Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

"Không thành vấn đề, phó tổng giám đốc, anh yên tâm."

Thấy hai vị giám đốc điều hành cấp cao của công ty đại giá quang lâm, Vũ Đồng vội vàng đứng dậy, kính cẩn chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành Ôn phó tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành Hứa giám đốc."

"Buổi sáng tốt lành." Ôn Triệt thuận miệng đáp lại, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi tiếp tục nói chuyện với Kevin. "Ngày hôm qua chủ tịch hội đồng quản trị…" Anh bỗng dưng dừng một chút, rồi như đột ngột phát hiện ra điều gì không thể tưởng tượng nổi, quay đầu lại kinh ngạc, sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người Vũ Đồng. "Em…"

"Đúng rồi, còn chưa kịp giới thiệu với anh, phó tổng giám đốc." Hứa giám đốc ở bên cạnh đã ngắt lời. "Cô ấy là nữ nhân viên lễ tân mới tới của công ty chúng ta, Tô Vũ Đồng."

"Phó tổng giám đốc xin cứ gọi tôi là Vũ Đồng sẽ tốt hơn." Vũ Đồng dịu dàng thi lễ với Ôn Triệt, giống như hai người không hề quen biết. "Xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Ôn Triệt rất đổi ngạc nhiên. "Vũ... Đồng?"

"Tiếng Anh của Vũ Đồng nói rất lưu loát, tiếng Nhật cũng rất chuẩn, phát âm lại ngọt ngào dễ nghe, đến công ty chúng ta làm nhân viên lễ tân thật sự là ủy khuất cho cô ấy." Hứa giám đốc nhiệt tình tán thưởng. Đối với tân nhân viên lễ tân này do đích thân hắn tuyển dụng vào, thật sự rất hài lòng.

"Hứa giám đốc quá khách khí rồi, tôi không có kinh nghiệm làm việc, còn cần phải rèn luyện nhiều hơn." Vũ Đồng cư xử rất đúng mực.

"Yên tâm đi, sau này chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, công ty nhất định sẽ không bạc đãi cô."

"Vâng, tôi biết, Hứa giám đốc." Vũ Đồng gật đầu.

"Đúng rồi, phó tổng giám đốc, vừa rồi anh định nói gì?" Hứa giám đốc quay sang hỏi Ôn Triệt.

"A? Tôi…" Đúng vậy, vừa rồi anh muốn nói cái gì? Ôn Triệt trố mắt đứng nhìn trân trối, nhất thời không nói được nên lời.

"Em làm thế nào đến được công ty của chúng ta làm việc?"

Sau khi tan tầm, Vũ Đồng tránh tai mắt mọi người, lặng lặn ngồi lên xe Ôn Triệt, vừa vào xe, anh liền gấp rút hỏi.

"Anh không vui sao?" Vũ Đồng chớp mắt mấy cái, có chút do dự nhìn anh.

Cả ngày hôm nay, anh không có việc gì cũng kiếm cớ chạy tới quầy gặp cô. Bởi vì còn có những đồng nghiệp khác, anh cũng sẽ không công khai nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn nhận thấy đôi mắt u ám của anh.

"Có phải anh không thích em tới công ty này làm việc hay không?"

"Không phải. Chỉ là anh không nghĩ tới..." Ôn Triệt miên man nhíu mi. "Em thật sự muốn đi làm?"

"Vâng."

"Nhưng em chưa từng đi làm qua..."

"Bởi vì không có kinh nghiệm, nên mới muốn thử một chút xem sao. Đây cũng là điều anh dạy em, không phải sao?"

Anh sửng sốt ngạc nhiên. "Anh dạy em?"

"Anh không phải đã từng nói, sống một mình cũng có thể tìm được niềm vui hay sao?" Cô bình tĩnh dùng đôi mắt sáng trong suốt chăm chú nhìn anh. "Em từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ phải đi làm công kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp đại học cũng chỉ là nhàn rỗi ở nhà, nhờ thầy tới nhà dạy kèm học một ít ngôn ngữ linh tinh. Cho đến khi cha em mất đi, lại được anh cưu mang, đón về nhà ở." Cô dừng một chút, vẻ mặt trở nên mịt mùng mù sương. "Em chỉ muốn được thử xem mình có thể giống như mọi người hay không, mỗi ngày đi làm tan tầm về, có thể kiếm được tiền tự nuôi sống bản thân không? Em muốn biết, chăm chỉ làm việc là có cảm giác như thế nào."

Anh ngơ ngẩn nhìn cô cảm giác như đang nằm mơ. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy trước đây, miễn cưỡng mà nói thì giống như ngày đó lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Ngày hôm đó, lúc đang cô nhìn lên trời mang theo vẻ mặt xa cách hình ảnh đó đến hôm nay vẫn khắc sâu vào trong tâm trí anh. Nhưng khi ấy ánh mắt của cô trông ảm đạm mờ mịt hơn nhiều, không giống hôm nay chỉ đơn thuần là khao khát.

Cô đang mong chờ được bay lên sao? Không còn muốn sống cảnh cá chậu chim l*иg nữa, cuối cùng cô đã quyết định bay thẳng về phía trời xanh bao la kia sao?

