Dưới lầu, một vị công tử trẻ tuổi thân mặc bộ trường bào màu xám, mặt mày có chút hưng phấn nhìn lên lầu hai, nói đúng ra, người mà vị công tử đó nhìn chính là Sở Tùy Phong. Bước theo sau là một tên sai vặt trông gầy yếu, vác trên lưng một gánh quải choai choai, vẻ mặt cũng không giấu được vui sướиɠ.
Nữ giả nam trang sao? Mạch Trục Vân chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra, hai chủ tớ kia đều giả trang thành nam nhân, nhìn qua cũng được xem là “tuấn tú”, hừ, hai vị này đâu ai xa lạ mà chính là nhân vật chính mà đám người trước vừa bàn luận, đệ nhất mỹ nhân của Nam Ninh quốc, Tư Lăng Uyển!
Gã sai vặt đi sau nàng, không ai khác chính là nha hoàn của nàng, Tử Lăng.
Ngay khi Mạch Trục Vân ngây người hồi lâu thì người dưới lầu đã leo lên đến nơi, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và khâm phục nhìn Sở Tùy Phong thốt lên: “Đa tạ vương gia đã cứu......”
Sở Tùy Phong vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, đạm mạc hỏi:“Ngươi là?”
“Tư Lăng Uyển, vương gia không nhớ rõ ta sao?” Trên gương mặt xinh đẹp của nàng có chút mất mát. Trong các bữa tiệc to nhỏ ở hoàng cung, bọn họ cũng từng tham gia rồi gặp nhau vài lần, mà nàng cũng không phải loại phụ nữ tầm thường, chẳng lẽ không để lại cho hắn chút ấn tượng nào sao?
Sở Tùy Phong thản nhiên gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Vương gia, Uyển nhi có thể đồng hành cùng vương gia không? Vừa rồi những người đó, là người của cha ta phái tới, ta không ngờ......” Nàng cúi đầu, trên mặt hiện lên một tia không tình nguyện.
“Xin lỗi, tốt nhất là Tư Lăng tiểu thư nên trở về đi!” Thấy Sở Tùy Phong không nói gì, Tề Cần bèn đứng ra thay ngài trả lời.
Lời vừa bật ra khỏi miệng thì sắc mặt Tư Lăng Uyển chợt biến: “Vương gia, Uyển nhi...... chuẩn bị về thăm người thân!” Thật ra là cố ý muốn tìm chàng, nhưng trước mặt chàng, phải tìm một cái cớ để nói dối.
Sở Tùy Phong cũng không phản ứng gì, xoay người bước đi, còn quét mắt nhìn mấy người còn lại ý bảo đi theo. Để lại một mình Tư Lăng Uyển xấu hổ đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn bọn họ rời đi.
Bạch Lộng Ảnh khẽ cười, cũng xoay người trở về phòng.
Còn Nam Truy Nguyệt thì chỉ sững sờ đứng đó, hắn vẫn chưa có cơ hội được nhìn thấy tận mắt dung nhan của vị mỹ nhân trong truyền thuyết, mà nếu có thì chỉ nhìn qua tranh thôi. Còn bây giờ, mỹ nhân bằng xương bằng thịt đã hiện ra trước mắt, không chỉ có cảm giác thú vị, mà còn hơi động tâm.
......
Mạch Trục Vân tự nhốt mình trong phòng được nửa ngày, thần sắc trông khổ sở, cô đơn. Mãi cho đến chiều tối, giờ ăn cơm chiều đã đến, nàng mới bị Tề Cần hô hoán gọi ra.
Giống như bao hôm, năm người bọn họ ngồi chung một bàn, nhưng hôm nay lại bị hai cặp mắt từ đâu đó nhìn chằm chằm vào bọn họ chứa đầy sự mong chờ, thật khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Tư Lăng Uyển đã đổi cho mình một bộ nữ trang, vừa tươi mát dịu dàng, vừa kiều diễm rung động lòng người, đồ trang sức đeo trên người nàng trông vô cùng trang nhã, không chỉ không khiến người nhìn cảm thấy phản cảm mà còn toát lên một sự xa hoa quyến rũ lạ thường. Có lẽ vì sinh ra đã là người đẹp nên có mặc cái quái gì cũng đẹp cả.Nam Truy Nguyệt vội ho một tiếng, nói:“Tư Lăng tiểu thư, nếu đã vất vả đến đây rồi thì lại đây ngồi đi!” Hắn chủ động tiếp đón nàng.
[Đồ mê gái....]
Mà bốn người còn lại, không ai có phản ứng gì, việc ăn cơm thì ăn cơm, việc uống trà thì uống trà.
Tư Lăng Uyển nghe vậy mừng rỡ không thôi, vội vàng mang Tử Lăng đến nhập bàn cùng bọn họ.
Ngồi bên cạnh Nam Truy Nguyệt, nàng có chút xấu hổ, nhưng còn biện pháp gì nữa đâu. Tư Lăng Uyển phát hiện Sở Tùy Phong không hề quan tâm để mắt đến mình, bèn chủ động đánh giá những người còn lại.
Nam Truy Nguyệt nhiệt tình giúp nàng giới thiệu:“Tại hạ là Nam Truy Nguyệt, vị này là Ngạo công tử - Bạch Lộng Ảnh!” Sở Tùy Phong và Tề Cần, không cần giới thiệu chắc nàng cũng biết rõ, còn Mạch Trục Vân, là hắn cố tình xem nhẹ không giới thiệu.
Tư Lăng Uyển cười xã giao gật đầu về phía Bạch Lộng Ảnh.
