Chương 1: Khởi Đầu

“Anh hai, những hoa hồng này nở thật quá đẹp a.” Một cô bé xinh đẹp một thân hồng nhạt đang nhìn một nhà kính tràn đầy đủ loại hoa hồng, khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn nở ra nụ cười xinh đẹp, ngọt ngào nói.

“Bé con , em yêu thích hoa hồng sao?” Tư Đồ Không mang trên mặt cưng chiều nụ cười, sờ sờ mái tóc mềm, thân mật hỏi.

“Yêu thích a, một mảnh hoa hồng là cha mẹ trồng và để lại,tương lai sau này em cũng phải gả cho một người đàn ông trồng một phòng hoa hồng vương tử.”

Khuôn mặt nho nhỏ ngóng trông của Tư Đồ Đệm, hai con mắt tỏa sáng hâm mộ nhìn chằm chằm những hoa hồng đang nở rộ.

“Anh hai sẽ cho em nhiều hoa hồng đẹp hơn hoa hồng này nữa có được hay không?” Tư Đồ Không nghe được lời của nàng nói, lông mày khẽ nâng lên một chút, trí tuệ con ngươi lập tức hiện lên một tia sáng, ra chiều dụ dỗ.

“Có thật không?” Tư Đồ Đệm nghe được lời của hắn, nụ cười nhỏ trên mặt càng thêm rực rỡ, thân thể nho nhỏ bay nhào đến trước mặt hắn, cánh tay nho nhỏ dùng sức mở ra, ôm thật chặt Tư Đồ Không, hưng phấn nói.

“Đương nhiên, anh hai lúc nào đã lừa gạt bé nhỏ đâu ? .” Tư Đồ Không khóe miệng giương lên một nụ cười, cưng chiều mà nhìn nàng, êm ái nói.

“Chán ghét, sao anh hai lại gọi ” bé nhỏ ” chứ , Đệm đã 9 tuổi, không phải ” bé nhỏ ” ” .Tư Đồ Đệm nghe được hai chữ ‘Bé Nhỏ’, cái mũi chun ra, kháng nghị nói: “Anh hai không được kêu bé nhỏ nữa, Đệm liền sẽ bị các bạn học cười.”

Nhìn cái mũi nhăn của Tư Đồ Đệm, ngón tay Tư Đồ Không nhẹ nhàng vuốt ve, mãi đến tận những kia nếp gấp đều biến mất, mới nói: ” Anh hai thích gọi bé nhỏ.”

“Không muốn, Đệm không muốn thì sao?” Khuôn mặt nhỏ của Tư Đồ Đệm trầm xuống, ngước nhìn ca ca cao hơn bản thân rất nhiều, khoan dung nói: “Anh hai, sau vẫn gọi Đệm sao?”

Nàng chu chu miệng, một bộ dáng đang quấy nhiễu, nói: “Anh hai nếu như vẫn luôn gọi là bé nhỏ, Đệm khi nào sẽ tìm được có thể người giống như cha là kỵ sĩ bảo vệ mẹ đây?”

“Anh hai làm kỵ sĩ của bé nhỏ không tốt sao?” Tư Đồ Không nghe được lời của nàng, nụ cười trên khóe miệng trong nháy mắt biến mất, nghiêm túc nhìn gương mặt của bé con trước mắt, hỏi.

“Anh hai làm sao có thể làm kỵ sĩ của Đệm đây?” Tư Đồ Đệm nghe hắn nói, nghiêng đầu nhỏ không hiểu, nói: “Anh hai chính là anh hai , Đệm mới không cần anh hai làm kỵ sĩ đâu?”



Kia rất nhiều tẻ nhạt, nàng không phải là không có cơ hội nhận thức càng nhiều soái ca sao ? Nàng mới không cần cả đời chỉ có anh hai cùng cha hai soái ca duy nhất đâu?

