Không khí trong xe thật im ắng, thật lâu cũng không ai chịu mở miệng, cuối cùng Ôn Triệt đành phải phá vỡ sự im lặng.
“Hôm nay, tại sao em lại uống nhiều rượu như vậy?”
“Đã uống… Rất nhiều sao?”
Anh im lặng liếc cô một cái. “Sau này đừng đến những nơi như vậy, các cô gái một mình đến Pub sẽ rất nguy hiểm.”
“Sẽ như vậy sao?”
“Những lúc chỉ có một mình ngàn vạn lần không nên đi, biết không?” Anh dặn dò cô giống như đang căn dặn muội muội của mình. “Nếu không rất có thể sẽ giống như đêm nay bị một tên đàn ông xa lạ quấn lấy.”
“Anh ta chỉ vì có lòng tốt muốn đưa em…”
“Em còn không hiểu sao? Anh ta là có ý đồ xấu với em!” Ôn Triệt nhịn không được tăng cao âm điệu. “Anh ta không chỉ muốn đưa em về nhà, càng muốn nhảy thẳng lên giường của em, em hiểu chưa?”
Cô không nói một tiếng, chỉ thấy trong mắt cô hiện lên một chút ương bướng.
Cô mất hứng. Ôn Triệt âm thầm phiền muộn, anh biết mình nói chuyện giọng điệu có hơi thái quá, nhưng anh thật sự rất lo lắng.
“Vũ Đồng, em… Azz, em rất đơn thuần.” Anh nhìn thẳng kính xe phía trước, đôi mắt chợt lóe tia âm u. “Em không biết trên đời này có rất nhiều hạng người, chỉ nhìn bên ngoài có lẽ không thể biết được đó có phải là người hiền lành hay không, có rất nhiều người mặt ngoài lương thiện nhưng tâm lại rất độc ác, không thể không đề phòng được.”
“Em cũng không phải trẻ con.” Cô lạnh lùng cãi lại. “Em biết nơi đó là nơi như thế nào.”
Ở trong lòng của anh, cô giống như một đứa trẻ mà anh thì không thể bỏ mặc được a.
“Vũ Đồng, anh chỉ lo lắng cho em … “
“Nếu anh lo lắng cho em, vì sao lại ly hôn với em?” Cô hỏi quá thẳng thắng.
Anh trả lời không được, bất đắc dĩ liếc cô một cái. Khuôn mặt thanh tú của cô đang chậm rãi nhạt dần ửng đỏ, đôi mắt đỏ ngầu không thể che hết oán hận.
“Anh thật sự thích má Tang kia sao?” Cô chất vấn anh.
Anh im lặng, thật lâu sau, gật đầu.
Mặt cô biến sắc. “Anh thật sự quyết định ly hôn với em vì cô ta?”
Anh im lặng, mười ngón tay gắt gao nắm chặt vô – lăng.
“Em thật sự không đủ tiêu chuẩn làm vợ anh đến vậy sao? Anh vì sao không quan tâm đến em?” Giọng nói yếu ớt mơ hồ mang chút nghẹn ngào.
Anh kinh ngạc, bất ngờ quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt của cô chẳng biết từ lúc nào đã tái nhợt, ánh mắt càng bình tĩnh cùng quật cường.
Là do anh nghe lầm ư? Cô làm sao có thể khóc? Cô đã từ rất lâu rồi không còn để lộ ra một chút tình cảm chân thật nào.
“Em tốt lắm, Vũ Đồng, thật sự tốt lắm.” Anh thở dài một tiếng.”Chẳng qua không phải em có ước mơ cần theo đuổi đó sao?”
“Em có ước mơ cần theo đuổi? Anh nói rõ một chút có chuyện gì vậy?”
Anh ngẩn ra.
“Nếu anh ly dị em, vì để em có thể theo đuổi ước mơ của mình, vậy anh hãy nói cho em biết rốt cuộc ước mơ đó là gì?” Cô thoáng kích động ép hỏi anh.
Anh làm sao biết được? Ôn Triệt cười khổ. Nếu anh có thể biết lý do làm cô không hạnh phúc, vậy thì cũng tốt.
Anh không hề nói gì nữa chỉ lẳng lặng lái xe. Ngoài cửa xe, mưa rơi xối xả, rào rào tạt tới tấp lên cửa kính.
Vũ Đồng tựa vào cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài cửa sổ cơn mưa to đã nhanh chóng nhấn chìm mọi thứ bên ngoài. Trên tấm thủy tinh từ từ lan rộng ra một lớp sương mù khiến cô không còn nhìn thấy rõ.
Vài phút sau, xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm, Ôn Triệt dừng xe, mở cửa ôm lấy Vũ Đồng dìu cô lên lầu.
Đến bên ngoài cửa, anh lấy chìa khóa ra giúp cô mở cửa, rồi để cô tự vào nhà còn mình thì vẫn đứng bên ngoài cửa.
“Trước tiên, em vào tắm rửa một chút, nhớ sấy khô tóc trước khi đi ngủ, biết không?” Giọng anh dặn dò trầm ấm.
“Anh không vào sao?” Cô đưa lưng về phía anh, u oán hỏi.
