Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

“Anh muốn rời khỏi Đài Loan?” Tống Nhật Phi trợn trừng mắt.

“Ừ.”

“Sẽ không quay lại sao?”

“Trong thời gian ngắn, sẽ không trở về.”

“Nói như vậy, hai người đã nhất quyết chia tay?” Tống Nhật Phi lắc đầu rồi lại thở dài. “Một đôi vợ chồng tốt đẹp như thế, lại làm cho đôi ngã chia ly, haizz…”

Ôn Triệt im lặng.

Trong quán bar bỗng nhiên cất lên giọng ca trầm ấm, sâu lắng đầy cảm xúc của người nam ca sỹ dưới ánh đèn màu mờ ảo biến hóa chập chờn.

I will always love you . Ôn Triệt sâu trong đáy lòng, lẳng lặng nhớ tới lời bài hát.

Cho dù là cách xa hay ở gần bên nhau, anh sẽ vĩnh viễn yêu em. Có lẽ em không yêu anh, nhưng em không thể ngăn được anh yêu em.

Một tình yêu say đắm, cũng thật bi ai, nhưng đều là do anh đây tự nguyện.

Tiếng nhạc dừng lại, từ Microphone truyền đến tiếng sột soạt, tiếp theo là một giọng ca nữ trong trẻo cao vυ"t cất lên.

Cũng là bài hát đó nhưng giọng cô hát có lẽ không êm tai như giọng ca sỹ. Giọng hát run rẩy của cô bất ngờ vô tình lại lôi cuốn lòng người.

Ôn Triệt giật mình, bất ngờ liếc nhìn xuống phía sân khấu.

Một người phụ nữ toàn thân màu đen, ngồi một mình trên chiếc ghế màu bạc, tay nắm chặt lấy Microphone.

Không ai đệm nhạc cho cô. Cô chỉ xướng thanh, gục đầu, từ từ nhắm hai mắt. Cô giống đang để tang cho ai, rồi nhẹ nhàng cất lên tiếng hát.

Bài hát hát xong, mọi người đều nhiệt tình vỗ tay. Cô ngước khuôn mặt đỏ bừng lên, nhận lấy cốc rượu của một người đàn ông đưa tới, uống một hơi cạn sạch.

Cô đã uống quá nhiều.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia đã bị nhuốm đỏ một dị thường. Ánh mắt người đàn ông lóe lên những tia sáng khác lạ.

Ôn Triệt toàn thân căng thẳng.

Anh trừng mắt nhìn về sân khấu, chằm chằm nhìn vào người đàn ông đang đưa tay về phía cô, còn cô lại lơ đểnh cầm lấy.

Cốc rượu rơi xuống đất. Cả người cô gần như lọt thỏm trong lòng nam nhân kia.

“Tên kia hành động rất nhanh nha!” Tống Nhật Phi ngồi một bên tán thưởng. “Tiên hạ thủ vi cường, xem ra cô gái này đêm nay chạy không thoát khỏi nanh vuốt của anh ta.”

“Cậu nói cái gì?” Ôn Triệt quay đầu trừng mắt với anh, trong mắt mơ hồ bùng lên ngọn lửa.

“Anh làm ơn đừng tỏ ra đạo mạo nghiêm túc như vậy được không? Chuyện này rất tự nhiên a, cô nam quả nữ đến quán bar tìm đối tượng tình một đêm, loại người này rất nhiều a.”

“Ý của anh là, anh ta có ý đồ xấu với cô ấy?” Các ngón tay Ôn Triệt nắm chặt lại thành nắm.

“Còn phải hỏi sao? Anh cứ nhìn rồi biết, anh ta sẽ lập tức đưa cô ta ‘lên giường’ thôi.”

Tống Nhật Phi đoán không sai, người đàn ông thực sự ôm lấy cô đi ra ngoài cửa. Còn những vị khách khác dường như cũng không ngạc nhiên khi thấy chuyện kỳ quái, đã thu hồi tầm mắt tiếp tục cuộc chơi của riêng họ.

Không một ai cảm thấy một nam một nữ ôm nhau rời khỏi quán rượu có cái gì bất thường, cũng không có bất kỳ người nào có ý ngăn cản.

Không một ai bị kích động như anh.

Ôn Triệt bất ngờ đứng bật lên, thiếu chút nữa đẩy ngã cái bàn. Anh không để ý đến tiếng kêu kinh ngạc của Tống Nhật Phi, vội vàng chạy xuống dưới lầu.

“Này! Anh đi đâu vậy?”

Anh cũng không quay đầu nhìn lại, tiếp tục chạy đi.

Nhìn bóng lưng chạy nhanh như chớp kia, Tống Nhật Phi tuấn mi nhíu lại, nhẹ nhàng cười lớn. Anh quay đầu nhìn xuống dưới lầu, nháy mắt mấy cái với cô gái đang trốn trong góc đồng thời đưa tay giơ biểu tượng ‘OK’.
Chương 5: Hàn gắn
Ôn Triệt đuổi theo ra đến ngoài quán, ngạc nhiên phát hiện một phụ nữ mặc váy đen đang ngồi một mình trên cầu thang trước cửa quán, mà người đàn ông mới vừa rồi nắm tay cô kéo đi đã không còn thấy bóng dáng.

Anh ta đã đi đâu? Đi lấy xe sao?

