Cô từng yêu hắn như vậy. Cô từng nhiệt tình thổ lộ với hắn, trên toàn thế giới này người cô không muốn xa rời nhất, sùng bái nhất chính là anh. Anh không thể chịu nổi cô dùng ánh mắt lạnh lùng như thế dò xét anh.
“Anh bây giờ không giống như trước đây. Vũ Đồng, hiện tại anh có đủ khả năng đem đến cho em cuộc sống tốt đẹp.” Hắn nôn nóng muốn khôi phục lại ấn tượng tốt đẹp của cô về hắn. “Em tha thứ anh đi, Vũ Đồng, chỉ cần em chịu cho anh cơ hội, anh nhất định bồi thường thỏa đáng cho em.”
“Anh tính bồi thường như thế nào? Ly hôn với Thái Nhã Tinh?” Cô mỉa mai hỏi.
Ân Vĩ Hào cứng đờ lại.”Anh… Bây giờ còn chưa phải lúc. Bất quá chờ một ngày nào đó anh kiểm soát hoàn toàn công ty, anh sẽ không cần nhìn xem sắc mặt Thái gia.” Hắn tha thiết lắc lắc cánh tay Vũ Đồng.”Em tin anh, ngày nào đó rất nhanh sẽ tới. Anh sớm hay muộn sẽ ly hôn cùng Thái Nhã Tinh.”
Anh bỏ được sao? Cô ấy yêu anh như vậy.”
“Cô ta hoàn toàn không yêu anh.” Ân Vĩ Hào lạnh lùng bĩu môi. “Cô ta yêu chính là cảm giác thắng được em. Cô ta cho tới bây giờ không có yêu anh, chỉ xem anh như một chiến lợi phẩm.”
“Vậy còn anh? Anh không phải cũng chỉ lợi dụng cô ấy?”
“Chuyện này anh thừa nhận.” Ân Vĩ Hào thản nhiên thừa nhận không chút e dè. “Dù sao chúng tôi đều có được thứ mình cần, cũng không ai nợ ai.” Anh ta nói thật tuyệt tình.
Vũ Đồng trừng mắt nhìn anh.
Một tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy, cô lúc trước rốt cuộc yêu hắn ở điểm nào?
——-
*Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
“Em tha thứ cho anh đi, Vũ Đồng, chúng ta làm lại từ đầu.” Ân Vĩ Hào cất giọng nói mềm mại, dụ dỗ cô.”Em lúc trước kết hôn cũng là do bất đắc dĩ, đúng không? Lúc ấy em không có chỗ nương tựa, thật cần người chăm sóc, cho nên mới phải đồng ý gả cho người đàn ông kia, đúng không? Đều tại anh không tốt, ít nhất nên nghĩ biện pháp chăm sóc tốt cuộc sống của em… Để cho anh bồi thường em đi, Vũ Đồng, anh thề lần này nhất định sẽ không phụ lòng em.”
Cô yên lặng nhìn hắn, một lát, nhẹ nhàng cười. “Lời thề của anh tuyệt đối không chút đáng giá.”
“Vũ Đồng!” Một câu nói nhẹ nhàng lại có sức mạnh ngang với sức mạnh của một quả bom, đánh choáng váng đầu óc Ân Vĩ Hào. Hắn chật vật không chịu nổi, tự tôn nam giới nhất thời vỡ vụn rơi trên đất.
Mà Vũ Đồng vẫn dùng thái độ khinh thị, cao cao tại thượng liếc mắt nhìn hắn như vậy.
Hắn đột nhiên nổi giận, kéo thân thể mềm mại của cô lại, liều lĩnh ngậm lấy môi cô, suồng sã, điên cuồng giày vò.
Cô đã buộc phải dùng sức cắn vào môi hắn, cắn đến khi hắn thất kinh kêu đau, dứt khoát buông cô ra.
Tiếp đó, cô ra sức vung tay cho hắn một cái tát.
“Tô Vũ Đồng!” Hắn kinh sợ ôm chặt gò má phát đau của mình, trong mắt bừng lên ngọn lửa như thiêu đốt.
“Không cho phép anh chạm vào tôi.” Cô lớn tiếng cảnh cáo hắn.”Anh không có tư cách.”
“Tôi không có tư cách? Người đó có tư cách? Chồng em sao?” Mắt hắn đỏ lên rít gào.”Em dám nói em yêu anh ta? Em hoàn toàn không yêu! Em chẳng qua bởi vì bất đắc dĩ mới kết hôn với anh ta.”
“Anh câm mồm!” Cô thét chói tai.
“Như thế nào? Sợ tôi nói ra tâm sự của em?” Ân Vĩ Hào hừ lạnh.”Tôi hiểu em rất rõ. Tô Vũ Đồng, một thiên kim đại tiểu thư như em căn bản không thể sống tự lực được. Khi đó nếu không có ai chìa tay ra giúp đỡ, em có thể đã sớm tự sát. Em vì báo ân nên mới gả cho anh ta. Em đối với anh ta chỉ có lòng biết ơn, không có tình yêu!”
“Không được nói! Anh hoàn toàn không hiểu…”
“Tôi không hiểu? Vậy em nói thật ra xem, Em rốt cuộc vì sao lại kết hôn với anh ta? Em yêu người đàn ông đó sao?”
