Chương 50

Sau hai ngày đợi ở nhà, Phí Cảnh Minh đưa cậu đến bệnh viện.

Bệnh viện Phí gia thường đi là một bệnh viện tư nhân, có bác sĩ tư nhân luôn phục vụ bọn họ, y thuật rất cao, miệng kín như bình, không hề thay đổi từ khi nhận công việc kiểm tra sức khỏe Trình Hướng.

Trình Hướng nhìn thấy bác sĩ quen thuộc thì không lo lắng nữa nhưng cũng không tránh được xấu hổ, cậu mệt mỏi không vui núp sau lưng Phí Cảnh Minh không nói lời nào.

Phí Lật cũng đi theo, sau khi xuống xe không biết đã chạy đi đâu, chờ bọn họ đi làm kiểm tra mới đi theo, anh đem thứ gì đó nhét vào trong miệng Trình Hướng.

"Anh, ăn kẹo."

Trình Hướng theo bản năng há miệng ngậm vào, vị ngọt của kẹo tràn ngập trong miệng.

Cậu mυ"ŧ mυ"ŧ, tâm tình hơi buông lỏng, nở nụ cười ngượng ngùng với Phí Lật.

Phí Lật xoa xoa đầu cậu, cùng Phí Cảnh Minh đi với cậu toàn bộ hành trình.

Từ đầu đến cuối Trình Hướng nắm thật chắc tay Phí Cảnh Minh, lúc cởϊ qυầи xuống kiểm tra không nhịn được chặn lại, cậu khó chịu muốn khóc.

Phí Cảnh Minh cúi người hôn xuống mu bàn tay cậu, khẽ trấn an.

"Ba ở đây, bảo bối ngoan."

Bàn tay đeo găng mở ra môi âʍ ɦộ, máy lạnh như băng tiến vào bên trong hoa huyệt mềm mại, Trình Hướng run lên bần bật, ngón chân co lại, nắm tay Phí Cảnh Minh như chỗ che chở, chôn trong lòng bàn tay ông nhỏ giọng nghẹn ngào,

Cậu không thích bại lộ trước mặt người ngoài, cậu muốn giấu, muốn núp vào ngực của bất kỳ ai của Phí gia.

Phí Lật ở một bên thấy vậy, lại móc ra một đống kẹo trong túi, bóc mấy viên nhét vào trong miệng cậu, cười híp mắt cùng anh nói chuyện hấp dẫn sự chú ý.

Trước kia bọn họ không cho phép Trình Hướng ăn quá nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng nhưng lúc này lại phá lệ dung túng.

Lần nữa tràn lên vị ngọt làm Trình Hướng thư giãn hơn, Phí Lật lại nói chuyện với cậu, cậu cũng dần quên mất dụng cụ kiểm tra đang ở trong thân thể.

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra toàn diện, sau đó thu lại dụng cụ, nhìn Phí Cảnh Minh một cái rồi yên tĩnh rời đi.

Thấy vậy, Phí Cảnh Minh nhìn Phí Lật đang nói chuyện với Trình Hướng, ông cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng khám chỉ còn hai người, Phí Lật lấy giấy giúp Trình Hướng lau chất lỏng rỉ ra ở hoa huyệt, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, cười nói.

"Nơi này của anh càng nhìn càng đẹp."

Bởi vì bị thao chín, giống như trái cây không ngừng lớn lên đầy đặn, dần tản ra mùi vị phong tình thành thục.

Nghe được lời khen hào phóng của anh, sắc mặt Trình Hướng đỏ bừng khép hai chân lại, hốt hoảng ngồi dậy mặc quần, bực bội lẩm bẩm.

"Đây là bệnh viện, đừng nói những lời như vậy sẽ bị người khác nghe thấy."

"Vậy em chỉ nói cho anh nghe."

Phí Lật cười ôm cậu vào trong ngực hôn, một bên vuốt ve mái tóc mềm mại, không nhịn được nhìn về phía ngoài cửa.

Nếu như không phải ở lại để trấn an Trình Hướng, anh cũng muốn nhanh chóng ra ngoài nghe kết quả kiểm tra của bác sĩ, nhưng nếu Phí Cảnh Minh đã đi nói chuyện với bác sĩ, Phí Lật biết, kết quả sẽ khiến bọn họ hài lòng.

"Thân thể bảo bối có thể mang thai không?"

Nghe Phí Cảnh Minh hỏi thẳng, bác sĩ cân nhắc chốc lát, lại nhìn kết quả kiểm tra nói.

"Giống như trước kia vậy, tỷ lệ rất thấp."

Kết quả này được biết ngay từ lúc ông ta kiểm tra lần đầu, những năm nay cũng không có thay đổi.

Bộ phận phái nữ của Trình Hướng phát triển không hoàn toàn, so với những người không có kinh nguyệt tỷ lệ mang thai vẫn cao hơn.

Trôi qua mấy năm, mỗi lần ân ái bọn họ đều mang bao, bắn vào trong vô số lần nhưng Trình Hướng vẫn không có bầu.

Thấy Phí Cảnh Minh nhíu mày, tựa như không hài lòng, bác sĩ suy nghĩ một chút, nói tiếp.

"Đoạn thời gian trước, nước ngoài nghiên cứu một loại thuốc mới cho người song tính, nghe nói thuốc này có thể nâng cao tỷ lệ mang thai nhưng không được giới thiệu trong nước."

Phí Cảnh Minh biết ý ông ta, sắc mặt hơn giãn ra.

"Tôi biết."

Rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Phí Cảnh Minh gọi điện thoại ở hành lang, ông định phái người ra nước ngoài tìm hiểu tình hình.

Phân phó hơn nửa, ông bỗng nhiên dừng lại, trầm ngâm mấy giây sửa lời.

"Đặt vé máy bay, tôi tự mình đi."

Chuyện liên quan đến thân thể Trình Hướng, ông nhất định phải tự mình xác nhận mới hoàn toàn yên tâm.

Trở lại phòng khám, Trình Hướng đang ngồi trên giường nói nhỏ gì đó với Phí Lật, hai người dính lấy nhau, nhìn như muốn hôn, tư thế rất thân mật.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trình Hướng ngẩng đầu nhìn ông, tròng mắt sáng lên, cậu nhảy xuống giường nhào vào ngực ông.

"Ba!"

Chẳng qua mấy phút không nhìn thấy nhưng Trình Hướng đặc biệt nhớ ông, có thể là vì ở bệnh viện lạnh như băng này, cậu càng lệ thuộc vào Phí Cảnh Minh - người mang cho cậu cảm giác an toàn.

Phí Cảnh Minh khẽ mỉm cười, giọng nói ôn hòa hơn.

"Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi."

Trình Hướng nhanh chóng gật đầu một cái, cậu quay đầu nhìn Phí Lật, âm thanh mềm nhũn thúc giục.

"Tiểu Lật, chúng ta đi nhanh thôi!"

Vốn đứng cách đó không xa, Phí Lật thu lại nụ cười, nhìn cậu không chớp mắt đến nóng bỏng, tròng mắt anh hơi sáng, lại cười vui vẻ, đi tới kéo một tay khác của cậu.