Rồi sau đó, Tư Lăng Uyển lại đưa ánh mắt tò mò nhìn Mạch Trục Vân, hỏi:“Nam trang chủ, vị công tử này là?”
Nam Truy Nguyệt rảnh tay bưng chén trà lên, không thèm liếc Mạch Trục Vân lấy một lần, chỉ lạnh lùng nói:“Một kẻ trộm không có lương tâm thôi, Tư Lăng tiểu thư không cần để ý!”
Mạch Trục Vân buông đũa trong tay, tức giận nhìn hắn lên tiếng:“Cũng không bằng ngươi, một đại da^ʍ tặc chỉ biết đứng núi này trông núi nọ!”
Tư Lăng Uyển nóng vội lên tiếng giảng hòa:“Ta nghĩ, thân phận của vị công tử này, ta có thể đoán được! Công tử chính là 'Nhạn đến không tiếng động, mây vờn tựa vô ngân' Tà công tử - Mạch Trục Vân?”
Tâm tình Mạch Trục Vân có chút tốt lên, cười nói:“Quả nhiên Tư Lăng tiểu thư có mắt nhìn người hơn cái tên kia. Không sai, là bản công tử!”
Câu cuối cùng vừa thốt ra, cố tình nói bằng một ngữ khí đầy thoải mái, nhưng tới tai vài người lại cảm thấy nặng nề vô cùng.
Sắc mặt Nam Truy Nguyệt trở nên âm trầm, trừng mắt nhìn nàng, dường như đang cảnh cáo nàng không được động đến Tư Lăng tiểu thư, vì chuyện nàng đùa giỡn với Phượng Ảnh công chúa, hắn còn nhớ rõ trong đầu.
Tư Lăng Uyển lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn Sở Tùy Phong, thấy hắn không có phản ứng gì bèn buồn bã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mạch Trục Vân nở một nụ cười đầy khách khí.
Nha hoàn của nàng thì không lý trí như chủ mình, không dễ dàng che dấu cảm xúc thật sự, trừng mắt oán hận nhìn Mạch Trục Vân, bĩu môi thể hiện sự chán ghét cùng bất mãn.
Mạch Trục Vân có chút đắc ý nho nhỏ, hoàn toàn không đá động gì đến ánh mắt uy hϊếp của Nam Truy Nguyệt, cười tủm tỉm cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục dùng cơm.
Tư Lăng Uyển cũng yên lặng dùng bữa, một lát sau mới lấy hết can đảm mắt nhìn thẳng về phía Sở Tùy Phong lên tiếng:“Vương gia......”
Tề Cần khụ một tiếng, nói:“Công tử nhà ta họ Sở!”
“Sở công tử, cho ta đi cùng với ngài được không? Dù sao, ta với Tử Lăng...... Hai cô gái... nên có chút sợ hãi!” Nàng bèn sửa miệng, bày bộ dáng chờ mong nhìn hắn.Sở Tùy Phong vẫn không thèm liếc nhìn nàng một cái, chỉ lạnh lùng lên tiếng:“Không tiện!”
Tư Lăng Uyển thoáng nhìn xung quanh, đều là đàn ông, vì thế mới cam đoan nói:“Ta với Tử Lăng tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của công tử đâu, hơn nữa, vào thời điểm cần thiết, ta còn có thể giúp được công tử!”
Những lời nàng vừa nói, nàng khẳng định Sở Tùy Phong nghe xong sẽ hiểu. Thời điểm cần thiết, chẳng phải đang ám chỉ thời điểm đặt chân đến trấn Oanh Dương sao?
Không đợi Sở Tùy Phong lên tiếng, Mạch Trục Vân chủ động hỏi:“ Ban nãy nghe nói Tư Lăng tiểu thư về quê thăm người thân, không biết người thân tiểu thư ở đâu?”
“Oanh Dương trấn!” Tư Lăng Uyển khách khí trả lời.
“Vậy sao?!” Mạch Trục Vân kéo âm cuối thật dài, tự mở miệng chủ trương:“Chúng ta cũng đi trấn Oanh Dương, tiện đường như vậy. Chi bằng để ta quyết định đi, tiểu thư sẽ cùng nhập hội với bọn ta, xem như kết thêm một người bạn.”
Sở Tùy Phong liếc mắt nhìn Mạch Trục Vân, đáy mắt thâm sâu như đáy biển khiến cho người khác không rõ tâm tư của hắn lúc này.
Tư Lăng Uyển cũng ngẩng đầu nhìn Sở Tùy Phong, bởi vì nàng không xác định hai chữ “ chúng ta” mà Mạch Trục Vân đề cập là nói cụ thể người nào.
“Ta có mang theo một thứ, có thể giúp Sở công tử, cho nên......” Nàng mơ hồ nói ra mục đích của mình: Cho dù có thể nào, nàng cũng muốn đi cùng Sở Tùy Phong!
“Vậy sao? Nhưng mà ta thấy hắn dường như không có ý định tăng số lượng bạn đồng hành thì phải!” Mạch Trục Vân thẳng thắn nói: “Hay là thế này đi, mỗi người chúng ta bỏ phiếu, thiểu số phải phục tùng đa số, thế nào?”
Trong lòng thầm nghĩ, người không tán thành có lẽ chỉ có Sở Tùy Phong và Tề Cần, cho dù có thế nào thì bọn họ cũng thuộc loại thiểu số!