Ôn Triệt bối rối cắn răng, không thể nói được trong lòng hiện tại đang là cảm giác gì.

"Làm thế nào trùng hợp như vậy? Em vừa vặn đến công ty của anh phỏng vấn?" Anh thô ráp hỏi.

"A, cái này sao." Cô cười khẽ, hai má thoáng ửng hồng. "Thật ra cũng có thể xem em có một nữa là cố ý đi. Em đã nghĩ nếu phải đi làm, đương nhiên có thể làm việc cùng công ty với anh là tốt nhất. Em cũng có thể nhìn anh ở công ty trông như thế nào. Đúng lúc công ty của các anh tuyển nhân viên lễ tân, em liền tới dự tuyển."

Đúng vậy, nếu cô đã muốn ra ngoài làm việc thì đương nhiên là làm càng gần chổ anh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, anh cũng có thể yên tâm đôi chút.

Ôn Triệt hoàn toàn đồng ý với sự lựa chọn của Vũ Đồng, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó không hoàn toàn thoải mái. Cô là người đã tốt nghiệp đại học, lại được nuông chiều từ bé, bây giờ phải làm công việc của một nhân viên lễ tân phải luôn lễ phép cúi chào và mỉm cười với tất cả mọi người như vậy có thích hợp không?

"A, em biết ánh mắt này của anh!" Phảng phất nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, Vũ Đồng không phục cong đôi môi anh đào lên. "Anh đang xem thường em đúng hay không? Có phải anh cho rằng em nhất định sẽ không làm được đúng hay không?"

Anh vội xua tay, vạn lần không muốn đả kích sự tự tin của cô."Không phải! Anh làm sao có thể nghĩ như vậy? Anh đã hiểu rồi, em muốn đi làm thì cứ việc đi làm, chỉ cần nhớ rõ, nếu gặp phải bất cứ khó khăn nào thì cũng phải đến tìm anh."

"Em biết rồi." Cô gật đầu, đôi mắt sáng long lanh.

Ôn Triệt giật mình nhìn cô, không khỏi bùi ngùi xúc động.

Xem ra anh thật sự phải buông tay với cô. Thả cho cô tự do bay đi tự khảo nghiệm năng lực chính mình đến đâu.

Aizz, làm thế nào mà tâm trạng của anh lại giống như ông bố già có cô con gái mới lớn đây? Anh vừa cảm thấy thật lo lắng lại vừa cảm thấy thật luyến tiếc!

“Đúng rồi, nếu em muốn làm một nhân viên lễ tân xuất sắc thì cần phải chú ý đến một điểm rất quan trọng.” anh bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Điểm quan trọng nhất là?” Vũ Đồng lĩnh giáo hỏi.

“Mỉm cười.” Hai ngón tay chạm lên môi cô, nhẹ nhàng kéo lên một đường vòng cung.

“Mỉm cười?” Cô rất ngạc nhiên.

“Nhìn chung, thông thường khi khách hàng tiếp xúc với công ty chúng ta đều sẽ phải thông qua nhân viên lễ tân trước tiên nên giọng nói của em sẽ để lại ấn tượng đầu tiên trong họ. Vì vậy nếu giọng nói của em không được hòa nhã, thái độ không lễ phép, thì đều sẽ liên quan đến hình ảnh công ty của chúng ta, điều này rất quan trọng.”

“Ý của anh là, em chẳng khác nào là bộ mặt của công ty phải không?”

“Đúng vậy.” Anh mỉm cười khen ngợi cô. “Cho nên thái độ làm việc của em rất là quan trọng. Nếu có thể, tốt nhất là lúc nào em cũng luôn luôn giữ nụ cười trên môi, hơn nữa khi nghe điện thoại em cũng cần phải làm cho mình thật vui vẻ, có như vậy giọng nói của em cũng sẽ trở nên cuốn hút hơn, từ đó mà người nghe điện thoại bên kia cũng có thể nghe được thanh âm vui vẻ của em, tự nhiên mà sẽ có ấn tượng tốt đối với công ty của chúng ta.”

“Em không nghĩ tới trả lời điện thoại mà cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.” Nghe qua những lời Ôn Triệt vừa nói như thế, Vũ Đồng đột nhiên cảm giác được trách nhiệm của bản thân càng thêm trọng đại, không hiểu sao lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.

Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Ôn Triệt không nhịn được cũng vui mừng theo, anh thả tay ra. “Nào, bây giờ em cũng thử xem, cười một cái nào.”

“Hả? Bây giờ?” Vô duyên vô cớ cười ngây ngô, rất xấu hổ a!

“Phó tổng giám đốc ra lệnh em không nghe sao? Coi như là huấn luyện trước nghiệp vụ đi.” Ôn Triệt cố ý nhíu mi, ra vẻ cấp trên. “Nào, cười một cái.”

“Vâng ~~” Vũ Đồng không tình nguyện kéo dài giọng nói, ho nhẹ hai tiếng, cố tạo một chút cảm xúc, sau đó, môi anh đào nhợt nhạt cong lên.

Thêm Bình Luận