Nghe được câu trả lời của nàng, Tư Đồ Không sắc mặt trầm xuống, hai mắt viết đầy chữ không thích, vòng tay qua bả vai nàng không chỉ có tăng thêm mấy phần lực đạo, phảng phất có người đang cướp người cùng hắn âu yếm, cả người tỏa ra khí tức bén nhọn. Tâm tình bình phúc, hắn hạ thấp thân thể, nhìn Tư Đồ Đệm, nói: “Bé nhỏ, anh hai làm thần bảo hộ cho em có được hay không?”

“Thần bảo hộ? Đó là cái gì?” Tư Đồ Đệm từ sinh ra đến bây giờ một mực sống ở thế giới mộng mơ ,nàng nghiêng đầu nhìn người trước mặt, không hiểu nói.

“Chính là có thể bảo vệ bé nhỏ không bị bảo bảo bắt nạt, cũng không bị mẹ bắt nạt, càng sẽ không bị những người không thích bé nhỏ bắt nạt.” Tư Đồ Không thu hồi bộ dạng dọa người của chính mình, giống như dụ dỗ mà nhìn nàng, một bộ chuyện đương nhiên biểu tình đồng ý.

“Bảo bảo?” Tư Đồ Đệm nghe được hắn, con ngươi trong nháy mắt sáng ngời. Bảo bảo giống như là một thú cưng nuôi thuần chủng, của phụ thân đưa cho mẹ. Nó mỗi lần đều yêu thích trốn ở quần áo trong tủ của nàng, chờ nàng mở ra quần áo sẽ chó sủa inh ỏi, mỗi lần đều sợ nàng đến nên trong lòng run sợ, mà là bởi vì nó là bảo bối mẹ yêu thích, mẹ đều là nói ‘Tiểu hài tử phải ở chung cùng nhiều động vật, mới có thể có ái tâm’ . Cho nên nàng mỗi lần đều chỉ có thể ai oán trừng mắt nó, xem nó tác quái hù dọa chính mình! Hừ!

“Có thật không?” Tư Đồ Đệm cả khuôn mặt đều sáng lên, tràn ngập mong đợi nhìn người đàn ông trước mắt, nói: “Vậy sau này anh hai cũng sẽ bảo vệ Đệm không bị mẹ giày vò sao?” Mẹ bình thường thích nhất là bản thân tay không ngừng nắm hai gò má của nàng, làm hại này khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị tạo thành tiểu mặt tròn, trước đây còn bị đám trẻ học chung đã cười nhạo.

“Đương nhiên!” Tư Đồ Không đã gặp nàng mặt liền toả sáng, liền biết nàng bị tự mình nói động tâm , hắn không ngừng cố gắng tiếp tục dụ dỗ nói: “Anh hai sẽ bảo vệ bé nhỏ cả đời, sủng bé nhỏ cả đời.” Hắn ôn nhu vuốt ve nàng nhu thuận nói câu khẳng định, từng chữ từng câu nói rõ.

“Em muốn anh hai nói bảo vệ Đệm cả đời, sủng đệm cả đời à?” Tư Đồ đệm giơ lên khuôn mặt nhỏ, kháng nghị giống như mà nhìn hắn.

“Anh hai nói , bé nhỏ có phải là sẽ lưu lại anh hai bên người cả đời đâu?” Tư Đồ Không đã gặp vẻ mặt nghiêm túc của nàng đang chống lại khuôn mặt nhỏ, mang theo nụ cười trên mặt thẳng tắp nhìn nàng.

“Hảo, chỉ cần anh hai nói bảo vệ Đệm cả đời, sủng Đệm cả đời, Đệm nên đáp ứng lưu lại anh hai bên người cả đời.”Nghe nàng đưa một mệnh lệnh, Tư Đồ Không đáy mắt đều tràn đầy nụ cười, chân thành mà trang trọng nói: “Tư Đồ Không sẽ bảo vệ Đệm cả đời, sủng Đệm cả đời.”

“Đệm liền biết anh hai là tốt nhất.” Tư Đồ Đệm nghe được đáp án hài lòng, không keo kiệt chút nào cho hắn một cái to lớn ôm ấp.

Năm đó, bọn họ một bên vẫn là những đứa trẻ, một bên khác khác cũng chỉ là thiếu niên hồ đồ…