“Tôi ──” Cô nhấp nháy mắt, sắc mặt bỗng chốc có chút trắng bệch.
“Như thế nào? Nói không nên lời?” Hắn giữ chặt cổ tay cô, khıêυ khí©h quát: “Có dũng khí thì em nói đi! Nói em bởi vì yêu tiền mới gả cho người đàn ông kia, em nói đi!”
“Tôi ── “
“Thả cô ấy ra!” Tiếng nói rõ ràng sắc nhọn như lưỡi dao sắc bén, đã cắt đứt lời biện bạch mà Vũ Đồng chưa kịp thốt ra.
Cô cả người chấn động. ( Anh Triệt đến rất đúng lúc a )
Là Ôn Triệt. Anh bỗng nhiên sao lại xuất hiện ở nơi này.
Cô hoảng sợ nhìn anh. Anh đã nghe thấy tất cả?
Nhưng anh chỉ đứng thẳng vững chãi trong gió giống như ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, đôi mắt trong vắt nhưng lại sâu đến không nhìn thấy đáy.
“Buông Vũ Đồng ra.” Ngay cả giọng điệu cùng lời nói của anh cũng bình tĩnh, nhẹ nhàng, chỉ lờ mờ dường như có chút lãnh ý.
“Anh là ai?” Ân Vĩ Hào tức giận hỏi.
“Ôn Triệt.” Anh thản nhiên trả lời.”Chồng của Vũ Đồng.”
Ân Vĩ Hào hít vào một hơi, quay qua Vũ Đồng hỏi. “Là chồng em?”
Cô gật đầu.
Hắn nhíu mày, vô thức buông tay cô ra.
Ôn Triệt lập tức đem cô kéo về phía sau mình, thẳng tắp thân mình che chở cho cô. “Mong anh sau này đừng đến làm phiền vợ tôi, Ân tiên sinh.”
“Anh biết tôi là ai?” Ân Vĩ Hào thật kinh ngạc.
Ôn Triệt không tỏ rõ ý kiến.
Ân Vĩ Hào thấy không ổn. Người đàn ông trước mặt này tuy rằng nhìn rất lịch sự nho nhã, không có chút uy hϊếp gì, nhưng thái độ nhàn nhã khiến hắn không hiểu vì sao lại hốt hoảng.
Người đàn ông này biết hắn là ai, vậy mà hắn lại hoàn toàn không biết gì về anh ta cả.
Hắn chán ghét loại cảm giác bị người nắm thóp này, như vậy sẽ làm hắn tự cảm thấy mình yếu thế.
“Đã trễ rồi, Ân tiên sinh hẳn nên nhanh về nhà, tránh cho vợ anh đợi lâu.” Ôn Triệt dường như có ý tốt nhắc nhở.
Biết rõ mình không có lý để tranh cãi, Ân Vĩ Hào tức giận hừ một tiếng, xoay người sải bước rời đi.
Cho đến khi xác định hắn đã đi xa, khuất khỏi tầm mắt hai người, Ôn Triệt mới quay về phía Vũ Đồng. Anh lẳng lặng nhìn cô đứng dưới chiếc ô màu vàng.
Nhịp tim của cô, khó mà kiềm chế không tăng tốc.
Anh đã nghe thấy sao? Nghe thấy nội dung vừa rồi cô cùng Ân Vĩ Hào tranh cãi sao? Anh có nghe thấy Vĩ Hào chất vấn cô, có phải vì trả ơn mới kết hôn với anh hay không?
Anh đều nghe thấy hết sao? Vì sao anh không nói lời nào, một câu cũng không hỏi?
Vũ Đồng hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn độn, ấp úng gọi anh: “Triệt, em…”
“Em còn yêu người đàn ông kia?” Anh cuối cùng vừa mở miệng đã nói. Ngay sau đó sắc mặt cô liền trắng bệch.
“Anh, anh có ý gì?”
“Hắn là người đàn ông đã kết hôn, em không nên tiếp tục dây dưa cùng hắn.” Giọng nói anh khàn khàn.
“Triệt, anh… Có phải đã hiểu lầm hay không?” Cô không nén nổi lo lắng.”Sự việc không phải như anh tưởng tượng đâu.”
Như thế nào mới phải?
Ánh mắt anh nặng trĩu nhìn cô. Cô có thể theo đôi mắt ảm đạm kia, cảm giác được nội tâm anh đầy hoài nghi.
Anh đang chờ giải thích của cô, chờ cô thẳng thắn nói ra tâm sự, nhưng cô nói không nên lời, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô chỉ có thể bất lực nhìn anh. Còn anh, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Tim cô như ngừng đập, đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải dùng đến chiêu bài tươi cười thường ngày.
“Triệt, Anh đã ăn chưa? Anh có đói bụng không?” Cô cầm trong tay hộp giữ ấm đưa lên cao.”Trong đây là đồ ăn khuya em đem đến cho anh.”
Đó không phải là điều anh muốn nghe. Cô có thể cảm thấy sự thất vọng trong đáy mắt anh, nhưng anh cũng không nói gì.
“Là bánh bao, em làm lúc trưa.” Cô vội vàng nói thêm.
Anh nhìn cô chăm chú một lát. Đôi mắt sâu kín không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó, anh nhận chiếc hộp giữ ấm, khóe miệng thản nhiên nói một câu.