Cảnh Minh Vũ ngồi tại bên trong phòng làm việc chờ một lúc, nhìn thấy Tư Đồ Không thay đổi một bộ quần áo khác, chân mày cau lại nói: “Không, bệnh khiết phích của cậu hình như là càng ngày càng nghiêm trọng sao?”
Tư Đồ Không tao nhã đi lên trước, sau khi ngồi xuống thì tự mình rót đầy một ly rượu đỏ, hừ một cái rồi uống một hớp mới nói: “Kỳ nghỉ này của cậu hình như hơi dài nhỉ .”
Cảnh Minh Vũ trên mặt chợt lóe lên vẻ lúng túng, hít một hơi sâu, mới cẩn thận mở miệng nói: “Mẹ nuôi rất hi vọng cậu về sớm một chút.”
Bầu không khí lúc đầu đang an tĩnh của hắn trong nháy mắt liền trở nên quỷ dị, Tư Đồ Không hơi híp hai mắt, nhẹ nhàng lay động ly rượu trong tay, trầm ngâm thật lâu không nói.
“kỳ thực sau sự kiện kia cũng không thể oán mẹ nuôi được.” Cảnh Minh Vũ sắc mặt liền căng thẳng, nhìn đến Tư Đồ Không sắc mặt bình tĩnh không lay động, lúc này mới an tâm mà nói tiếp: “Mẹ nuôi nếu như biết chị Đệm sẽ xảy ra chuyện, cũng sẽ không…”
Tư Đồ Không đem ly rượu cầm trong tay ngửa đầu uống, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ly rượu cầm trên tay khẽ vang một tiếng ” rắc ” đột ngột.
‘Khục…’ phải kiên trì lên, Cảnh Minh Vũ thu hồi tầm mắt của chính mình, nuốt nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Sự tình đã nhiều năm trôi qua như vậy, cậu cũng có thể trở lại … Xem… Xem.”
Thời gian hiện tại yên tĩnh chậm rãi lướt qua, Tư Đồ Không rốt cục cũng buông ly rượu trong tay xuống, mở ra con mắt vốn dĩ hơi khép, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Nửa đêm quán bar càng lộ vẻ náo nhiệt, những ca khúc du dương cùng những ánh đèn mê ly, phác hoạ thành một bức tranh mập mờ huyền ảo…
“Anh uất ức như thế, còn có phải đàn ông hay không? !” Gương mặt của người vợ mang theo vẻ xem thường, phảng phất giống như nhìn thấy con gián, muốn nhanh chóng rời đi.
“Không, không nên rời bỏ anh.” Mắt thấy vợ quay người chuẩn bị rời đi, Phạm Chi Thần cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nắm lấy cánh tay của cô, thưa dạ khẩn cầu.
Người vợ cũng dừng bước chân lại, xoay người trừng mắt nhìn hắn, trong tầm mắt băng lãnh cũng không hề che giấu một chút chán ghét nhìn Phạm Chi Thần trong lòng không ngừng rơi, trống rỗng…Màng hơi nước trong hốc mắt dâng lên xoay một vòng…
“Một người đàn ông sống đến từng tuổi này, còn có mặt mũi khóc sao!” Người vợ động tác mau lẹ muốn bỏ rơi hắn, nhưng bởi vì hắn cố chấp nên không thể toại nguyện theo ý muốn của cô, tại cơn nóng giận tàn nhẫn mà đẩy hắn một cái.
Nhìn vợ cũng không quay đầu lại mà rời đi, Phạm Chi Thần chỉ cảm thấy thân thể không ngừng bị kéo lui về đằng sau đi…’Ầm’ một tiếng, cả người hắn đều lọt vào trong nước, hô hấp lập tức trở nên khó khăn. Vô số lần nghĩ tới, dạng người như hắn vậy chết rồi cũng thật tốt, nhưng khi khoang ngực hiện tại càng ngày càng trở nên khó thở, bản năng sinh tồn vẫn để cho hắn ra sức giằng co: “Không, không được!”
Đầu đau như búa bổ, khí lực toàn thân phảng phất đều như bị rút khô , Phạm Chi Thần ra sức mở mí mắt như đang bị dán keo lên, tầm mắt hiện tại rất nhanh thích ứng được với khung cảnh tối đen xung quanh.
“Tiên sinh, ngài có thể coi là tỉnh rồi, quán chúng tôi đều đã đến giờ phải đóng cửa .” Đầu của người phục vụ đầy là giọt mồ hôi đang nhìn đến hắn rốt cục tỉnh lại, suýt chút nữa đã vui mừng kêu thành tiếng, hắn đem giấy tờ cầm trong tay đưa lên trước, nói: “Đây là giấy tờ chi phí trong đêm nay của ngài. “
Đương nhiên khi nhìn trên giấy tờ những con số rốt cục cũng đã truyền đến trận thần kinh đại não , Phạm Chi Thần vẫn cứ ngốc ra đấy, còn chưa thấy rõ một chuỗi dài con số kia nhưng cũng rõ ràng chính mình vẫn chưa rơi xuống nước, hắn thở một hơi thật dài: “Hóa ra là giấc mộng a!”
Người phục vụ mặt đen lại, nhìn hắn ngốc đầu ngốc não bộ dáng hận không thể tiến lên lay tỉnh hắn, may mắn là trong ngày thường cậu cũng được huấn luyện chuyên nghiệp những hoàn cảnh như này, sững sờ là đè lại nội tâm bất mãn, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tiên sinh, coi như ngài cứ cho là mình đang nằm mơ, nhưng giấy tờ chi phí này ngài cũng nhất định phải thanh toán đầy đủ!”
“A?” Phạm Chi Thần bất tri bất giác phát ra một tiếng ngây ngốc, đang nhìn đến tờ giấy bị người phục vụ cầm đến trước mắt mà xem, trong đầu cùng thần kinh rốt cục sống lại, kinh ngạc hô lên thành tiếng: “Các người đây là cửa hàng gì, mấy ly rượu cũng muốn hơn một ngàn?” Khi thấy rõ kia một chuỗi dài con số kia, hắn trợn to hai mắt, âm thanh không khỏi lớn hơn mấy phần.
“Tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì?” Người phục vụ giận tái mặt, một tay chỉ rượu trên bàn và nói: “Mời ngài nhìn cho rõ ràng, nơi này của chúng tôi chính là công khai giá cả!”
“Tôi, tôi nhớ khi tới tôi chỉ kêu những ly rượu bình thường thôi a.” Phạm Chi Thần nghe âm thanh đang có phần kích động của phục ,kia một chút xíu dũng khí lúc đầu trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, nhỏ giọng lầu bầu.