Chương 8: Ngẫu Nhiên Gặp Gỡ

Hiện tại trước khi để Phạm Chi Thần hiểu được loại hành vi mất khống chế này có thể dẫn đến hậu quả gì, Thịnh Tường trước tiên giẫm lên phanh, trơ mắt mà nhìn nam nhân mở cửa xe tại lối đi bộ mà không muốn sống chạy tán loạn, nhìn ra anh hiện trong lòng run sợ.

Tuy rằng lý trí của cậu vẫn luôn nói cho cậu biết, tuổi ấu thơ thời niên thiếu sót cũng không thể trách tội lên trên người anh trai, nhưng cậu vẫn không cách nào quên khi cậu biết anh trai mình được khen là ‘Thiên tài vũ giả’, dĩ nhiên mãi mãi cũng không cách nào múa được nữa,tâm tư khó trách lại trở nên phức tạp, cho dù ở giờ khắc này hồi tưởng lại, tim không nguyên nhâđang rõ đau vẫn khiến cho cậu rơi không cách nào tự kiềm chế cảm xúc bên trong bản thân.

Phía sau bị gián đoạn bởi những tiếng kèn xe làm cho cậu thoáng tỉnh lại, trên đường đã sớm mất đi bóng dáng của nam nhân, Thịnh Tường nhìn đến chiếc điện thoại bị nam nhân để quên lại chỗ ngồi, trong lòng lại có một tia mừng thầm.

Từng giọt nước mắt mà anh cố gắng kiềm chế gắng gượng giờ đang thi nhau rơi xuống, cho dù ở tòa ly hôn hay ký tên thỏa thuận, anh đều không để cho mình rơi ra một giọt nước mắt, bởi vì thời khắc quang minh chính đại gặp lại, anh liền tự nói với mình, đôi mắt này chỉ có thể hưởng thụ nhìn ngắm những thứ tốt đẹp, nó không nên gánh chịu bi thương của chính mình.

Thời điểm Tư Đồ Không từ gương chiếu hậu bên trong nhìn thấy thân ảnh ngồi ở ven đường, dĩ nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân kia, quỷ thần xui khiến ngừng xe, đi tới: “Mỗi lần tôi nhìn đến anh, dường như khi đó anh đều rất chật vật như vậy sao?” Đưa tới một tờ khăn giấy, nhìn đến hai vai không kìm nén được phập phồng ,lời giễu cợt của Tư Đồ Không đã đến miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống bên trong bụng.

Vừa đi thăm cha mẹ đã năm năm chưa từng chạm mặt, Tư Đồ Không tâm tình trở nên phi thường kỳ dị, những oán hận lúc trước kia tựa hồ đã đi xa, nhưng là một chút thân mật ngay lúc gặp mặt này chợt lắng đọng không nhìn thế điểm tro cặn. Bất luận giữa bọn họ như thế nào đi nữa dù cẩn thận từng li từng tí một, nhưng cảm giác vô hình xa cách vẫn cho hắn cảm thấy nghẹt thở. Vội vã thoát khỏi cái nhà đã năm năm chưa từng bước vào, Tư Đồ Không tâm tình lại như tháng sáu khí trời biến không ngừng.

Nhưng là khi nhìn đến nam nhân ngẩng đầu chốc lát, nhìn thấy gương mặt tràn đầy nước mắt , cảm nhận được anh không một tiếng động mà nói ‘Cảm ơn’,tâm tình khó chịu buồn bực như lúc trước kia lại nhạt đi. Trước mặt là bộ dáng nam nhân đau khổ, làm cho hắn cảm nhận được một tia vui sướиɠ. Đáy lòng tự dưng cảm nhận được sung sướиɠ, đó là một loại cảm giác nhìn thấy người khác so với mình thê thảm gấp trăm lần ngàn lần thời điểm hiện tại liền phát ra kinh hỉ, cái này có thể làm tất cả mọi người không cách nào tránh khỏi thói hư tật xấu.



Tư Đồ Không ngồi xuống bên cạnh anh, không để ý âu phục quý báu trên người sẽ nhờ đó mà nhăn hỏng. Hai cái khí chất khác biệt song song ngồi trên nền đường, từ xa nhìn lại càng có một loại cảm giác không hài hòa.

“Anh dường như rất thích khóc…” Đang nói ra câu nói này, Tư Đồ Không sâu trong nội tâm hiện ra một loại không rõ tâm tình. Không biết từ lúc nào bắt đầu, thứ gọi là ” nước mắt ” dường như đối với hắn thật xa lạ, coi như trong lòng dù khổ sở thế nào đi nữa, trong mắt cũng không cách nào dâng lên một gợn nước. Hay là cũng bởi vì như vậy, cho nên mới có thể đối với người đang làm càn quấy khóc hắn mới để ý.

Phạm Chi Thần nghe được lời hắn nói, dùng sức khịt khịt mũi, lung tung lau một cái trên mặt, cái mũi bị lau đến đỏ bừng lại nhìn nam nhân phía bên cạnh. Dưới ánh mặt trời nam thân có một khuôn mặt tựa như đao khắc, sống mũi cao, đôi môi khiêu gợi, cho dù ngồi dưới đất cũng không cách nào che giấu được khí chất cao quý, làm cho Phạm Chi Thần có chút say mê, cảm giác lóe mắt khiến anh quên chính mình vừa rồi rất bi thảm, đại não như trong nháy mắt trống không.

Đêm đó có lẽ là bởi vì ánh đèn, cũng có lẽ là bởi vì tâm tình của hắn, anh không có cơ hội thấy rõ nam nhân này, bây giờ một tay gần với khoảng cách bên cạnh, nam nhân này anh tuấn khiến Phạm Chi Thần dần dần mà cảm thấy tự ti mặc cảm.

Nhiều năm trước đây cũng từng có được không ít lời ca ngợi, những câu nói kia bất luận là thật haylà giả, anh đều cảm thấy mừng thầm, mãi đến tận vật đổi sao dời, anh mới phát hiện nguyên lai thẩm mỹ của mọi người đều dựa vào hào quang biến hóa bên cạnh thay đổi. Nhưng là người ngồi bên cạnh, sợ là không cần bất kỳ vầng sáng cũng có thể đoạt mắt người nhìn, bản thân anh liền là một cái vật phát sáng, bất luận đứng ở chỗ nào đều là lóa mắt.

Hơi nhắm mắt lại, Phạm Chi Thần bị tầm mắt của hắn quét tới, vội vàng cúi thấp đầu xuống, tâm rung động hơi có chút rối loạn. Cảm nhận được tầm mắt của hắn bao phủ tại trên người mình, Phạm Chi Thần toàn thân trong nháy mắt căng thẳng, tâm kinh hoàng . Loại này đột nhiên tới luống cuống làm cho anh quên việc gào khóc, quên được đau thương, để lại chỉ là tiếng tim đập như cổ máy càng lúc càng nhanh.