Ấy vậy mà nha hoàn Tử Lăng đã sớm không thuận mắt với Mạch Trục Vân, vương gia và tiểu thư nhà nàng đang nói chuyện với nhau, tên trộm này tự nhiên xen vào làm gì? Hơn nữa, người đưa ra quyết định phải là Phong vương, bọn họ dựa vào cái gì phải đồng ý hắn ta?
Bởi vậy mới tức giận nói:“Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà bắt tiểu thư chúng ta phải nghe ngươi?”
Nói thật ra thì Tử Lăng có thành kiến với thân phận của Mạch Trục Vân, chỉ là một tên trộm vặt, dựa vào cái gì lại được ngồi bên cạnh Lãnh công tử, mạnh miệng ra lệnh?
Mạch Trục Vân kiên nhẫn khẽ cười, nói:“Vậy thì thôi, quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của ta, một nhóm năm người bọn ta vậy cũng quá đủ rồi, hơn nữa có hai vị khác giới đi theo trói buộc, ta chịu không nổi!”
Tư Lăng Uyển quay đầu khẽ quát Tử Lăng:“Tử Lăng, không được vô lễ! Mạch công tử là bằng hữu của Sở công tử, về sau không được nói những lời xúc phạm như thế!”
“Mạch công tử, thật xin lỗi, Uyển nhi dạy dỗ nha hoàn không nghiêm, xin công tử đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Uyển nhi vô cùng nguyện ý đồng hành cùng các vị công tử, dọc đường đi, xin hãy cùng giúp đỡ nhau.”Tư Lăng Uyển cũng không đồng tình với ý kiến của Mạch Trục Vân nhưng nghe được mấy chữ “ năm người bọn họ” từ miệng Mạch Trục Vân, nàng khó chịu vô cùng.
“Như vậy đi, ta mệt rồi nên về phòng nghỉ ngơi trước đây!” Mạch Trục Vân nói xong, lập tức trở về phòng.
Mới ngồi lên giường không lâu thì ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
“Sao ngươi lại vào đây?” Thấy người vào là Sở Tùy Phong, ngữ khí Mạch Trục Vân trở nên chua chát, đóng mạnh cửa liếc mắt nhìn hắn bước vào.
Sở Tùy Phong nhìn thấy sắc mặt nàng có chút không ổn bèn lo lắng hỏi:“Không thoải mái sao?”
“Ha, có mỹ nhân đồng hành, bản công tử thoải mái vô cùng!” Âm thanh tràn ngập mùi vị dấm, trắng mặt nói dối.
Sở Tùy Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt né tránh của nàng, lên tiếng hỏi:“Nếu không thích thì tại sao còn muốn giữ lại?”
“Ai nói ta không thích, ta rất thích, thật sự rất thích!”
Đột nhiên hắn nhìn thấu được mọi chuyện, hai tay mạnh mẽ ôm nàng vào ngực, ánh mắt sáng rực: “Nàng ghen?”
Giống như bị hắn phanh phui tâm tư mình, Mạch Trục Vân bất ngờ biến sắc, hai tay dùng sức giữ khoảng cách với hắn nhưng không đẩy hắn ra được: “Không có! Ngươi buông ta ra!”
Không những không buông, Sở Tùy Phong còn dùng lực giữ chặt nàng lại, vừa vặn giữ chặt hai cánh tay càn quấy trên ngực mình khiến cho hai người không một chút kẽ hở dính sát vào nhau. Hắn hơi chờ mong nhìn nàng, hỏi:“Nàng thích ta?”
Mạch Trục Vân ngẩn ngơ hồi lâu, rồi chột dạ quét mắt sang đống bảo vật trên bàn, hùng hồn nói:“ Ngươi đâu phải châu báu quý giá, việc gì ta phải thích ngươi?”
“Vậy lần trước ta hôn nàng, vì sao lại không phản kháng?” Sở Tùy Phong không quan tâm đến câu trả lời trốn tránh của nàng, không cam tâm, tiếp tục hỏi.
“Ngươi......” Nhớ lại chuyện đó, mặt của nàng bắt đầu đỏ ửng lên: “Lần trước là ngươi không cho ta kịp trở tay......” Thanh âm nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng, nhớ tới hương vị ngọt ngào đêm đó, không thoát khỏi sự mê hoặc, hắn chậm rãi cúi đầu......
Hơi thở nóng rực của hắn bủa vây khắp mặt nàng, Mạch Trục Vân càng thêm ngượng ngùng, không thoát khỏi vòng vây của hắn thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân bên ngoài đang đến gần, giống như chết đuối với được cọc bèn nhanh nhảu nói:“Có người đến, ngươi mau thả ta ra, nếu không ta sẽ la......”
Quả nhiên, ngay khi nàng thấp giọng chưa nói xong câu thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa:“Mạch công tử, có chuyện gì sao?”
Là âm thanh của Tư Lăng Uyển!
Sở Tùy Phong nhanh nhẹn cúi xuống, lướt nhẹ bên môi nàng, sau đó thả nàng ra.
Mạch Trục Vân giật mình đứng yên tại chỗ, giống như bị cái hôn phớt nhẹ của hắn điểm một huyệt chí mạng.
“A?” Cửa bị mở ra, Tư Lăng Uyển lắp bắp kinh hãi: “Thì ra Sở công tử cũng ở đây, ta vội đưa Tử Lăng tới để xin lỗi Mạch công tử!”Mặc nàng giải thích một phen, Sở Tùy Phong làm như không quan tâm, ôm bộ mặt lãnh khốc như thường, nghênh ngang ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng có chút đau lòng, rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần tiếp tục hướng về phía Mạch Trục Vân chân thành nói: “Mạch công tử, ta có thể vào trong cùng công tử tâm sự không?”
Mạch Trục Vân bình phục trạng thái, phát hiện Sở Tùy Phong đã rời khỏi, bèn hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, đáp:“Vào đi!”
Tư Lăng Uyển quan sát nét mặt của Mạch Trục Vân, cảm thấy lo lắng bèn mở miệng hỏi thử:“Có phải Uyển nhi đã quấy rầy công tử và Sở công tử?”
Mạch Trục Vân giả bộ bình tĩnh nói:“Không có!”
Đến đúng lúc! Đúng lúc lắm!
“Vừa rồi Tử Lăng ăn nói không đúng, xin công tử thứ lỗi!” Nàng nói với đầy sự xin lỗi, rồi sau đó ra lệnh cho Tử Lăng:“Còn không lại đây xin lỗi Mạch công tử?”
Tử Lăng đi tới, từ từ cúi đầu nói khẽ:“Mạch công tử, nô tỳ biết sai rồi, xin công tử tha lỗi!”
Mạch Trục Vân có thể đọc được suy nghĩ của người khác thông qua nét mặt cho nên thấy Tử Lăng làm bao động tác lễ nghĩa chu đáo, nhưng không hề có thành ý. Không lên tiếng vạch trần chỉ quay đầu nhìn Tư Lăng Uyển, cười nói:“Tư Lăng tiểu thư không cần để bụng, ta chỉ là một tên trộm nhỏ, bị người khác khinh thường, cũng là điều đương nhiên!”
Tử Lăng đang chuẩn bị đứng dậy, nghe được những câu này của Mạch Trục Vân bèn bĩu môi khinh thường. Nào biết, bị ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn của tiểu như nhà mình liếc qua, nàng lập tức thu lại cảm xúc, tiếp tục duy trì tư thế quỳ tạ lỗi.
Mạch Trục Vân theo ánh mắt của Tư Lăng Uyển nhìn qua, thấy nha hoàn vẫn ngoan ngoãn quỳ đó, khóe miệng cong lên ý cười khinh miệt.
Tư Lăng Uyển thấy vậy bèn lên tiếng:“Sao công tử lại nói như vậy chứ, Uyển nhi vẫn luôn thường xuyên nghe được những chiến tích của công tử, trong lòng khâm phục công tử vô cùng. Người đời có câu, không làm những chuyện bất nhân bất nghĩa thì sao người khác khinh mình cho được?”
“Thật không? Vậy tiểu thư nói cho bản công tử nghe một chút xem, từng nghe chiến tích gì của ta?” Mạch Trục Vân cố ý hỏi.
Hừ, hạng người nói dối không đổi mặt như ngươi, xem bản công tử lật mặt thế nào.
Ách......Vốn chỉ nói mấy lời khách sáo thôi, nào ngờ lại bị Mạch Trục Vân bắt thóp, chuyện của Tà công tử thì có nghe qua, nhưng, đánh cắp ngọc lưu ly, đại náo hoàng cung, đốt Dưỡng Tâm điện, đùa giỡn Phượng Ảnh công chúa......Những chuyện này mà khiến người khác kính nể, khâm phục sao?
“Chỉ là Uyển nhi thấy, loại người có thể kết giao với Sở công tử, đều là những người nghĩa hiệp, đáng để người khác phải tôn kính!” Sắc mặt vẫn không thay đổi, nói vòng vo tránh câu hỏi của Mạch Trục Vân.
“Vậy sao......Thì ra là nể mặt Sở công tử! Vậy bản công tử cũng nể mặt hắn, không chấp kẻ tiểu nhân! Đứng lên đi!” Mạch Trục Vân thản nhiên nói.Khi Tử Lăng vừa đứng lên, còn ngoan cố trừng mắt nhìn Mạch Trục Vân, nàng không phục!
“Ô, xem ra vẫn còn có người chưa chịu hối cải, Tư Lăng tiểu thư nói xem, một nha hoàn không hơn không kém, lại có cặp mắt sắc bén, thử hỏi chủ tử mình còn giữ bên người làm gì?” Mạch Trục Vân vẫn nhìn Tư Lăng Uyển, cười dài nói.
Tử Lăng khẽ rùng mình hoảng sợ, nàng biết người mà Mạch Trục Vân ám chỉ chính là nàng nhưng nàng không khỏi hiếu kỳ, Mạch Trục Vân đâu có quay đầu lại? Sao còn biết nàng đang làm gì sau lưng hắn?
Khí lạnh tỏa ra bốn phía khiến nha hoàn nàng không khỏi run rẩy.
Tư Lăng Uyển vẫn giữ lễ nghi, lịch sự nói:“Nghe nói con người Mạch công tử rất rộng lượng, cho nên nhất định sẽ không tính toán với một đứa nha hoàn không hiểu chuyện, đúng không?!”
“Đôi lúc có những chuyện không phải cứ đồn là đều đúng đâu, Tư Lăng tiểu thư, ví dụ như, giang hồ đồn bản công tử chỉ yêu bảo vật như mạng, nhưng thật ra bản công tử cảm thấy hứng thú với mỹ nhân hơn, nhất là những mỹ nhân khó dạy bảo! Nói không chừng một ngày nào đó máu nóng nổi lên, đột nhập vào khuê phòng mỹ nhân...... Thần trộm đổi nghề, làm hái hoa tặc, cũng không tệ!” Mạch Trục Vân xoay người, bỡn cợt nhìn Tử Lăng nói.
