Vũ Quân nghiến răng dậm chân nhìn cái bóng kia. Bà nội nó! Ngươi muốn làm gì cứ làm đi! Lại còn chạy qua đây dọa dẫm ta? Lão nương hiện tại sức đi còn không có, hơi đâu mà chạy! Tên này bệnh nghi nặng đến mức thần kinh rồi!
Mạc Kỳ Phong vừa rời đi, liền gọi nha hoàn Thanh Tố đến hầu hạ nàng. Thanh Tố là nha hoàn nhát gan hầu hạ Vũ Quân hôm tân hôn, cũng coi như đã giúp nàng nhặt lại một mạng. Nha đầu này khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mới được mua vào
Vương
phủ trước ngày đại hôn, tính tình mềm yếu nhút nhát lại rất sợ Huyền
Vương. Vũ Quân thật không hiểu, ngày hôm đó nàng ta lấy đâu ra dũng khí hướng thư phòng của Mạc Kỳ Phong náo loạn, kéo được hắn đến chỗ nàng.
“Vương
phi, nô tỳ chuẩn bị nước cho người tắm rửa.” Thanh Tố ái ngại nhìn y phục nhuốm máu của
Vương
phi, nàng thật sự rất sợ hãi. Nàng bị cây kim đâm chảy chút xíu máu còn thấy đau, mà
Vương
phi
lại thổ huyết nhiều như vậy, chắc chắn cảm thấy thật đau đớn. Dù gần đây nghe trong phủ nói về
Vương
phi
rất không tốt, nào là phẩm hạnh không đoan chính, nào là quỷ xui xẻo, thậm chí Triệu thẩm ở phòng bếp còn tốt bụng nhắc nàng không nên gần
Vương
phi, kẻo rước lấy xui xẻo vào người, nhưng nàng vẫn không nhịn được thỉnh thoảng giả vờ đi ngang Cô Vân các, lén nhìn
Vương
phi
một chút. Nàng nhớ mãi dáng vẻ của
Vương
phi
khi đó, dù đau đớn cũng chỉ cắn răng chịu đựng, lại hứng chịu cơn giận dữ của
Vương
gia,
cần có bao nhiêu dũng cảm? Nàng thật rất khâm phục dũng khí của
Vươngphi
này, vì vậy khi ma ma hỏi ai sẽ đến Cô Vân các,
nàng liền e dè đứng ra trước cái nhìn kinh ngạc của Triệu thẩm.
“Cô tên gì?” Vũ Quân không thể phủ nhận, nàng đây là đang giận cá chém thớt.
Tên chủ nhân vừa trắng trợn uy hϊếp nàng như vậy, làm sao nhìn tên nô tài thuận mắt cho được! Huống hồ tên nô tài này là đến giám sát nàng.
“Nô tỳ là Thanh Tố. Từ nay nô tỳ sẽ ở Cô Vân các hầu hạ
Vương
phi.”
Là tôi tớ, dĩ nhiên Thanh Tố nghe ra được sự không vui trong lời
Vương
phi, nhưng nàng không nghĩ ra mình có sai sót gì, trái tim lại càng lo lắng.
“Bỏ đi!” Vũ Quân thở dài. Nha đầu này nhát gan như vậy, nàng nữa trầm giọng đã khiến nàng ta run rẩy, bộ Huyền
Vương
phủ này đều là người vô dụng sao?
“Ngươi đi chuẩn bị nước cho ta!” Xua xua tay, nha đầu kia vừa đi vừa chạy mất dạng.
Thanh Tố thật muốn khóc mà! Cái gì mà khâm phục, cái gì mà ngưỡng mộ! Nàng hối hận rồi có được không?
Vương
phi
thật đáng sợ mà!
“Ngươi sợ ta lắm sao?” Vũ Quân nhàn nhạt cười nhìn nha đầu đang sợ đến tay chân luống cuống kia. Từ chiều sau khi nàng giận cá chém thớt một chút, nha đầu này liền nhìn thấy nàng là run rẩy.
“Nô tài không dám!” Thanh Tố sợ hãi quỳ sụp xuống, hai viền mắt đỏ ửng.
“Ngươi nhát gan như vậy, làm sao giám sát ta?” Vũ Quân cười châm chọc, tên kia chẳng phải nghi ngờ rất nặng sao? Làm thế nào yên tâm để nàng với con gà này?
“Không…không phải! Nô…nô…nô tỳ không phải đến giám sát
Vương
phi!” Thanh Tố lắp bắp không nên lời.
Vương
phi
hiểu lầm như vậy, sau này nàng làm sao sống yên ổn chứ!
“Oh!” Vũ Quân nhướn mày, tiếu ý trên môi không giảm xuống, ngược lại càng nồng đậm.
“ Là nô tỳ xin tới đây hầu hạ
Vương
phi!” Thanh Tố nuốt nước bọt, thấy
Vương
phi
không nổi giận, liều mạng nói tiếp.
“ngươi chủ động xin?”
“Dạ phải! Thanh Tố tuyệt đối không phải đến giám sát
Vương
phi!”
Vũ Quân khẽ cau mày. Thanh Tố này không giống như đang giả vờ, huống hồ, nàng ta cần gì giả vờ! Vị trí
Vương
phi
của nàng ở
Vương
phủ này hoàn toàn là trang trí, đám nô tài có ai không biết! Lại nói thời gian qua ở đây, không ít kẻ mắt chó nhìn người, tỏ ra hách dịch coi thường nàng, nếu không phải có Chu ma ma trấn áp phía trên, bọn họ hẳn đã đem
Vương
phi
là nàng bỏ đói lâu rồi. Mà nha đầu này… Tự nhiên lao vào?!!
Thanh Tố cảm thấy trán mình lành lạnh, sợ hãi lùi lại phía sau hai bước.
“Vương…Vương
phi…”
“Tiểu cô nương!” Vũ Quân thu lại bàn tay đang đặt trên trán Thanh Tố, không có nóng nha!
“Ta thấy cô không hề có bệnh, mà sao lại lao đầu vào ngõ cụt như vậy?”
“Vương
phi…”
“Đi theo ta không có chỗ nào tốt.
Vương
phi
ta chỉ là cái danh thôi. Cô theo nhầm chủ rồi!” Vũ Quân khẽ thở dài. “Hiện tại ta sẽ nói với ma ma không cần người, cô lần sau nên chú ý, chọn chủ tử có tương lai một chút!”
Thanh Tố ngây ngẩn cả người. Tròn mắt nhìn
Vương
phi
trước mặt, tròng mắt đỏ ửng cũng ráo hoảnh.
“Vương…Vương
phi!” Thanh Tố òa lên khóc, bám chặt chân Vũ Quân không buông. “Vươngphi
người đừng đuổi nô tỳ!”
Thanh Tố không ngốc, nàng dĩ nhiên nhìn ra vị thế của
Vương
phi
trong phủ. Chỉ là không tự chủ bị nàng ấy thu hút. Có lẽ như mẫu thân nàng từng nói, đó là “duyên”!