Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Qua làn nước, Vũ Quân nhìn Mạc Kỳ Phong cẩn thận ôm Sở Tích Hương bay lên, nàng từ từ chìm xuống, tâm cũng chìm xuống tận đáy cốc. Nước bốn phía bủa vây, quá khứ cũng bủa vây lấy nàng, Vũ Quân ko còn sức kêu cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình chìm xuống. Mưa bên trên vẫn dội xuống ko ngừng, Vũ Quân cố lắc đầu ép bản thân quên đi kí ức đáng sợ kia, nhưng vô vọng. Đứa bé gái năm tuổi đang bị người ta túm từ đằng sau, liên tục dìm xuống nước. Mưa cũng lớn như vậy, nước cũng lạnh như vậy. Đứa bé ko khóc, nhưng sắc mặt đã ko còn giọt máu.

Kỳ Phong ôm thân hình yếu ớt kia lên bờ, gương mặt nàng tái nhợt, ko còn huyết sắc, nàng

vùi đầu trong lòng hắn, ho ko ngừng.

“Hương Nhi, muội ko sao chứ?”

“Phong ca ca, Vương phi…Vương phi…” Sở Tích Hương hai mắt đỏ hoe, nước mắt giàn ra vẫn cố kìm nén tiếng khóc.

Ánh mắt Kỳ Phong khẽ tối lại, nữ nhân kia… rõ ràng hắn đã cảnh cáo nàng rồi, tại sao còn muốn hại Hương Nhi.

“Tứ ca… Tứ ca…” Mạc Kỳ Văn cùng Mạc Kỳ Anh gấp gáp chạy vào đình viện, đến khi nhìn rõ nữ tử trong lòng Mạc Kỳ Phong ko phải nữ tử áo trắng kia, ánh

mắt thoáng sẫm lại.

“Tứ tẩu… còn dưới hồ.” Mạc Kỳ Anh gấp đến nói năng cũng ko còn lưu loát, lại khiến Kỳ

Phong chấn động. Nàng như thế nào lại rơi xuống hồ?

“Tam ca ko được! Cơ thể huynh ko tốt, ko thể xuống nước.”

“Nàng còn ở dưới hồ!” Lần đầu tiên trong đời Mạc Kỳ Anh thấy Tam ca của hắn hung dữ như vậy. Một Tam ca luôn bình tình thanh thản, một Tam ca luôn trấn định bất biến giờ phút này hai mắt hoảng loạn, bàn tay siết chặt khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

“Để đệ xuống!”

Kỳ Phong vội buông tay khiến Sở Tích Hương suýt chút ngã xuống đất. Hắn nhớ là hắn đẩy nàng ra, chẳng lẽ đã mạnh tay đẩy nàng xuống hồ? Hắn nhớ, nàng sợ nước!

Kỳ Phong xoay lưng rời đi, vạt áo lại bị một bàn tay níu lại.

“Phong ca ca…” Sở Tích Hương hai mắt đỏ hoe, gương mặt lúc này trắng bợt đến đáng sợ. Nàng cố áp chế bất an cùng phẫn nộ trong lòng, Phong ca ca muốn bỏ mặc nàng để đi cứu nữ nhân kia. Phong ca ca thực sự động tâm rồi.

“Hương Nhi, muội nghỉ ngơi đi.”

“Phong ca ca, muội sợ…”

“Mau trở về thay y phục, nhớ dặn nha hoàn nấu canh gừng.”

Dứt lời, Kỳ Phong kiên quyết bước đi. Trong đầu hắn ko còn nghĩ được gì nữa, hắn chỉ biết, nữ tử kia sợ nước, nước hồ rất lạnh.

Kỳ Phong đến bên hồ, ngũ đệ đang ngăn cản tam ca nhảy xuống hồ cứu người, hai mắt tam ca nhìn chăm chăm xuống hồ, dường như chẳng để tâm những gì ngũ đệ nói.

“Hai người lùi lại đi, để ta.” Thê tử của hắn, lẽ nào để cho huynh đệ của hắn cứu?

Bất chợt, một dải lụa hồng từ đâu bay tới. Dưới màn mưa trắng xóa đất trời, một bóng dáng hồng rực như lửa nhanh như gió lướt trên mặt hồ. Mũi chân vừa chạm nước, hồng lăng lao vào trong nước, chớp mắt, hồng y đã ôm lấy bóng dáng màu trắng, bay vào đình viện.

Mạc Kỳ Anh ngây ngốc nhìn một màn này, mắt cũng ko chớp. Đến khi nhìn rõ hồng y nữ tử, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc đỏ ửng. Này…thật quá soái đi!

“Vũ Nhi! Vũ Nhi!”

Lãnh Lăng Lăng vội vã vỗ nhẹ khuôn mặt đã tái nhợt của Vũ Quân. Nha đầu này sợ nước như vậy, nàng rơi xuống hồ, có khác nào bị đẩy vào chỗ chết! Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một tầng lạnh giá, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn vào Mạc Kỳ Phong đang ngây ngốc đứng đó, nổi lên sát ý. Vũ Nhi từ khi gả cho nam nhân này, có khi nào thì bình yên? Có khi nào thì an ổn?

“Lăng Nhi! Xảy ra chuyện gì rồi?” Trong màn mưa, một gương mặt khả ái xuất hiện, theo sau nàng là đám hộ vệ của Vương phủ gương mặt đầy bất đắc dĩ.

“Vương gia, chúng nô tài ko cản được vị cô nương này…”

“Các ngươi lui xuống!” Kỳ Phong nheo mắt nhìn cô nương trước mặt, hắn ko có chút ấn tượng nào về nàng ta.