“Anh không vào.” Anh chua sót lắc đầu.
Nếu một khi đi vào, anh có thể không có dũng khí đi ra nữa, mà sẽ ích kỷ giữ lấy cô trong cuộc sống của mình.
“Anh thật sự… Quyết định đi Tokyo công tác sao?”
“Ừ, cuối tuần sau sẽ chính thức đi.”
Điều này có nghĩa là, cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại anh nữa. Thân mình Vũ Đồng chếnh choáng một chút, cô vội bám vào tường, giữ vững chính mình.
“Tạm biệt.” Ôn Triệt thì thầm nói. “Em nhớ bảo trọng.”
“Vâng, anh cũng vậy.”
“Vậy anh đi trước.”
“Dạ.” Cô vẫn như cũ đưa lưng về phía anh.
Ngực anh nhói đau, quay đầu, sải bước rời đi.
Ầm ầm!
Ôn Triệt mới xuống đến tầng một, còn chưa kịp bước ra khỏi thang máy xuống bãi đỗ xe, liền nghe thấy tiếng sấm sét vang lên.
Tiếp theo ngoài trời chợt lóe lên một lằn chớp trắng xanh thật hãi hùng, sau đó là hàng loạt tiếng sấm nổ kinh người.
Tiếng sấm mùa xuân từng đợt vang lên, theo mưa rền gió dữ không ngừng đổ xuống nơi này.
Không xong! Ôn Triệt máu toàn thân đông cứng, một dự cảm bất an xoáy sâu trong lòng anh.
Vũ Đồng sợ nhất là sấm sét. Bình thường chỉ cần đột nhiên sét đánh một cái, liền sợ tới mức khiến cô hoảng sợ giật thót cả người, huống chi là hôm nay trên trời sét đánh mãi không dứt như vậy.
Như vậy sẽ dọa cô sợ ngây người đi?
Ôn Triệt rùng mình, quay lại thang máy đi thẳng lên lầu.
Anh đi đến bên ngoài cửa chính, ngạc nhiên phát hiện cửa vẫn chưa khóa lại chỉ được khép hờ. Trong phòng tối đen đèn cũng chưa được bật lên.
“Vũ Đồng, Vũ Đồng!” Anh xông vào trong phòng, lo lắng cất tiếng gọi: “Em có trong nhà không? Em ở nơi nào?”
Không có tiếng trả lời, sự tĩnh lặng bao trùm như bài sơn đảo hải đánh úp tới, đẩy anh rớt xuống vực sâu.
“Vũ Đồng! Em lên tiếng đi, em có trong nhà không?” Anh gấp đến độ tim đập gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Anh ở bên trong nhà tìm kiếm khắp nơi, mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, cuối cùng ở trong phòng bếp phát hiện một bóng đen.
Cô lẳng lặng trốn vào trong góc, ngồi dưới đất tựa vào tủ bát, cả người giống một bức tượng không có nhúc nhích.
Anh thở phào một hơi. “Vũ Đồng, em làm sao vậy? Em không sao chứ?”
Cô lặng yên.
“Làm sao không bật đèn một mình trốn ở chỗ này? Em không sợ bóng tối sao?” Anh giả vờ thoải mái hỏi, đồng thời tìm cách bật đèn lên.
Lúc này, một lằn chớp lóe lên đột ngột từ ngoài cửa sổ, soi sáng khuôn mặt cô.
Anh bỗng chốc giật mình.
Gương mặt tái nhợt như pho tượng kia, đong đầy hai hàng nước mắt, từng giọt lệ trong suốt long lanh, đang lặng lẽ lăn dài.
Anh như bị đóng băng tại chỗ, không thể thở, thậm chí ngay cả đầu óc cũng không thể suy nghĩ điều gì.
Đây là làm sao? Cô ấy khóc sao? Cô ấy thật sự… đã khóc?
Đau, giống như từng vòng dây thừng to đang trói anh, xé rách anh ra. Anh run rẩy đưa ngón trỏ lên vài lần cũng không có cách nào bật được công tắc, thật chật vật, mới mở được đèn lên.
“Vũ Đồng, em không phải là…” Trời ơi! Giọng anh nói run run. “Em có phải rất sợ hay không? Đừng sợ, chỉ là sét đánh thôi mà, không có gì phải sợ.”
Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bả vai cô, dịu dàng an ủi cô. “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cô nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn.
Cô sợ quá đến ngớ ngẩn rồi sao?
Anh đau lòng không thôi, vừa nhìn thấy ánh mắt cô như thế liền thất kinh, mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, đóng vai trò người bảo vệ cô.
“Chỉ là sét đánh mà thôi.” Anh ngồi xuống bên cô, ôm cô ép sâu vào trong ngực mình. “Sẽ nhanh trôi qua thôi, đừng sợ.”
“Anh đừng…” Những ngón tay thuôn dài nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo anh, giọng nói lí nhí của cô giống như tiếng con mèo nhỏ đang nức nở. “Đừng bỏ lại em, đừng để em lại một mình.”
“Anh sẽ không.” Anh vỗ về trấn an cô. “Anh sẽ ở lại đây với em.”