Tử Lăng cảm thấy lạnh gáy, lạnh đến mức da gà nổi lên cả người, hai chân run lên đứng không vững, nàng đã từng nghe đến vụ của Phượng Ảnh công chúa, biết Mạch Trục Vân đang nhằm vào mình, bèn nghĩ nếu như có một ngày...... rõ ràng là không có đường sống.
“Ai nha, hình như tiểu mỹ nhân rất lạnh phải không? Là bản công tử chiêu đãi không chu toàn, là lỗi của bản công tử, hay là ngươi sớm trở về phòng đi, nhớ cẩn thận đóng kín hết các cửa sổ, đừng để......” Mạch Trục Vân cố ý không nói hết câu.
Quả nhiên, Tử Lăng thật sự bị dọa đến khϊếp sợ, thừa lúc còn nàng chưa kịp dứt lời thì đã chạy nhanh đến chỗ Tư Lăng Uyển lắp bắp:“Tiểu...... Tiểu thư, chúng ta trở về đi!“.
Tư Lăng Uyển Tâm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, mỉm cười, nói:“Mạch công tử, trời không còn sớm nữa, Uyển nhi cáo từ!”
“Được rồi! Tiểu thư nhớ rõ phải chăm sóc kỹ cho nha hoàn mình, đề phòng cửa nẻo!” Mạch Trục Vân lại nhắc nhở nói.
Tử Lăng vừa chạy ra ngoài cửa, một câu như thế lọt vào tau, cả người không khỏi run lên. Khóe miệng Tư Lăng Uyển khẽ kéo ra, khách sáo nói một câu:“Đa tạ công tử đã nhắc nhở!”
Cuối cùng hai người bọn họ cũng về phòng.
Ý cười Mạch Trục Vân càng ngày càng nham nhở, xì, chút công phu mèo quào đó mà cũng dám đấu với mình sao, đúng là không biết lượng sức?
“Mạch Trục Vân, ta cảnh cáo ngươi, không được có những suy nghĩ đồϊ ҍạϊ với Tư Lăng tiểu thư!” Đang chìm trong trạng thái sung sướиɠ tự đắc thì ngoài cửa truyền đến một tiếng đầy mùi trách cứ.
Mạch Trục Vân chép miệng, nói:“Nghe lén lâu như vậy, giờ mới chịu mò ra đây à? Dựa vào cái gì mà ngươi đòi can thiệp vào chuyện riêng của ta?Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi?””Hừ, ngươi nghĩ rằng ta thèm quan tâm đến chuyện của ngươi chắc?” Nam Truy Nguyệt bất mãn lên tiếng.
“Sao thế, bắt được con mồi mới, lo lắng cho nàng ta?” Mạch Trục Vân ngồi xuống, kiều chân bắt chéo, nhàn nhã hỏi.
Nam Truy Nguyệt nghiêng đi mặt đi né tránh:“Liên quan gì đến ngươi?”
“Haizz, đúng là không liên quan đến ta, nhưng còn Vân cô nương thì sao?” Mạch Trục Vân vụиɠ ŧяộʍ quan sát phản ứng của hắn.
Quả nhiên, vừa nghe được ba chữ “vân cô nương” thì sắc mặt Nam Truy Nguyệt đột biến, đột nhiên quắc mắt âm ngoan nhìn nàng:“Ngươi quen nàng ấy?”
“Không chỉ quen biết mà nàng ấy còn là người của ta!” Mạch Trục Vân đắc ý nói.
Nam Truy Nguyệt nắm chặt hai tay thành quyền, xương cốt thanh thúy vang lên, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ngữ khí cũng nặng nề, lạnh lẽo hơn:“Ngươi nói bậy, mấy ngày qua ta đã phái người tìm nàng nhưng vẫn không có tung tích, làm sao có khả năng trở thành người của ngươi?”
Khó trách Mạch Trục Vân nói phải rời kinh sớm, thì ra lại theo dõi hai người bọn hắn.
Mạch Trục Vân xoa mũi, cười nói:“Ái chà chà, nhìn ngờ ngươi cũng có loại phản ứng này nha. Không tin thì thôi, ta không nhiều lời với ngươi nữa!”
Không ngờ Nam Truy Nguyệt giữ chặt tay nàng, lực mạnh đến mức có thể bẻ gãy tay nàng: “Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, nếu còn dám động đến một sợi tóc của Vân cô nương và Tư Lăng tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Đối với lời cảnh cáo của hắn, Mạch Trục Vân ngoảnh mặt làm ngơ, tay kia chụp lấy cánh tay hắn bẻ ngoặc lại khiến Nam Truy Nguyệt ăn đau, phải bất đắc dĩ buông tay, đồng thời đứng dậy, dậm chân rời khỏi phòng nàng.
“Hứ, nghĩ ta sợ ngươi chắc, nằm mơ!” Nàng bất mãn nhìn bộ dáng hắn rời đi, bỏ lại một câu.
Buổi tối, chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Mạch Trục Vân mang một mớ bảo vật mới cướp hôm qua trả về cho chủ cũ. Hoàn thành nhiệm vụ, nàng vui vẻ phủi tay, nhảy ra khỏi tường cao nhà người.
Xem như đêm này nàng hoàn thành công việc sớm, ông trăng còn e ấp sau đám mây đen không chịu mò ra, một mình lẳng lặng đi dạo phố vắng, Mạch Trục Vân lười biếng cong thắt lưng, đi đường vòng quay về khách trọ, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Chỉ là vừa đi lên lầu thì chợt nghe được âm thanh chói tai phát ra từ giọng của một cô gái.
