng liền cứng ngắc, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Hai tay càng không ngừng nắm chặt lấy mép váy được dệt hoa sen kéo dài nơi cuối tà. Hai chân đứng thẳng giữ nguyên tư thế không chút nhúc nhích.
“Trông cô nương hình như có chút quen mắt!”
Hình như đã có gặp cô gái này ở nơi nào đó, chẳng lẽ là bà con họ hàng xa thân thích a? Ôm lấy cái ý niệm đó trong đầu, người đàn ông đó liền chậm rãi nhấc chân đi lại gần về phía Mạch Trục Vân.
Có đánh chết hết thì hắn cũng không thể tưởng tượng ra được, cô gái trước mắt hắn không ai xa lạ mà đó chính là số tiền thưởng khổng lồ mà hắn đang mỏi mắt chờ để được nhận tận tay, Mạch Trục Vân!
Trên giang hồ, ai ai không biết, thần trộm Mạch Trục Vân là nam, là đàn ông, nhưng lại có thể miễn cưỡng bất đắc dĩ đứng ngang hàng cùng với tam đại công tử nổi danh “Tà công tử”!
Nếu như đã được người đời xưng tụng là công tử thì làm sao có thể là con gái được chưa?
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần về phía mình, Mạch Trục Vân trong lòng không khỏi khẩn trương: Cải trang thành như vậy cũng bị nhận ra sao?
Hô hấp đột nhiên có chút căng thẳng, hai chân hơi run rẩy, nhẹ nhàng giơ lên bước chân rời đi, chuẩn bị tông cửa xông ra.
Nhưng bên ngoài cổng tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập hướng về phía nàng.
Không xong rồi, là quan binh! Dùng thính lực của mình nghe theo tiếng bước chân, nàng có thể đoán ít nhất phải đến hơn một trăm người!
Trong giây phút đó định muốn trốn chạy của Mạch Trục Vân lập tức bị phá sản, nhiều người như vậy, hôm nay có mọc cánh thì cũng khó mà chạy thoát!
Tiếng bước chân vang lên mạnh mẽ cũng làm kinh động đến những người trong phòng, mọi người thu hồi ánh mắt đang đặt lên người cô gái xinh đẹp kia, đưa mắt nhìn về phía đường.
Hai đội quan binh tập trung bước vào, phân ra thành nhiều hướng, bao vây chặt chẽ trước cửa tiệm thử đồ.
Ngay tại bọn họ đứng thẳng với tư thế vững chắc, ba bóng người tuấn lãng tiêu sái bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy kỹ người đàn ông mặc bộ áo choàng đen bên ngoài, Mạch Trục Vân không khỏi rùng mình, trong lòng thở dài:“Oan gia ngõ hẹp a!”
Áo bào hình con rồng đen uốn lượn như làm tôn lên khí chất cao lãnh của hắn, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú không có một chút ấm áp.
Sở Tùy Phong chậm rãi đi đến, theo sau hắn chính là hai tên hộ vệ áo đen, trông hai người đó có vài nét giống nhau, tên trông có vẻ ôn hòa chính là Tề Ân, còn tên hơi nghiêm túc một chút chính là Tề Cần.”Vương gia có lệnh, không được quấy nhiễu dân thường!” Tề Cần lên tiếng ra lệnh. “Những người còn lại nhanh chóng rời khỏi đây!”
Mạch Trục Vân ở trong lòng khinh bỉ: quấy nhiễu thì đã quấy nhiễu rồi, nói những câu vô nghĩa đó làm gì? Phí lời!
Ngay sau đó, bắt gặp một ánh mắt hàn băng dừng lại trên người mình, lập tức Mạch Trục Vân liền làm bộ thẹn thùng có chút cúi đầu, ngượng ngùng cắn môi, lấy tay giật giật vạt áo không ngừng, sau đó thi thoảng thoáng đưa mắt nhìn trộm người xung quanh.
Sở Tùy Phong thản nhiên đi thẳng về phía nàng, đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, đôi mắt màu lục băng lạnh còn mang theo một chút suy xét nhìn chằm chằm vào mặt của nàng.
Trong mắt có chút lệ còn vương vấn, vẻ mặt trông như chứa đầy ẩn tình trong lòng, vừa có chút ủy khuất. Cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mấp máy, hàng mi mỏng dài nhẹ chớp, mặt ửng đỏ cười ngượng, trông rất giống với dáng vẻ của một cô gái ngây thơ yếu liễu đang thẹn thùng.
Sở Tùy Phong ánh mắt lạnh lẽo màu xanh sâu không thấy đáy mơ hồ nhìn cô gái trước mắt mình: Mạch Trục Vân, cải trang thành một cô gái? Trông cũng không tệ, có nét diễm lệ, yêu kiều của một cô gái bình thường! Có điều, hắn không có ý định vạch trần hắn ta!
