“Cho nên bây giờ bà xã là ưu tiên số một sao?” Ôn Tuyền chế nhạo anh.
Ôn Triệt không để tâm, chỉ thản nhiên mỉm cười. “Đúng vậy.”
Cô đã làm gì?
Vũ Đồng khuôn mặt tái nhợt hốc hác nhìn trừng trừng vào gương với một đôi mắt sưng phù.
Cô thậm chí còn khóc lóc van xin anh ở lại, thực sự là đã khóc trước mặt anh ấy!
Trời ơi! Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?
Anh có thể sẽ cảm thấy cô thật là phiền phức, thật là vướng víu hay không? Anh đã thật vất vả mới thoát khỏi cô để có được cuộc sống mới. Cô lại cố sống cố chết quấn lấy anh.
Đêm qua anh ôm cô có phải chỉ để an ủi cô? Bởi vì cô khóc, bởi vì cô quá yếu đuối. Anh đã cảm thấy không đành lòng, cho nên mới dịu dàng an ủi cô?
Anh thật ra… vẫn mong muốn rời khỏi cô, phải không?
“Cái đồ ngốc này! Tô Vũ Đồng, mày đã làm gì?” Cô đang bừng bừng trách mắng cô gái xinh đẹp trong gương. “Sao ngươi có thể lợi dụng lòng trắc ẩn của anh ấy đối với mày. Ngươi cho là anh ấy thật sự yêu ngươi sao? Không anh ấy chỉ đang thương hại ngươi mà thôi!”
Lúc này như chợt hiểu ra, bỗng dưng toàn thân Vũ Đồng run lên. Cô bấu vào cạnh bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương bên cạnh, mười đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Tại sao cô luôn nghĩ mình đã lợi dụng sự ôn nhu của anh? Anh thật sự có thích cô không? Có thật sự yêu cô không? Hay chỉ có lòng trắc ẩn còn mạnh hơn cả thích, lòng biết ơn còn mạnh hơn cả tình yêu?
Anh đối với cô, thật sự đúng như lời Tuyền Tuyền nói là rất yêu cô sao?
Hoặc thực sự có thể là không phải…
Anh đối với cô, thật sự đúng như lời Tuyền Tuyền nói là rất yêu cô sao?
Hoặc thực sự có thể là không phải…
Đinh – đoong!
Tiếng chuông cửa vang lên làm cô hoảng sợ, sau một lúc thất thần, đột nhiên xoay người lao nhanh ra ngoài.
Cửa mở, đứng bên ngoài chính là Ôn Triệt với thân hình rắn rỏi, mạnh mẽ, vững chải, anh nhìn cô chăm chú, miệng nở nụ cười thật ấm áp.
Trái tim cô rung lên mãnh liệt, loạng choạng như muốn ngã.
“Anh, anh đã về.” Cô quýnh quáng mở cửa, giọng nói run run. “Anh thật sự đã trở về.”
“Sắc mặt của em thoạt nhìn không được tốt lắm.” Anh vào cửa, cẩn thận quan sát cô. “Em không nghỉ ngơi sao? Không phải cả ngày đều suy nghĩ lung tung chứ?”
“Em… Em không có a.” Cô vội vàng chối biến, cố chấp trưng ra một chút ý cười.
Anh không ngu ngốc đến nổi bị lừa, đáy mắt vụt qua một tia đau lòng. “Ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”
“Đói?” Vũ Đồng ngơ ngác, trong nhất thời như thể không thể hiểu được chữ này có nghĩa là gì. Một lúc sau cô giật mình hoảng hốt. “Không xong! Em làm sao lại có thể quên nấu cơm. Aizzz, em đang làm gì thế này?” Cô lẩm bẩm cằn nhằn tự trách, vội vàng xoay người. “Anh chờ một chút, Triệt, em lập tức đi làm ngay … “
“Không cần.” Anh giữ chặt lấy cô. “Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn.”
“Ra ngoài ăn?” Cô ngẩn người. “Ăn ở đâu?”
“Em cứ đi theo anh sẽ biết.” Anh thần bí nháy mắt mấy cái, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Tháng năm, những cơn gió đêm nhè nhẹ mát dịu, thổi qua mặt, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ôn Triệt quyết định không lái xe, nắm tay Vũ Đồng đi qua các cao ốc, đi trên vỉa hè lát gạch đỏ đường giành cho người đi bộ.
Bên đường, trong sân vườn một gia đình có trồng một cây ngô đồng, đang đứng đùa theo gió thả rơi những cánh hoa màu trắng, giống như những bông tuyết, lượn vòng trong không trung thật đẹp mắt.
Ôn Triệt dừng lại, nắm tay Vũ Đồng lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp bên đường ngẫu nhiên phát hiện.
“Cảnh này gọi là tuyết tháng năm.” Anh nhẹ nhàng thầm thì nói. “Em biết không?”
“Đây là hoa ngô đồng sao?” Cô tò mò nhìn anh.
“Ừ, là hoa ngô đồng, đây là hoa cái.” Anh nhẹ mỉm cười, ngồi xổm xuống nhặt lên một đóa hoa xinh đẹp cài lên mái tóc cô. “Đừng nhìn thấy đóa hoa này chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua đã rụng đầy đất, dường như thật sự rất mong manh yếu ớt. Thật ra chúng rất kiên cường, ở đất Đài Loan nơi nào cũng đều có thể sinh trưởng được. Đến cả Đào Trúc chiếm cứ một vùng rộng lớn trên núi nhưng khi nhìn lên vẫn chỉ thấy một màu hoa tuyết trắng bao trùm.”