Chủ nhân của âm thanh là không ai khác chính là nha hoàn của Tư Lăng Uyển, Mạch Trục Vân lắc đầu khinh bỉ, không nhanh không chậm xoay người, đi vào phòng các nàng xem tình hình.
Vừa đến nơi thì đã thấy ba người Sở Tùy Phong, Tề Cần, Nam Truy Nguyệt đứng đó. Quần áo Nam Truy Nguyệt dường như không chỉnh tề, chỉ khoác đại một cái áo choàng ngoài, có lẽ là vì quá vội nên chưa kịp chuẩn bị.
Có điều, khi chạm mặt bọn họ, dường như nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn của Nam Truy Nguyệt quét về phía mình, ánh mắt đó, còn chứa sự hoài nghi khó hiểu.Mạch Trục Vân khıêυ khí©h trừng mắt nhìn hắn, đi lướt qua đám người bọn họ đến đứng trước cửa phòng của Tư Lăng Uyển.
Những người khác cũng đi theo sau.
Nam Truy Nguyệt dẫn đầu lễ phép gõ cửa, lên tiếng hỏi thăm: “Tư Lăng tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế?”
“Có...... Có trộm!” Hai giọng nữ đồng thời run rẩy vang lên.
Không cố kị lễ tiết, Nam Truy Nguyệt trực tiếp đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy Tư Lăng Uyển và Tử Lăng ôm nhau lạnh run ở trên giường.
Mạch Trục Vân cùng Sở Tùy Phong cũng theo sau đi vào, nhưng khi hai người bọn họ vừa nhìn thấy Mạch Trục Vân, sắc mặt chợt biến đổi, Tư Lăng Uyển sợ đến mức không quan tâm mọi thứ xung quanh, nhảy xuống giường chạy về phía Sở Tùy Phong.
Nhưng cơ thể của người mà bị nàng ôm không cường tráng như của Sở Tùy Phong mà thay vào đó lại là Mạch Trục Vân.
Từ lúc nàng ta chạy tới, cả người Mạch Trục Vân khẽ động, chen chân đứng trước người Sở Tùy Phong, mà Sở Tùy Phong cũng rất ăn ý lui xuống, thậm chí còn đi xung quanh, quan sát bốn phía.
“Công tử, ở trên cửa sổ có dấu chân!” Tề Cần báo cáo phát hiện của hắn.
“Đuổi theo!” Sở Tùy Phong ra lệnh, cùng Tề Cần rời đi.
Cảm giác được độ ấm trong lòng mình không thích hợp, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắt nhìn thấy ý cười trong trẻo của Mạch Trục Vân, liền giật mình la lớn lảo đảo lui về phía sau.
“Không thể ngờ được Tư Lăng tiểu thư lại là một cô gái thẳng thắn như vậy a, yêu thương nhung nhớ bản công tử nhiều vậy sao!” Mạch Trục Vân vuốt cằm đắc ý cười xấu xa.”Thật ra thì, bản công tử không thích loại phụ nữ chủ động!Nhưng mà, nếu đối tượng là đệ nhất mỹ nhân thì ta miễn cưỡng chấp nhận vậy!”
“Ta...... Ta......” Tư Lăng Uyển không biết phải nói gì lúc này, thân mình không ngừng lui về phía sau.
Một lát, trên người ấm áp, quay đầu đã thấy nam tử áo khoác phi ở tại trên vai, nàng cảm kích ngẩng đầu, nhìn bên người Nam Truy Nguyệt, đã thấy hắn tầm mắt không có dừng ở chính mình trên người, mà là căm tức trước mắt nhân.
Thấy nàng vẫn là một bộ cợt nhả bộ dáng, Nam Truy Nguyệt nhịn không được liền đối nàng rống to đứng lên:“Mạch Trục Vân, mới đây ta đã cảnh cáo ngươi thế nào? Ngươi dám động một sợi tóc của nàng, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Bị hắn mắng một hồi, nàng có chút khó hiểu, ý cười thu lại, mặt mày cũng âm trầm, trừng mắt nhìn hắn:“Không phải ta!”
Thì ra hắn tưởng nàng là tên trộm xông vào phòng của Tư Lăng Uyển.
“Hừ, không phải ngươi? Vậy ngươi nói đi, ngươi đã đi đâu?” Nam Truy Nguyệt lớn tiếng chất vấn.
“Ta...... Ta...dựa vào cái gì phải nói với ngươi?” Bản tính ương ngạnh, bướng bỉnh lại trỗi lên, Mạch Trục Vân không muốn giải thích việc của mình với hắn.
Nào ngờ, ở trong mắt Nam Truy Nguyệt, câu hỏi mang tính trốn tránh của nàng lại khiến hắn càng thêm hoài nghi, nghĩ nàng có tật giật mình nên mới không dám thừa nhận.”Không dám nói chứ gì! Đồ không có tiền đồ! Suốt ngày chỉ biết dùng những thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ để làm chuyện xấu, thật uổng công sư phụ kì vọng dạy võ công cho ngươi!”
Đây là lần đầu tiên hắn ăn nói cay độc với với nàng, cũng là lần đầu tiên nhắc đến sư phụ trước mặt nàng. Thật ra hắn rất muốn mắng nàng từ lâu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn cho đến ngày hôm nay.
Mạch Trục Vân đứng đờ ra đó, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy khϊếp sợ, cả người không nhúc nhích, chỉ có hàng lông mày khẽ chớp động mới chứng minh rằng nàng vẫn còn tồn tại trên thế gian.
Nàng kinh ngạc hỏi:“Làm sao ngươi biết sư phụ ta?”