Sau một lát, tầm mắt di chuyển đến những tên giang hồ bên trong cửa tiệm.
Những người đó nhìn thấy vị Phong vương chiến thần bất bại đến tự tay bắt người trong lòng liền sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, lo lắng. Hơn nữa dáng người của ngài ấy vô cùng anh tuấn, đôi môi lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng; toàn thân tỏa ra khí chất bức người khiến người khác cảm thấy xa cách, không dám đến gần.
Nhưng khi Sở Tùy Phong cách Mạch Trục Vân còn có nửa bước chân thì Tề Cần liền nhìn lướt qua mọi người, quát:“Còn không mau đi?”
“Vâ..Vâng ạ......”
Thấy mọi người bắt đầu chạy ào ra khỏi cổng, đi ngang qua người nàng, Mạch Trục Vân như bắt được vàng liền nhấc chân nhập theo đoàn bọn họ đi ra ngoài, cúi đầu cười thầm. Một lúc sau đột nhiên cả người đều đổ về phía trước ập thẳng vào người đàn ông vốn đang đi đến chỗ nàng - Sở Tùy Phong.
“A......”
Sở Tùy Phong cảm giác được có bóng người thoáng động đến người mình ngay lập tức sắc mặt trầm xuống, mặt mày nhíu chặt khó chịu tránh đi.
Nhưng Mạch Trục Vân nào có lòng tốt để cho hắn được như ý nguyện? Vì khoảng cách của hai người vốn không xa cho nên nàng nhanh nhẹn hơn vươn hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, cả người không khác gì keo dán giấy dính chặt cả vào người hắn.
Hơi thở nam tính của người đàn ông lập tức xông vào khoang mũi nàng, mùi hương nhàn nhạt dễ chịu bao vây lấy nàng, hai tay Mạch Trục Vân dán chặt bên hông hắn, tay nhẹ nhàng xoa lưng hắn......
Hắc hắc, vóc dáng của người này quả thực không tệ nha! Mạch Trục Vân mặt ửng đỏ cười thầm, nhưng phần nhiều là mím môi cười xấu xa.
Như ý nguyện của nàng, được nhìn thêm vẻ mặt lạnh băng của hắn tăng thêm một cấp.
Sở Tùy Phong còn chưa kịp né tránh thì mùi son phấn quanh người nàng tỏa ra xung quanh, gương mặt hắn trắng trẻo, đôi gò má lại hơi ửng hồng. Ở khoảng cách này, hắn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ lại có chút quyến rũ tỏa ra từ người hắn. Đột nhiên cả người hắn cứng đờ, lập tức quay mặt qua chỗ khác, đôi mắt lạnh lùng sắc bén lóe lên, mang theo vài phần nguy hiểm cùng với mùi vị cảnh cáo.Mạch Trục Vân dường như không thấy được biểu cảm của người đàn ông trước mặt chỉ mặt dày thẹn thùng cười, trong mắt sáng ngời, hai tay rất nhanh ôm chặt lấy người hắn, cơ thể hai người vẫn chưa thể tách rời.
Mắt đẹp linh động, cái miệng nhỏ nhắn thoáng nhếch lên.
Ủa? Không có ở trên người hắn?
“Còn không buông tay?” Mang theo tức giận thanh tuyến theo bên tai truyền đến.
Thật to gan,không những dám dùng thân phận nữ nhân để lừa gạt hắn mà còn có ý định trộm thuốc giải cùng với ngọc bội của hắn? Mắt thấy được ý đồ của Mạch Trục Vân, hắn thản nhiên dùng nội lực tụ khí, một luồng tà khí mạnh mẽ bức bách tản ra từ người hắn.
Cảm giác được sự lãnh khốc của Sở Tùy Phong càng thêm tăng, bị nội lực của hắn đánh bật đi, Mạch Trục Vân nhanh nhẹn thuận đà lui về phía sau vài bước, nhưng lại cố gắng bày ra bộ mặt không khác gì loại cảm kích của một mỹ nhân đối với vị anh hùng đã ra tay cứu mình.
Trong lòng thấp giọng mắng hắn: Dùng nội lực lớn như vậy làm cái quái gì? Tên mặt lạnh như ngươi chẳng biết thứ gọi là thương hoa tiếc ngọc cả? Hừ!
Trên mặt vẫn là đỏ bừng, mang theo ánh mắt sùng kính ngưỡng mộ, nhẹ nghiêng đầu, bước đi uyển chuyển như một cô gái nhỏ quy củ.
Nghĩ đến người trước mặt mình là tên trộm Mạch Trục Vân, Sở Tùy Phong chỉ cảm thấy ghê tởm trong lòng: Vốn là một nam nhân, lại cố gắng làm mấy cái thể loại này, ghê tởm đến cùng cực!
