Chương 20

Đương nhiên là nhớ rồi.

Từ lúc vào nhà họ Phí, bất kể là cao trung hay đại học, Phí Cảnh Minh đều chọn cho cậu những trường địa phương để học.

Trình Hướng chưa bao giờ ở qua ký túc xá của trường, mỗi ngày đều sẽ về nhà và gặp Phí Cảnh Minh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu muốn tham gia chương trình tuyển chọn, Phí Cảnh Mình lại tìm cho cậu lão sư đến nhà dạy. Thế nên lần này, cậu đến trại huấn luyện là lần đầu tiên cậu rời khỏi Phí gia và cũng là lần đầu tiên cậu rời Phí Cảnh Minh lâu đến như vậy.

Lúc đầu tới trại huấn luyện cậu rất kích động, giống như một con chim lâu ngày trong l*иg được bay ra ngoài, nhưng nhiệt tình cũng chỉ được một hai ngày, cậu đã bắt đầu thấy nhớ Phí Cảnh Minh.

Lúc huấn luyện cậu nhớ tới ông, nghỉ ngơi cũng nhớ, ban đêm khi ngủ lại càng nhớ hơn.

Cậu nằm trên một cái giường đơn rắn chắc nhỏ hẹp, trốn trong chăn cắn tay khóc, muốn lập tức chạy về nhà mà bổ nhào vào l*иg ngực Phí Cảnh Minh, trở về vòng tay ấm áp, yêu thương của ông.

Nhưng cậu cố kháng cự.

Cậu cố gắng đem cả thể xác lẫn tinh thần tập trung vào chương trình, chỉ cho mình mỗi ngày lén lút nhớ tới Phí Cảnh Minh một chút, hơn nữa còn có Phí Lật ở bên cạnh chăm sóc, xoa dịu đi nỗi bất lực trong lòng cậu. Tới bây giờ, cậu mới từ từ thích ứng.

Bây giờ, Phí Cảnh Minh chỉ hỏi một chút, Trình Hướng liền nghĩ tới cuộc sống trước kia của cậu, mũi có hơi cay cay, xuất hiện vài giọt nước mắt.

Cậu buồn bã ôm chặt Phí Cảnh Minh, không che giấu được sự mong đợi, liền thấp giọng hỏi:

"Ba, ba cũng nhớ con sao?"

Lòng bàn tay Phí Cảnh Minh nghịch tóc mai bên tai cậu, dịu dàng thấp giọng nói:

"Đương nhiên là nhớ rồi, về sau nghĩ lại, ba không muốn để con rời ba nửa bước."

Giọng điệu vừa bĩnh tĩnh vừa bá đạo không biết là nói đùa hay thật.

Trình Hướng hơi hốt hoảng, sợ Phí Cảnh Minh sẽ thay đổi ý định cho cậu rời khỏi chương trình, lại quay trở về nhà giống như l*иg giam, nhưng khi cậu vừa bị mạnh mẽ khống chế vừa bị chiếm hữu khiến cậu cảm nhận được cảm giác yên tâm đã lâu chưa thấy.

Cậu quá quen khi bị Phí Cảnh Minh nắm trong tay.

Tình cảm phức tạp quấn quít khiến tim Trình Hướng đập như đánh trống, nhất thời không biết nói như thế nào.

Không khí tĩnh lặng, Phí Cảnh Minh dường như cũng chỉ thuận miệng nói, liền đổi sang chuyện khác.

"Sáng mai ba có chuyến bay, không thể đưa con tới trại huấn luyện, con phải ngoan ngoãn đấy."

Trình Hướng giật mình.

Nỗi mất mát không giấu được tràn ngập trong đầu cậu, cậu đột nhiên hy vọng thời gian đêm nay sẽ dài một chút, cậu len lén chui vào trong ngực Phí Cảnh Minh, tràn đầy lưu luyến nhỏ giọng hỏi:

"Ba, ba muốn đi bao lâu?"

"Hỏi cái này làm gì? Nếu trở về thì con cũng đâu có gặp được ba."

Sau này Trình Hướng sẽ ở trại huấn luyện cho đến khi kết thúc chương trình, cho nên cậu hỏi câu này là vô nghĩa, nhưng mà cậu vẫn không nhịn được, tò mò muốn biết.

Ít nhất, Phí Cảnh Minh ở cùng một thành phố với cậu, cậu sẽ có cảm giác thân thuộc.

Không nghe thấy cậu nói tiếp, giọng điệu trầm thấp của Phí Cảnh Minh chứa đầy ý cười.

"Không nỡ hả?"

Trình Hướng cắn môi, nhẹ nhàng và rõ ràng nói.

"Vâng."

Thật ra, Phí Cảnh Minh cũng không thường hay đi công tác, trước đây ông đi công tác cũng chỉ mất hai đến ba ngày, rất nhiều lần về sớm cho Trình Hướng một sự ngạc nhiên.

Nếu thật sự đi rất lâu thì ông sẽ thay Trình Hướng xin nghỉ ở trường học, sau đó dẫn cậu đi theo, cho dù chỉ để Trình Hướng ở trong khách sạn làm bài tập, ông cũng cảm thấy yên tâm.

Ông không bỏ được Trình Hướng, và Trình Hướng cũng ỷ lại vào ông.

Mắt Phí Cảnh Minh rũ xuống, nhìn về đuôi tóc của Trình Hướng trong bóng tối, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa ôn nhu vừa dụ dỗ mở miệng nói:

"Nếu không nỡ thì lần sau đừng rời xa ba, chúng ta sẽ giống như lúc trước, ở bên nhau mỗi ngày, được không?"

Giống như lúc trước, bọn họ dường như không thể tách rời, ông chính là toàn bộ thế giới của Trình Hướng.

Trong phút chốc, Trình Hướng có chút dao động.

Ở bên Phí Cảnh Minh khiến cho cậu thoải mái dễ chịu, khiến cậu cảm thấy vô cùng yên bình.

Cảm giác được cưng chiều giống như được ngâm trong đường mật, cậu đã quen nếm vị ngọt của đường, đi xa một chút sẽ cảm thấy bên ngoài vừa khổ cực vừa lạnh lẽo, làm cho người ta không yên lòng.

Khi ở bên cạnh Phí Cảnh Minh, cậu sẽ mãi mãi là cục cưng của Phí Cảnh Minh, là con trai duy nhất ông cưng chiều.

Nhưng…

Nhưng Trình Hướng không thể nào có khả năng sẽ mãi mãi không bao giờ ra ngoài.

Trước đây cậu có suy nghĩ vô số lần muốn trốn ra ngoài nhưng sự độc đoán đã khống chế suy nghĩ mới mọc mầm trong đầu cậu trở nên yếu ớt, vất vả lắm mới duy trì đến bây giờ, cuối cùng cậu mới có thể thực hiện được.

Cậu vất vả lắm mới đi được một bước, nếu như chính miệng cậu nói từ bỏ thì cậu không cam lòng.

Đầu óc của Trình Hướng rối tung lên, cậu rơi vào một cuộc đấu tranh đau đớn.

Phí Cảnh Minh yên lặng chờ một lát, dường như hơi mất hứng, giọng điệu có chút lạnh, lẩm bẩm thở dài.

"Cục cưng đã lớn rồi, tư tưởng cũng thoải mái, không còn nghĩ đến ba ba nữa rồi."

"Không phải, con…"

"Được rồi, ngủ đi!"

Cậu vội vàng phủ nhận thì bị Phí Cảnh Minh cắt ngang.

Trình Hướng không nhìn thấy ánh mắt của ông, chỉ có thể nghe từ âm thanh trong bóng tối suy đoán tâm trạng của ông.

Phí Cảnh Minh quá cưng chiều cậu, cậu nhạy cảm đến mức chỉ cần Phí Cảnh Minh lạnh nhạt hơn so với bình thường một chút cũng khiến cho cậu lo lắng không yên.

Cậu giống như đứa trẻ mắc lỗi, bỗng nhiên sợ hãi, luống cuống ngập ngừng nói:

"Ba ba…"

Phí Cảnh Minh không để ý tới cậu, giống như ông đã thực sự nhắm mắt lại, âm thanh cũng rơi xuống.