Vũ Đồng ngơ ngác nhìn chồng. “Ý của anh là …”
“Đừng cho rằng hễ hoa gặp gió thì rụng đã xem nó là không mạnh mẽ.” Anh ôn tồn nói, nắm chặt lấy tay cô. “Chúng ta sinh ra ở trên đời này, vẫn luôn gặp phải thời điểm khốn đốn, những lúc khó khăn mỏi mệt, vì vậy không nên chịu đựng một mình chôn chặt xuống đáy lòng, nói ra cũng không có nghĩa là em quá yếu đuối.”
Cô đã hiểu.
Ý của anh là cô có thể chìa tay ra cầu cứu anh. Anh cũng sẽ không bao giờ xem thường cô.
Cô nháy mắt mấy cái, chóp mũi nhè nhẹ ửng đỏ.
“Em có thích hoa ngô đồng không?” Anh hỏi.
“Vâng” Cô gật đầu. “Thích.”
“Anh cũng thích.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đáy mắt chứa đựng đầy ấp nhu tình mật ý gần như làm cô có thể bị chết chìm trong đó, “Đi thôi.” Rồi kéo tay cô đi.
Cô không có chút nào phản đối, trên mái tóc vẫn đang giắt lên một đóa hoa ngô đồng màu trắng, cùng anh tay nắm tay đi trên đường dưới bầu trời đầy sao.
Cô nghĩ rằng, anh sẽ dẫn cô đến một nhà hàng cấp cao gần đó, ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến mờ ảo, tận hưởng bầu không khí yên tĩnh.
Nhưng thật bất ngờ, anh dẫn cô vòng vo tam quốc, đi thẳng đến một khu chợ đêm náo nhiệt.
“Chính là chỗ này sao?” Chen lấn ở giữa những hàng quán san sát nối tiếp nhau, cô không biết vì sao có hơi chút hoảng sợ.
“Chính là chỗ này.” Anh dường như cảm thấy vẻ mặt của cô rất thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên cười.
” Nhưng … “
“Ừ, đây là giấc mơ hồi trẻ của anh.” Anh giải thích. “Anh nhớ thời gian học đại học, vẫn luôn hi vọng có một ngày như thế này.”
“Như thế nào?”
“Dẫn người phụ nữ anh yêu nhất đi dạo chợ đêm.”
“A?” Cô ngây ngốc. Như vậy sao gọi là ước mơ cho được?
Anh gãi gãi đầu, dường như cũng cảm thấy hơi xấu hổ, càng cười to hơn. “Anh nhớ trước đây từng nói qua với em, ba mẹ anh mất vào năm anh vừa tốt nghiệp trung học. Sau này anh đều phải bươn chải khắp nơi để kiếm tiền sinh hoạt phí nuôi em gái và bản thân anh.”
“Vâng, em biết.” Vũ Đồng gật đầu.
Trước khi kết hôn với anh, cô chỉ biết gia đình của anh cũng không giàu có. Khi đó anh cầu hôn cô, anh đã nhiều lần nói tạm thời vẫn không thể cung cấp nổi để cô có được cuộc sống quen thuộc như trước kia.
Anh rất sợ cô bị tủi thân, nhưng lại không hiểu rằng đối với cô cuộc sống xa hoa trước đây đã không còn …chút quyến luyến nào…
“Anh nhớ thời đại học, trong khicác sinh viên khác đều bận rộn tham gia công tác xã hội, nói chuyện yêu đương, thì chỉ có mình anh mỗi ngày bận rộn lo kiếm tiền. Khi đó anh thường xuyên ở chợ đêm này mua đồ ăn, mỗi lần nhìn thấy các bạn từng cặp từng cặp sóng đôi nhau lại ăn, anh đã không nhịn được thầm ngưỡng mộ.”
“Cho nên anh đã nghĩ, ngày nào đó nếu có bạn gái, sẽ mang cô ấy cùng đi dạo chợ đêm.” Cô thông minh suy đoán.
“Đúng vậy.” Ôn Triệt mặt hơi nóng lên. “Thật nhàm chán phải không? Các chàng trai mới lớn là như vậy đó, luôn muốn những điều vô nghĩa.”
“Không phải .” Vũ Đồng lắc đầu, khóe môi nhoẻn cười, hiện lên một chút ngượng ngùng.
Thật ra cô cũng có một giấc mơ tương tự. Thời gian còn đi học, khi nhìn thấy các nữ sinh khác hẹn hò cùng các nam sinh, nghe các cô ấy kể chuyện hẹn hò của mình với những câu chuyện tình lãng mạn. Cô luôn không ngừng ghen tị.
Cô chưa từng trải qua loại tình yêu trong sáng thuần khiết như vậy. Đàn ông tiếp cận cô luôn luôn có ý đồ riêng.
Thế nào, có muốn thử một miếng ‘ván áo quan’ hay không?” Đi ngang trước một quán ăn bình dân, anh đột nhiên hỏi cô.