Ôn Triệt hoài nghi, cũng không thèm đoán xem người đàn ông đó đã đi hướng nào, rón rén đến gần người phụ nữ, ngồi xuống cạnh cô.

Cô không nhận ra anh, vẫn ôm chặt đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như đang cố nén cơn đau buốt óc.

Tim anh thắt lại. Rõ ràng là không biết uống rượu, vì sao phải uống nhiều như vậy? Cô tại sao lại tới nơi này làm gì? Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ đặt chân đến những nơi như thế này.

“Vũ Đồng.” Anh khàn giọng gọi cô.

Nghe thấy tiếng anh gọi, toàn thân cô cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ mơ màng màng trong nháy mắt nhận ra anh, đau đớn ửng hồng.

“Có phải đầu rất đau không?” Anh đau lòng hỏi. “Haizz, em uống nhiều quá.”

Cô lắc đầu, đôi đồng tử lộ vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào anh, thật lâu sau, mới giống như người đang nằm mộng mở miệng nói: “Anh thật sự đã đến đây. Em nghĩ Tuyền Tuyền chỉ muốn lừa em, không ngờ anh thật sự xuất hiện.”

“Tuyền Tuyền?” Ôn Triệt ngẩn người. “Em theo Tuyền Tuyền cùng đến sao? Con bé đâu rồi?”

“Em ấy?” Vũ Đồng chớp mắt mấy cái, nhất thời như nghe không hiểu anh hỏi cái gì, sau đó nhìn chung quanh, biểu hiện hoang mang. “Em ấy không thấy. Lúc nẩy em ấy vẫn còn cùng uống rượu với em.”

“Hai em cùng nhau uống rượu? Em nói con bé đã ở trong quán sao?” Ôn Triệt nhíu mày, lo lắng em gái cũng bị người xấu quấn lấy, vội vàng đứng lên muốn vào trong quán tìm người, nhưng lại lo lắng cho Vũ Đồng. “Bây giờ em cùng đi vào với anh được không?” Anh đưa tay về phía cô. “Đợi chút nữa anh sẽ đưa cả hai em về nhà.”

“Không cần.” Cô mờ mịt lắc đầu. “Có người sẽ đưa em về.”

“Có người sẽ đưa em về?” Ôn Triệt giật mình, trong lòng lập tức bốc hỏa. “Em nói đến cái tên vừa mới đỡ em ra sao? Anh ta là ai vậy? Em quen anh ta sao?”

“Anh ta là …” Vũ Đồng nhíu mi, thực cố gắng nhưng trong đầu lại trống rỗng. “Em quên rồi, anh ta có nói tên của mình, nhưng em đã quên rồi.”

“Người đàn ông ngay cả tên cũng không biết, vậy mà em dám để cho người ta đưa em về? !” Anh rất tức giận. “Em không sợ anh ta có ý đồ xấu với em sao?”

“Em …” Cô nói không ra lời, hiển nhiên là do uống nhiều rượu nên đầu óc hoạt động không còn được linh hoạt.

“Em a,… haizzz!” Ôn Triệt vừa tức vừa lo lắng, lại không có cách nào với cô, đành phải lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số của em gái. “Alô, Tuyền Tuyền hả? Em đang ở đâu?”

“Em? Ha ha ~~” đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười giòn tan của Ôn Tuyền. “Em đang ở bên cạnh Nhật Phi.”

“Cái gì?” Ôn Triệt ngẩn ra, chỉ lát sau, lập tức tỉnh ngộ. “Thì ra hôm nay là do hai người các ngươi xếp đặt để chúng ta vô tình gặp gỡ?”

“Đúng vậy. Hắc hắc.” Ôn Tuyền cười rất đắc ý. “Yên tâm đi, anh, em ở cùng với Nhật Phi, nên không có việc gì đâu. Chị dâu giao lại cho anh chiếu cố vậy!”

“Em… Haizzz, em a!” Ôn Triệt không biết nói sao với ý tốt của cô em gái này. “Được rồi, em chơi đủ thì về nhà sớm một chút, đừng ngu ngốc để cho người khác lợi dụng, biết không?”

“Làm ơn đi, anh, anh không tin tưởng Nhật Phi sao? Anh ấy không phải là loại người như vậy!”

“Hừ.” Ôn Triệt hừ lạnh một tiếng. Em gái của anh xinh đẹp đáng yêu, ai mà ngờ được tên kia có rắp tâm để ác ý trong mắt hay không? “Tóm lại em cẩn thận một chút, đừng về quá muộn.”

“Em biết rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Triệt kéo tay Vũ Đồng, vòng tay ôm cô vào trong ngực của mình.”Đi, anh đưa em về nhà.”

“Không cần phải vậy, có người … “

Một ánh mắt giận dữ buồn bực chặn đứng lời Vũ Đồng, không để cô kịp nói xong . Đầu để mặc làn gió đêm thổi qua cô dường như cũng không say đến vậy, nhưng ánh mắt kia không hiểu sao làm cô đau đớn thêm.

Cô từ lúc nào đã được Ôn Triệt dìu lên xe, thật cẩn thận giúp cô cài dây an toàn, vững vàng chạy trên đường lộ.

“Muốn nôn thì nói cho anh biết một tiếng, anh sẽ lập tức dừng xe.” Anh khẽ giọng dặn, cô gật đầu.

Thêm Bình Luận