“Lan Nhược phường Lăng Nhược Thiên!”

Lăng Nhược Thiên cũng ko nhìn đến hắn, trực tiếp đi lại phía Vũ Quân đang ngất xỉu. Hôm nay nàng đến đây chính là muốn gặp vị cô nương Lâm Vũ Quân có thể chế ngự được Ân Tiếu Mặc kỳ quái tùy hứng cùng Lãnh Lăng Lăng lạnh giá như băng này. Ai biết đâu lại gặp một màn này.

“Lăng Nhi lùi lại.”

Lăng Nhược Thiên kết hai tay, ấn mạnh trên bụng Vũ Quân khiến nàng phun ra từng ngụm, từng ngụm nước.

“Ngươi làm gì vậy?” Kỳ Phong gấp gáp xông tới, lại bị Lãnh Lăng Lăng lạnh mặt cản đường.

“Trước hết phải để nàng phun hết nước trong bụng ra.”

Qua vài lần Lăng Nhược Thiên làm vậy, sắc mặt Vũ Quân quả nhiên có khởi sắc, cũng khiến cho tình trạng giương cung bạt kiếm hòa hoãn xuống. Nhưng nàng lại ko có tỉnh lại. Lăng Nhược Thiên cau mày, nước cũng đã phun ra rồi, sao còn ko tỉnh?

Mắt thấy nữ tử tên Lăng Nhược Thiên kia hít một ngụm khí thật lớn, cúi đầu xuống mặt Vũ Quân, Kỳ Phong mạnh mẽ vượt qua Lãnh Lăng Lăng, lao tới đẩy nàng ta ra, ôm Vũ Quân vào lòng.

“Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt hắn đầy cảnh cáo nhìn nữ tử xa lạ.

“Hô hấp nhân tạo nha! Nàng thiếu dưỡng khí mà ngất đi, ko thể tự hô hấp, cần thổi khí cho nàng nha.”

Lăng Nhược Thiên bình thản nói ra, nói xong mới thấy việc mình làm có bao nhiêu kinh động. Trong mắt người khác, nàng chính là vừa định hôn nữ tử kia nha! Ôi trời ơi, cái địa phương này, quả thật làm người ta đau đầu mà. Nàng nhìn qua gương mặt phẫn nộ của nam tử áo tím, lại thấy vẻ mặt bàng hoàng khó tin của hai nam nhân nãy giờ luôn đứng đó, thầm nghĩ chính mình đã quá manh động rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Âm thanh lười nhác từ phía sau đưa đến, Diệp Minh chầm chậm bước vào đình viện.

“Mau bắt mạch cho nàng.” Kỳ Phong lạnh giọng nói, kẻ tinh ý có thể nghe được bất an ẩn dấu trong đó.

“Nàng lại xảy ra chuyện?” Diệp Minh cau mày ko màng đến che dấu sự khó chịu.

“Nàng ko sao. Mau trở về thay đồ, ngươi đi nấu canh gừng.” Diệp Minh trực tiếp chỉ vào nha hoàn Thanh Nhàn vẫn luôn đứng đó. Theo lý, độc của Bách Diệp Thảo trong người nàng vẫn chưa hết, nếu lại bị cảm lạnh, thì quả thật họa vô đơn chí.

“Trước khi nàng thoát khỏi ác mộng, sẽ ko tỉnh dậy đâu.” Lăng Lăng nhàn nhạt nói, ánh mắt êm ả tĩnh lặng ko chút dao động.

“Ác mộng?” Kỳ Phong đã ôm Vũ Quân đứng lên, dợm bước rời đi, lại bị một câu nói này kéo lại.

“Sói…mẹ…” Âm thanh của Vũ Quân suy yếu khàn khàn, nhỏ như tiếng muỗi kêu. (kỳ thực ta cũng rất tò mò tiếng muỗi kêu nghe như thế nào ^^)

Kỳ Phong cau mày, hắn nghe nàng gọi mẹ, nhưng dường như ko phải như vậy. Trong giấc mơ của nàng có sói sao?

“Huyền Vương gia, hôm nay là ta thất lễ. Chỉ là Vương gia ngài, nếu đến thê tử của mình cũng ko bảo vệ cho tốt, Lan Nhược Phường cũng là nhà của nàng, lúc nào cũng chào đón nàng.”

Lăng Nhược Thiên mỉm cười thiện ý, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng đã quá rõ ràng. Ánh mắt đầy ý tứ đặt trên người Sở Tích Hương đã thay xong y phục trở lại, nụ cười trên môi vẫn đầy khí chất.

“Vị cô nương này, con người, nên có giới hạn. Nếu ko thể khống chế được bản năng của mình, chính là giống như con chó con gà, khi cần giải quyết sẽ lập tức phơi mông vậy.”

Mạc Kỳ Anh nãy giờ vẫn ngây ngốc nhìn Lăng Lăng cũng phải bật cười, chửi người cũng dễ nghe như vậy, vị cô nương này đủ thú vị!

“Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi.” Lăng Lăng ko nóng ko lạnh nói khiến Mạc Kỳ Anh gãi tai xấu hổ.

“Ta là Mạc Kỳ Anh, có thể kết giao với cô nương được ko?”

“Ko thể!” Lăng Lăng nhác thấy bóng huyền y đang tiến lại đình viện, một tay ôm lấy Lăng Nhược Thiên, bất chấp mưa lớn bay ra ngoài, chỉ để lại một câu nói.

“Ngày khác ta sẽ trở lại thăm Vũ Nhi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, Hồng Y Ảnh ta sẽ san bằng Vương phủ của ngươi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »