Chương 13: Nữ tử vô tình

“ Lão thần y!

Phiền ngài rồi!” Diệp lão ngỡ ngàng nhìn tiểu nữ kia. Từ khi nào lão và nàng

trở nên xa cách như vậy?

“ Ngươi cái nha đầu máu lạnh này!” Lão thần y tức giận đến mặt cũng đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời Vũ Quân thấy lão nổi giận như vậy. Vũ Quân thở dài nhìn bóng lão phẫn nộ bỏ đi. Nàng nợ lão quá nhiều rồi!

“ Nhìn không ra ngươi là một kẻ vô tình!” Âm thanh lười nhác khiến Vũ Quân giật mình.

Mạc Kỳ Phong một thân tử y tuấn lãng tựa vào bên cửa, mắt phượng híp lại nhìn nàng đánh giá. Nữ nhân này vừa tỉnh dậy liền trở mặt cùng Diệp lão, mắt cũng chẳng buồn chớp một cái. Cái mạng vừa được nhặt về liền cùng thấy thuốc rạch mặt, nàng ta là sợ sống quá lâu sao?



Vương

phi

của Huyền

Vương

ngài, không vô tình làm sao xứng với ngài.” Vũ Quân nhàn nhã mở miệng, kéo lại góc chăn bị lệch, chậm rãi nằm xuống.



Vương

phi

của Bổn

vương? Chỉ bằng ngươi cũng xứng đáng sao?” Mạc Kỳ Phong hừ lạnh, phất tay áo rời đi. Nếu còn ở lại, hắn thật không dám chắc mình sẽ không bóp chết nữ tử này.

Vũ Quân hai mắt sâu hun hút nhìn lêи đỉиɦ màn. Thì ra chuyện cũ lại tàn nhẫn như vậy. Mạng đổi mạng, một mạng của mẫu thân nàng đổi lấy mạng của gần một ngàn người của Xuân Vụ sơn, trong đó có cả nàng. Năm đó Lục An Giao không ngờ tới mẫu thân đã luyện đến tầng cuối cùng của Băng Tri kiếm pháp, nên mẫu thân mới có thể thay đổi được cục diện khi đó. Cho nàng dùng băng sơn tuyết liên, truyền hết nội công một đời vào cơ thể còn chưa phát triển của nàng, lại vì đảm bảo an toàn mà bất chấp tính mạng dùng chân khí còn lại phong bế công lực đó trong người nàng. Bao nhiêu đau đớn? Bao nhiêu dày vò? Nàng nghĩ đến chính là cay cay khóe mắt.

Khẽ trở mình, đυ.ng vào miệng vết thương, đau đến nhăn mày, Vũ Quân cười bất lực. Hiện tại thân thể của nàng còn quá yếu đuối, chín năm qua đã dưỡng bản thân thành một cái nữ tử yếu ớt, hiện tại muốn thay đổi cũng mất thật nhiều thời gian.

Tình trạng hiện tại của nàng, rời khỏi

Vương

phủ là điều không thể, hơn nữa, đây lại là nơi an toàn nhất. Lục An Giao kia có muốn tính toán nàng, cũng không thể chạm tới. Huyền

Vương

phủ là chỗ nào? Muốn đến liền đến sao? Chỉ cần nàng tĩnh dưỡng thật tốt, không chọc tới vị ôn thần kia, chắc chắn sẽ có ngày rời đi. Phá phong bế trong người nàng phải mất ba ngày ban đêm, cũng cần có người trợ giúp, nên không thể gấp gáp. Thù cũ nợ mới, Lục An Giao, lần này chúng ta sẽ tính toán một lần cho hết!

Ánh mắt lóe lên tia độc ác, khóe môi nàng nhếch lên, cười đến quỷ dị. Gần mười năm chất độc hẳn là ngấm vào máu. Bà thích dụng độc? Ta chơi cùng bà. Năm đó rời Xuân Vụ sơn, mẫu thân cho nàng một túi hương kỳ lạ, nàng luôn thắc mắc cái túi hương không mùi thơm đó, sao lại bắt nàng đeo. Hiện tại liền biết, Yên Chi thảo bình thường vô hại, nhưng đối với người dùng máu nuôi trùng lại là loại độc mãn tính vô sắc vô vị, dần dần lấy mạng của ngươi mà ngươi không hề hay biết. Mẫu thân đưa nàng đến Vân phủ, ngoài việc đảm bảo an toàn cho nàng, còn là để nàng trở thành thanh đao bén nhọn, khi nữ nhân kia không chú ý, sẽ một kích lấy mạng bà ta.

Nàng không ngại trở thành công cụ, thù này dù có mất mạng, nàng cũng phải lôi mẫu tử họ chết theo.

Linh Lan công chúa ngồi trong căn phòng hoa lệ của phủ Công chúa, đôi mắt xa xăm nhìn vô định. Nàng không ngờ tới sau bao năm qua, nàng lại có thể cùng Vân Phương nói chuyện, càng không nghĩ tới tiểu nữ kia thế nhưng thật sự là con gái của Khanh Khanh. Chuyện xưa cũng thật nực cười, nàng đường đường là công chúa một nước, lại đi kết giao với một cái nữ tặc. Đó là năm nàng 16 tuổi, một lòng ái mộ thanh mai trúc mã là Vân Phương, trốn khỏi cung theo hắn chinh phạt biên thùy. Nàng nhớ mãi khoảnh khắc nàng nhìn thấy nam tử đó, mi thanh mục tú, anh tuấn ngời ngời, nước da trắng trẻo khác hẳn những nam nhân nơi biên thùy. Nếu nam tử này là một nữ nhân, hẳn sẽ là một họa thủy khuynh quốc khuynh thành. Nói ra thật xấu hổ, năm đó nàng liền quên bẫng đi trúc mã Vân gia kia, một lòng muốn gả cho nam tử đó. Để đến khi nam tử tuấn tú nọ vì cứu Vân Phương đỡ lấy một tên, lại bất chấp tính mạng trốn vào trong rừng, trái tim thiếu nữ của nàng liền chấn động. Ngoại bào trút xuống, thân thể mỹ lệ hiện ra, có lồi có lõm, chính là một thân nữ tử. Miệng Linh Lan mở lớn đến mức có thể nhét một quả trứng, hai mắt trừng lớn. Lâm Tiêu cư nhiên là nữ tử! Hắn dám lừa gạt tình cảm của nàng!

Lâm Khanh Khanh cắn răng rút mũi tên trên vai ra, thoát ngoại bào, máu đã nhuộm trung y trắng muốt thành một màu đỏ thẫm. Đau! Lần này là do nàng khinh địch, nên mới chịu một tên này, cũng may huynh ấy đã không sao.

“Sạt!” Lâm Khanh Khanh giật mình quay lại “Ai?”

Bất chấp vết thương đang chảy máu, nàng dùng khinh công lao ra, không nghĩ tới bắt gặp nữ tử những ngày qua luôn bám theo nàng không dứt hai mắt trợn lớn, khóe mắt đỏ hoe.

“Linh Lan?” Khanh Khanh nhàn nhạt liếc nhìn rồi quay lưng đi vào hang động.

“Tại sao?” Linh Lan quyết không buông tha, nàng không muốn mình bị lừa trắng trợn như vậy.

“Chuyện gì?” Khanh Khanh không có nhiều kiên nhẫn với vị cô nương đỏng đảnh này.

“Vì sao lại cải nam trang? Vì sao lại lừa gạt ta?” Hai mắt Linh Lan đỏ hoe, khóe mắt đã long lanh hai giọt lệ.

“Ta không có lừa gạt cô. Còn nam trang, nữ tử bình thường không thể vào doanh trại.” Ánh mắt Lâm Khanh Khanh vẫn như cũ không động.

“Cô…cô… Rốt cuộc cô trà trộn vào quân đội có ý đồ gì?”

“Chuyện đó cô không thể quản.” Giọng Lâm Khanh Khanh có chút mất kiên nhẫn, nữ tử này lấy tư cách gì chất vấn nàng?

“Ta sẽ nói cho Vân Phương! Để hắn gϊếŧ chết cô!” Linh Lan lửa giận bừng bừng, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên lại khiến nàng rung động.

Chợt bóng dáng phía trước khẽ động.

“ Ngươi…ngươi…ngươi cho ta uống cái gì?” Linh Lan phẫn nỗ, ra sức vỗ ngực mong thứ nàng vừa nuốt xuống có thể chui ra.

“Là kịch độc.” Lâm Khanh Khanh nhàn nhạt nói. “ Nếu chuyện hôm nay lộ ra ngoài, ta không đảm bảo mạng nhỏ của cô sẽ an toàn.”

“ Cô…cô…” Linh Lan tức giận đến phùng mang trợn mắt. Nàng sinh ra trong nhà đế

vương, từ nhỏ luôn là viên minh châu được nâng niu trên tay. Nữ nhân này thế nhưng dám uy hϊếp nàng. Nàng ta cho rằng thái y trong cung đếu là đồ bỏ sao?

“Độc này cách ba canh giờ phải uống thuốc giải một lần, nếu không thất khiếu chảy máu, chết trong vòng nửa canh giờ.” Tiếng nói không nhanh không chậm như ma âm luẩn quẩn bên tai Linh Lan, cái nữ tử độc ác này…

“Cô ở lại doanh trại, ngày ngày ta đều cho cô thuốc giải, xong việc sẽ giải độc cho cô. Nếu cô không cẩn thận để lộ, ta đành trốn đi. Khi đó, tính mạng này của cô…” Lâm Khanh Khanh nheo mắt nguy hiểm nhìn thiếu nữ khả ái trước mặt. Ngày thấy nàng ta xuất hiện ở doanh trại, nàng biết mình xuất hiện thêm một tình địch, chỉ không ngờ tới, nàng ta lại bám dính nàng không buông. Thật quá rắc rối mà!