Chương 4: Gợi cảm

Khi về đến kí túc xá, Tô Thanh Vũ còn đặc biệt tới một chuyến, hỏi thăm chi tiết khi Đồ Gia ở cùng với ba, cô có chút bận tâm Đồ Gia, cho là cô sẽ từ chối tiếp xúc với Đồ Dịch Thu, không nghĩ tới vậy mà lại cùng đi ăn cơm.

Xem ra quan hệ cha con hai người, cũng không ác liệt như Đồ Gia đã nói.

Đồ Gia không nói gì, chỉ là nói với Tô Thanh Vũ: “Bà nội tớ ngã bệnh, không nhìn thấy gì, tớ đồng ý tan học chiều sẽ đến thăm bà.”

Bà nội Đồ một mực ở lại nông thôn, số lần Đồ Gia gặp mặt không nhiều, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, hẳn là nên đi thăm một chút.

“Có muốn tớ đi cùng cậu không?” Tô Thanh Vũ hỏi cô.

Đồ Gia lắc đầu, nhà Đồ Dịch Thu cũng không phải đầm rồng hang hổ, tự cô đến là được rồi.

Buổi chiều dường như thời gian trôi qua có hơi chậm, Đồ Gia thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại một chút, đối với việc đến nhà ba, nội tâm cô có chút thấp thỏm, sợ đến đó rồi gặp được người không muốn gặp, ví dụ như là một người phụ nữ, hoặc một đứa trẻ xa lạ.

Nghĩ đến trong 6 năm này có khả năng ba đã tái hôn, sinh một đứa trẻ hoạt bát hơn cô, sau đó đem những dịu dàng cùng kiên nhẫn vốn dĩ không có nhiều của ông cho đứa bé đó.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim Đồ Gia sẽ co rút đau đớn.

cô “hận” ba, nhưng lại ích kỷ không muốn ông có đứa con khác.

Sắp đến 5 giờ, nhưng Đồ Gia vẫn đang đứng trước tủ chọn đồ mặc, cô đột nhiên phát hiện, quần áo hình như cũng mang quá ít, mà phần lớn là đồ cũ năm ngoái, nhưng bây giờ cô tiêu tiền của mình cũng không thể đặt mua quần áo mới.

Mặc kiểu ngây thơ, hay mặc kiểu trường thành đây?

Nhưng có mặt đồ ngây thơ hơn nữa, thì Đồ Gia cũng không còn là học sinh tiểu học được ba yêu thương nữa, cô cắn môi dưới, nghĩ thầm vậy thì mặc trưởng thành một chút đi, cô đã là người lớn, không còn cần “tình thương của cha” mờ mịt hư vô nữa.

Cô lấy ra một bộ váy liền áo mùa xanh sẫm bó sát người, váy không qua đầu gối, nửa trên là dây đeo, cô rất thích cái váy này, nhưng mặc vào lại cảm thấy quá mức thành thục gợi cảm, dù sao thì ngực cô cũng thật sự rất to, mặc dây đeo sợ sẽ bị lộ, cho nên cái váy này cô chỉ mặc một lần.

Đồ Gia biết, bản thân cô mặc cái váy này sẽ xinh đẹp đến nhường nào.

Mặc dù chỉ là đến thăm bà nội, nhưng Đồ Gia lại có chút kích động, cô liền muốn mặc cái váy này đi.

Khi thay váy xong từ nhà tắm bước ra, bộ dáng Đồ Gia lập tức khiến hai người bạn cùng phòng thét lên.

“Ông trời ơi, Đồ Gia, cậu… Của cậu to thật nha!” Bạn cùng phòng nhìn chằm chằm hai cái bánh bao trước ngực Đồ Gia, quả thực vô cùng sống động.

“Aaa… Trắng quá đi, đẹp thật đó.” Bạn cùng phòng khác che mũi, khoa trương nói: “Tớ muốn chảy máu mũi!”

Đồ Gia che ngực, bối rối nói: “Thật sự rất khoa trương sao?”

Bạn cùng phòng cùng gật đầu: “Rất rất to đó!”

“Vậy thì, để tớ đổi vậy.”

“Đừng đổi đừng đổi! Cậu muốn đi hẹn hò sao? Mặc cái váy này ra ngoài, nào có người đàn ông nào không bị cậu mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng chứ, đến lúc đó còn không phải là chuyện ngoắc ngoắc đầu ngón tay sao!”

“Hả?” Đồ Gia mờ mịt. B nào muốn mua truyện giá rẻ ib zalo mình nhé 0345955110

Cô muốn đi gặp ba, không phải đi gặp người đàn ông nào, hình như bạn cùng phòng đã hiểu lầm…

Nội tâm Đồ Gia xoắn xuýt, cũng không giải thích sự hiểu lầm của bạn cùng phòng, cô lôi từ trong tủ ra một cái áo khoác tơ trắng mỏng manh, sau khi mặc vào lại vừa vặn ce kín bầu ngực lồ lộ, soi gương, cô có chút hài lòng.

Màn đêm buông xuống thành phố Cảnh có chút sớm, mới năm rưỡi chiều mà ánh chiều tà chỉ còn lại vài tia le lói, đèn đường cũng được bật lên.

Đồ Gia đi đến nơi hẹn, từ xa đã thấy người đàn ông đứng cạnh xe đợi cô, cũng không biết đã đợi bao lâu, cho dù là đang chờ đợi nhưng cũng không hiện ra nửa phần thiếu kiên nhẫn, dáng người đứng nghiêm, giống một cây đại thụ.

Đồ Gia đến gần ông, há to miệng, tiếng “ba” vẫn không thể bật thốt ra, cô dứt khoát mím chặt bờ môi, chỉ giữ trầm mặc.

Đồ Dịch Thu đợi cô tới gần mới nhìn rõ đồ cô mặc, động tác mở cửa xe ngừng lại một nửa, rất nhanh đã mở cửa ra hiệu cho cô lên xe.

Đồ Gia ngồi vào ghế phó lái, khi thắt dây an toàn, người đàn ông cũng lên xe, cũng không vội vàng khởi động xe, mà là đưa tay ra phía sau lấy áo khoác âu phục, đưa cho cô nói: “Chạng vạng tối gió lạnh, phủ thêm cái này đi.”

Đồ Gia nhìn áo khoác trong tay ông một chút, nhỏ giọng nói: “Không cần, con không lạnh.”

Người đàn ông ánh mắt chuyên chú nhìn cô, giọng điệu chậm rãi gọi tên cô: “Gia Gia.”

Trái tim Đồ Gia nảy mạnh, người đàn ông dùng giọng điệu bất đắc dĩ gọi tên cô, là giọng điệu mà hồi bé Đồ Gia thường nghe được, trong lúc nhất thời, cô có loại ảo giác xuyên về quá khứ.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, cô đã nhận lấy áo khoác trong tay ông, tùy tiện phủ lên người mình.

Trên áo khoác tràn đầy hơi thở đàn ông, trong nháy mắt bao bọc lấy cô.