Phạm Chi Thần mở hé miệng , đại não quay tới lui vô số lần, lại vẫn là không cách nào lý giải hàm ý trong lời nói của bọn họ, cả người đều là một bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc . Một góc trên vạt áo đã sớm bị nước thấm ướt, hiện tại bị ảnh hưởng luồng hơi lạnh của máy điều hòa , một luồng khí lạnh từ dưới ngực dần lan tỏa lên toàn thân, làm cho anh không nhịn được rùng mình một cái.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh, lông mày Tư Đồ Không nhẹ nhàng nhăn lại, có vẻ mất kiên nhẫn nói: “Trong quán hình như còn phòng vệ sinh là chưa có ai quét dọn, sắp xếp dọn dẹp trong một tháng để gán nợ đi.” Vốn còn muốn làm một chút khó khăn với nam nhân trì độn khô khan này, nhưng nhìn thấy cặp mắt đã sưng tấy căn bản liền không cách nào mở mắt ra mang theo mơi mơ hồ có thể thấy ở thời điểm hiện tại, trong lòng khó tránh khỏi có chút không đành lòng.
Mãi đến tận bị mang ra khỏi ghế riêng, Phạm Chi Thần vẫn là không cách nào khiến tâm trạng trước mắt trở lại bình thường. Nửa đêm đã đón gió lạnh, anh dùng hai đôi tay lạnh như băng mà vòng tay ôm thật chặt bản thân đang run lẩy bẩy, một bước dừng lại rồi từ từ hướng về nhà mà đi.
Cả phòng bị bóng tối bao trùm, ngực của Phạm Chi Thần lần thứ hai dâng lên cảm giác chua xót, màn đêm im lặng, cả phòng rơi vào cảm giác thê lương, trong gương kia đang phản chiếu một gương mặt thống khổ, làm cho anh không thể không biết được —— rốt cục lại chỉ còn một mình anh.
Từ khi 15 tuổi hai mắt đã bắt đầu mù, nỗi ám ảnh này tựa hồ vẫn còn như hình với bóng, tựa hồ 15 tuổi lúc trước anh đã tiêu hao rơi mất cả đời may mắn. Cha mẹ hiện tại biết trừ khi có người phải tặng luôn cả giác mạc cho anh, bằng không anh sẽ mãi mãi cũng không cách nào khôi phục thị lực được, cha mẹ liền sẽ từ từ bỏ rơi anh. Loại này vứt bỏ cũng không phải vì vật chất trên, mà là tinh thần trên đà chán nản. Bọn họ đem toàn bộ tinh lực quan tâm đều đối với đệ đệ bồi dưỡng, tuy rằng anh từ trước đây thật lâu liền rõ ràng chính mình không có cách oán trách về quyền lợi, nhưng là tâm vẫn là đau đớn muôn phần!
Liền bởi vì sợ cô đơn, một thân một mình vô lực cùng sợ hãi trong đêm đen lại kia, cho nên người vợ vừa xuất hiện, anh liền không kịp chờ đợi nhất định phải là ánh sáng của anh. Đến giờ phút này rồi, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyên lai trong đêm tối anh vẫn như cũ chỉ là một thân một mình, thì ra ấm áp kia xưa nay đều không thuộc về anh.
“Tiểu Thần, cậu đang làm cái gì?” Âm thanh của chủ quản lại cao thêm mấy phần, khiến cho Phạm Chi Thần theo bản năng mà hơi co lại : ” Cậu xem lại một chút cậu đây là thành ra cái hình dáng gì?” Chủ quản ngữ khí hơi có chút hận rèn đến sắt cũng không thành.
Sáng sớm thời điểm nhìn thấy mình trong kính, anh cũng sợ hết hồn, nhưng là anh cũng không có dũng khí bỏ việc, cũng không cách nào dùng ‘Tôi vừa ly hôn’ như vậy để mở miệng có lý do xin nghỉ, cho nên vẫn là đem bộ dạng căn bản là không cách nào gặp người khác đi ra ngoài rất mất mặt xấu hổ.
Chủ quản nhìn thấy anh bộ dáng này lôi thôi lếch thếch, có chút vô lực than thở một tiếng, nói: “Tiểu Thần, ngày hôm nay công ty chúng ta có vị khách quan trọng muốn tiếp đón, cậu một bộ dáng này lôi thôi lếch thếch, cậu nói nếu để cho giám đốc nhìn thấy, coi như tôi nghĩ trách nhiệm bảo đảm cậu đều không gánh nổi.” Chủ quản tuy đã trung niên nhưng là một tiêu chuẩn miệng chán ghét nhưng lòng thiện người, hắn vỗ vỗ bả vai Phạm Chi Thần, phân phó nói: “Hôm nay rỗi rãnh cậu không cần đi loạn lòng vòng, còn có không nên đến giám đốc trước mặt đi lung tung nhiều, đúng thời điểm liền núp đi, hiểu chưa?”
Trở lại chỗ ngồi, Phạm Chi Thần ngực như trước đối với chủ quản nhiều cảm kích. Tại đây công ty này kinh doanh trong nước nổi danh nước hoa là hàng hiệu trong công ty, chủ quản là một người duy nhất đối với anh thân mật , anh vẫn luôn mang theo lòng cảm kích, nỗ lực làm công việc tốt.
Hắn trên danh nghĩa là ở phòng hành chính , kỳ thực đúng hơn là chạy việc vặt trong ngành. công việc không phải rất nặng nề nhưng cũng vô cùng vụn vặt, mặc dù biết chủ quản là có ý tốt, nhưng là Phạm Chi Thần càng rõ ràng hơn, anh muốn tới nơi qua lại đến khả năng có thể gần như một trăm phần trăm.
“Phạm Chi Thần, cậu giúp tôi đưa tập tin này đưa đến phòng thiết kế .”
“Phạm Chi Thần, ở phòng nghiệp vụ cần một vài thứ, cậu đi ra kho lấy một chút cho bọn họ .”
“Phạm Chi Thần…”
Văn phòng bên trong cho dù là người mới tiến vào, cũng như trước công việc văt là anh đảm đương, này không biết là may mắn hay chưa phải may mắn, thế nhưng một con người chỉ có một tấm bằng cấp ba như anh, hiện tại sinh viên khắp nơi ngày hôm nay còn có thể nắm giữ một phần chạy vặt trong cao ốc công tác bên trong, làm cho anh hiện tại thấy như vầy là đã đủ. Hơn nữa anh cũng vẫn luôn tự nói với chính mình ‘Chịu thiệt chính là phúc’ cho nên xưa nay đều không có tâm tư oán giận gì quá đáng.
Trên tay là hai khổ giấy A4 của phòng thiết kế, như vậy trọng lượng khiến Phạm Chi Thần ôm hơi có chút vất vả, đôi mắt sưng tấy lên không thể tả khiến tầm mắt cũng trở nên hơi mơ hồ không thấy rõ. Nhưng hiện giờ đã đυ.ng vào người, ngoại trừ khổ giấy A4 giấy rơi xuống đất phát ra tiếng vang ở ngoài, Phạm Chi Thần trước hết cảm thấy choáng váng đầu đến lợi hại.
“Cậu làm cái gì thế?” Một âm thanh lớn tiếng mang theo ngữ khí chất vấn khiến Phạm Chi Thần đang cúi thấp đầu xuống trong nháy mắt ngẩng lên, đập vào mắt là kkhuôn mặt giám đốc Trương đã có chút vặn vẹo hiện ra vẻ mặt tức giận, trong lòng đột nhiên nhanh chóng rụt lại, não trong nháy mắt trống không vang lên một tiếng —— xong!