Trong mắt chợt lóe lên một tia hàn băng, nghiêm mặt cảnh cáo Mạch Trục Vân, định mở miệng gọi người bắt hắn thì một âm thanh nũng nịu vang lên chói tai.
“Dân nữ tạ ơn vương gia đã cứu mạng!” Dứt lời, còn không quên nháy mắt vài cái về phía hắn, kiểu vô cùng ngượng ngùng, e thẹn.
Sở Tùy Phong mặt mày liền đen một mảng, cả người tản ra một luồng khí lạnh bức người, áo choàng đen phía sau tung bay trong gió.
Phát giác bản thân Sở Tùy Phong có gì đó khác thường, Tề Ân cùng Tề Cần đầu đầy hắc tuyến: Cứu? Rõ ràng là cô ta cố tình nhào tới! Công khai dùng sắc đẹp dụ hoặc vương gia chúng ta, cô gái này muốn tìm đường chết!
Vương gia ở trong quân đội nhiều năm, không hề gần nữ nhân, chưa bao giờ để bất kỳ ai động chạm qua mình hay đứng quá gần mình cả. Chỉ riêng đàn ông con trai bọn họ thôi đã phải đứng cách xa vương gia người một một trượng rồi.
Nếu bọn họ biết, cô gái yếu liễu này chính là thần trộm tai tiếng lẫy lừng Mạch Trục Vân, ngang nhiên dùng sắc dụ dỗ vương gia bọn hắn vì để trộm này nọ chỉ sợ biểu cảm trên mặt bọn họ sẽ càng thêm sinh động hấp dẫn đây.Trò đùa này quả nhiên vui hết sẩy! Đột nhiên ý thức được nguy hiểm đang đến gần, Mạch Trục Vân phẫn nộ lui về phía sau vài bước, lộ ra một nụ cười quái dị nịnh nọt:“Không quấy rầy vương gia, dân nữ cáo lui!”
Như một cơn gió, nàng nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường.
Nhanh như chớp không thấy bóng người, Sở Tùy Phong lạnh giọng quát:“Lục soát!” Sau đó tự mình mang đội đi vào bên trong.
Tề Ân, Tề Cần khóe miệng khẽ run: Dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy hay sao?Từ khi nào vương gia của chúng ta đã biết thương hoa tiếc ngọc rồi?
Ở một con ngõ hẻm nhỏ, thấy không có ai đuổi theo mình Mạch Trục Vân lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng không khỏi nhịn được bật cười ha hả.
Lúc này đây ngay cả Sở Tùy Phong chưa chắc gì đã nhận ra nàng!
Ha ha ha!
Sau khi cười xong, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút không cam lòng liền nhấc váy lên xoay một vòng, vươn tay sờ sờ mặt mình, vừa lòng gật đầu: Làn da xem như cũng bóng loáng, tinh tế, vóc dáng thì nào có tệ a! Nhưng vì sao ngay giây phút nàng ôm hắn, một chút phản ứng ngại ngùng tự nhiên của một người bình thường hắn đều không có?
Hắn không chỉ không động tâm mà ngược lại càng thêm tức giận, chẳng lẽ lời nói của nàng vẫn chưa đủ mị lực hấp dẫn hắn?
Suy nghĩ một lát, Mạch Trục Vân lập tức đánh bay cái ý nghĩ vô lý này trong đầu mình, khả năng này không thể không xảy ra được!
Chậc, vậy rốt cuộc là vì sao?
Hồi tưởng lại khuôn mặt lãnh khốc như băng tuyết nơi đỉnh núi kia, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua ở Phong vương phủ, hai mắt nàng chợt trợn ngược lên, giống như phát hiện ra điểm không thích hợp gì: Phong vương phủ ngay cả một người phụ nữ cũng không có, hắn hắn hắn...... đừng có bảo với nàng là tên đó là đồng tính đó chứ?
Nàng rõ ràng nhớ trong hậu viện của vương phủ chỉ là một mảng tối om, đèn đóm rất ít, các nơi khác ngay cả một cô nha hoàn, ma ma cũng không có, làm hại nàng không có cơ hội xuống tay nên mới dễ dàng bị người phát hiện sớm như vậy......
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy là một tên đồng tính sao?!
Làm vẻ mặt như mới vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, trên mặt Mạch Trục Vân biểu hiện bao nhiêu là cảm xúc biến ảo không ngừng, vui có, kinh ngạc có, tiếc rẻ có, sau đó chấm dứt bằng một tiếng thở dài:“Ai!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lãnh Vương Sủng Tặc Phi
- Chương 9: Diễn trò trước mặt vương gia