“Ta không chỉ biết sư phụ ngươi mà còn biết rõ sư phụ ngươi là ai, chẳng phải chính ngươi từng nói, sẽ không bao giờ để sư phụ của ngươi thất vọng sao? Ông ấy dạy võ công cho ngươi, là để ngươi ỷ mạnh ăn hϊếp yếu sao? Là để ngươi đi trộm cắp vặt sao? Là để cho ngươi phạm pháp sao?” Ngữ khí càng ngày càng nặng nề, Nam Truy Nguyệt tức đến nóng mặt.
“Ta nói rồi, ta không động vào cô ta!” Mạch Trục Vân oan ức giải thích.
“Ngươi không động vào nàng? Còn Vân cô nương thì sao?” Nhắc tới ba chữ này, quay đầu nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Tư Lăng Uyển, Nam Truy Nguyệt tức giận đến sôi máu, dậm chân bước đến, giơ nắm tay định đánh cho nàng một trận.
Hắn phải nhân dịp này mà dạy dỗ cho nàng một bài học.
Mạch Trục Vân vẫn ngây ngốc kinh ngạc nhìn hắn, cũng không ý thức được hắn muốn làm gì. Một trận gió lớn thổi qua, nàng đột nhiên giương mắt lên thì đã thấy tay hắn đang chầm chậm hạ xuống.
Nhưng, một thời gian dài trôi qua vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cũng không cảm giác gì đau đớn, bên tai chỉ có tiếng rống giận của Bạch Lộng Ảnh.
“Nam Truy Nguyệt, ngươi đang làm chuyện điên rồ gì thế hả?” Một phen nắm chặt tay Nam Truy Nguyệt, ngăn cản động tác của hắn.
Nam Truy Nguyệt giận không thể tìm một chỗ phát tiết, giật tay mình ra khỏi gọng kiềm của Bạch Lộng Ảnh, quát: “Cút ngay, ta đang nói chuyện với hắn, không cần ngươi nhúng tay vào!”
“Mạch Trục Vân, nếu đã không biết hối cải thì để hôm nay ta thay mặt sư phụ ngươi phế toàn bộ võ công của ngươi, không cho ngươi tác quai tác quái hại người nữa!”
Bạch Lộng Ảnh giận dữ đứng trước mặt Mạch Trục Vân che chở cho nàng, bị sự mù quáng của Nam Truy Nguyệt làm cho sôi máu, mở miệng quát:“Ta cũng nói cho ngươi biết, nếu dám tổn thương đến hắn, đừng trách ta không nương tay!”
Hốc mắt đỏ ửng, mũi bắt đầu lên men, Mạch Trục Vân nhìn Bạch Lộng Ảnh giằng co với Nam Truy Nguyệt, uất ức xoay người chạy biến ra ngoài.
Bởi vì lo lắng cho nàng nên Bạch Lộng Ảnh chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Nam Truy Nguyệt sau đó đuổi theo sau.
Nam Truy Nguyệt vung tay áo, lập tức rời khỏi phòng.
Tư Lăng Uyển và Tử Lăng sợ run nhìn một màn biến cố xảy ra trước mắt, nhìn nhau không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, từ bên ngoài khách trọ trở về, đúng lúc Tề Cần chạy ngang qua người Mạch Trục Vân. Bây giờ trong lòng hắn có ấn tượng rất tốt đối với Mạch Trục Vân, cho nên vừa nhìn thấy nàng liền lịch sự chào hỏi:“Mạch công tử, đã trễ thế này, ngươi đi đâu thế?”Nhưng đáp lại câu hỏi của hắn chỉ có một trận gió mạnh thổi qua cùng với âm thanh nức nở.
Hắn hơi khó hiểu tự vấn: Một Tà công tử luôn cứng đầu, ương ngạnh, một Mạch Trục Vân sắc đá, mạnh mẽ, sao lại khóc?
Đảo mắt nhìn thấy một thân ảnh trắng hiện ra đuổi theo Mạch Trục Vân. Hắn lắc đầu thở dài, chuyện của người ta, mình chõ mỏ vào làm gì, nên đành trở về phòng, báo cáo mọi việc cho Sở Tùy Phong.
“Công tử, có đuổi theo không?!”
Sở Tùy Phong đã trở về phòng, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn về phía vầng trăng sáng tỏ nơi chân trời kia. Nghe được Tề Cần bẩm báo, hắn chỉ đơn giản xua tay ý bảo hắn lui ra ngoài.
Nhưng một lát sau, cảm nhận được thuộc hạ mình không có ý định rời đi, bèn nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Còn chuyện gì?”
Tề Cần do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là quyết định nói ra:“Vừa nãy thuộc hạ nhìn thấy Mạch công tử rời khỏi khách trọ, hắn giống như đang khóc......”
Lời còn chưa nói xong thì Tề Cần đã cảm nhận được một luồng khí lạnh đột ngột đánh ấp tới mình, hắn nhẹ run lên, ngẩng đầu thì phát hiện vương gia đã xoay người, quét đôi mắt đầy nguy hiểm nhìn hắn.
“Lý do?”
“Thuộc hạ không biết, nhưng hình như có Bạch công tử đuổi theo rồi, chắc không có việc gì......”
Gió lạnh thổi qua, khiến da gà hắn lập tức nổi lên, còn chưa kịp định thần lại thì vương gia đã đi vội ra ngoài, hắn hiểu ý lập tức nói một câu: “Mạch công tử đi về phía con suối phía tây đó ạ!”
Khi Bạch Lộng Ảnh tìm được Mạch Trục Vân thì nàng đang lặng lẽ ngồi tựa lưng mình vào một gốc cây đại thụ cạnh bên một con suối. Nàng tủi thân ôm gối, nhẹ nhàng nức nở, tiếng nức nở của nàng vang lên, vừa leng keng như tiếng thủy tinh vỡ, vừa tức tưởi nghe xót xa lòng người.
Hắn chậm rãi đi qua, ngồi xổm bên cạnh nàng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi, hỏi:“Làm sao vậy?”
Mạch Trục Vân nâng gương mặt tràn ngập nước mắt, tầm nhìn bị bao phủ bởi một tầng sương mờ. Nàng nhìn hắn, sau đó hai giọt lệ lập tức rơi xuống.
Chứng kiến cảnh này, Bạch Lộng Ảnh như bị ai đó dùng dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn và xót xa vô cùng, hắn đã bao giờ chứng kiến nàng trong tình trạng này đâu.
“Có phải Nam Truy Nguyệt dọa ngươi sợ không? Để ta đi tìm hắn tính sổ!” Hắn nói xong, tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt chưa kịp khô bên má.
Mạch Trục Vân oan ức kéo hắn lại, khóc thút thít nói:“Hức hức...... Ta nhớ sư phụ......”
Mũi hắn cũng hơi lên men, hắn bèn ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng thủ thỉ: “Không sao cả! Sư phụ ngươi là?”
“...... Sư phụ ta chính là 'Tay thuần miệng khéo' - Công Tôn Phi, hơn một năm về trước đã qua đời, để lại một mình ta trên thế gian. Sư phụ đối xử với ta rất tốt, luôn dạy võ công cho ta......”
“Cho nên, lần này đi Oanh Dương trấn là vì sư phụ ngươi?” Động tác trên tay hắn không ngừng vuốt ve an ủi nàng, âm thanh nức nở của nàng cũng dần dần yếu đi.
“Ừm, người con gái sư phụ yêu nhất trên đời đã an táng ở đó, ta nghĩ trước lúc lâm chung sư phụ còn chưa kịp nhìn mặt nàng lần cuối nên có lẽ sư phụ rất tiếc nuối......”
“Ta còn nhớ mẹ ta nữa...... khi ta vừa mới tròn ba tuổi thì mẹ ta đã qua đời, ta cũng không biết hình dáng của bà ấy thế nào......”
Đây là lần đầu tiên nàng đề cập đến thân thế của mình cho hắn, trong lòng Bạch Lộng Ảnh chua xót vô cùng, trước kia hắn chỉ biết nàng là một cô nhóc luôn lẻ loi một mình, nào ngờ cuộc đời của nàng lại thê thảm đến bực này. Vì thế cho nên, có lần hắn cười nhạo nàng, lúc đó chắc nàng rất đau khổ.
“Vậy còn cha nàng đâu...... người nhà nàng đâu?” Hắn tiếp tục hỏi.
Mạch Trục Vân lắc đầu, trên mặt nước mắt hoàn thanh tích có thể thấy được.”Không còn ai cả, ta và sư phụ vẫn ở ẩn trên núi, sau này, sư phụ mất rồi, ta mới xuống núi......”
Hắn chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng mình, ôn nhu cúi đầu giúp nàng lau đi nước mắt. Nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói:“Về sau, sẽ có một người bên cạnh nàng, rồi nàng sẽ có thêm một gia đình......”
Mạch Trục Vân khẽ run rẩy trong lòng hắn, hai chữ “Người nhà” đối với nàng mà nói, có cầu cũng không thể: “Vậy huynh làm người thân của ta đi, được không?”
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn lên khuôn cằm vuông vức của hắn. Vì hốc mắt đẫm lệ cho nên hình dáng của hắn trong mắt nàng cũng trở nên mơ hồ, dường như có chút không thật.
“Được!” Bạch Lộng Ảnh cười khổ đáp ứng.
Một chữ vừa dứt, bên hông đột nhiên có một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn ôm chặt lấy hắn, cơ thể cao lớn của hắn cũng vì động tác đó mà trở nên cứng đờ, rồi lập tức siết chặt nàng vào lòng.
“Bạch Lộng Ảnh, huynh thật tốt!” Mạch Trục Vân vừa hạnh phúc, cười đáp, đầu tựa vào lòng hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, chậm rãi nhắm chặt mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp truyền đến.
Nàng nào phát hiện ra, đằng sau bọn họ, cách xa mấy trượng, có một thân ảnh cô đơn đứng đó.
Gió khẽ thổi bay ống tay áo màu trắng tinh khiết, trông phong trần mà thanh nhã dưới ánh trăng sáng tỏ nửa đêm. Trên gương mặt điển trai của hắn, tuy không nhìn rõ được cảm xúc của hắn, nhưng có lẽ chỉ mình hắn biết rõ, trong lòng hắn đau đớn đến nhường nào.
Không biết hắn đã đứng đó bao lâu, rời đi khi nào, chỉ là ngay khi hắn đứng đó chứng khiến toàn bộ sự việc, cả trời đất xung quanh hắn đều trở nên tĩnh lặng.
“Ta mệt quá!”
“Ừm, ngủ đi, ta ở đây với nàng!” Cách một lớp y phục nơi l*иg ngực hắn, âm thanh dường như có ma lực đặc biệt khiến Mạch Trục Vân cảm thấy an tâm dễ dàng đi sâu vào giấc ngủ.
P/s: Ố Ồ Ô...1-1 cho Bạch công tử nha....Sở công tử ơi..lẽ nào bỏ cuộc sớm vậy sao? Trò hay còn ở phía sau...