Edit: Krizak
Beta:
akirasuzaku
Sở Tụ suy nghĩ lại những việc làm gần đây nhất, không có phát hiện mình làm chuyện gì vượt quyền. Nghĩ đến từ xưa gần vua như gần cọp, cổ nhân nói không sai. Bây giờ đối với hoàng đế đang phát hỏa trong lòng cậu không nắm bắt được cái gì.
Trong hoàng cung chỉ có duy nhất Tần Nguyệt làm bằng hữu, mà bây giờ từ nay về sau cũng không thể quá mức thân cận với nàng, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm. Từ khi đến đây, đều bị cấm trong cung, đơn giản chỉ muốn có cái bằng hữu đem đến chút hạnh phúc, chẳng lẽ lại là rất xa xỉ? Sở Tụ đối với cuộc sống sau này không khẳng định được điều gì.
Cậu dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, ở trong mắt cha mẹ cũng chỉ như một đứa nhỏ choai choai.
Mạc Vũ Hạo nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Sở Tụ, trên mặt loại toát lên vẻ bi thương, làm cho tâm của hắn cũng âu sầu. Chính hắn cũng hiểu một người cô độc tịch mịch như Sở Tụ lại bị hắn mạnh mẽ bắt trong cung, cũng đã là mất đi tự do, mất đi cơ hội tốt để kết giao bằng hữu, có thể cùng Tần Nguyệt hoạt bát như vậy, trong lòng cậu khẳng định rất vui vẻ. Chính là, bên trong cấm cung, cùng công chúa thân giao, không để ý đến lễ nghi, làm sao có thể tránh khỏi nhàn ngôn bốn phía? Mạc Vũ Hạo cũng thật sự buồn bực, Sở Tụ thượng mưu có thừa, nhưng việc nhỏ như vậy lại không chú ý, dẫu cho cùng vẫn là tuổi trẻ, khuyết thiếu tâm nhãn, cần phải dưỡng luyện thêm mới có thể nan kham trọng trách. Kỳ thực hắn cũng nhìn ra Tần Nguyệt đối với Sở Tụ tâm tư bất đồng, nhưng là Sở Tụ đối Tần Nguyệt như thế nào hắn còn không nhìn ra, điều này làm cho lòng hắn một trận bất an.
Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Tụ quỳ trên đất, mặt có chút buồn, lời nói cũng không khỏi dịu xuống một chút, “Đứng lên đi! Từ nay chú ý ngôn hành, lần này ta không truy cứu.”
“Tạ hoàng thượng!” Từ sau khi đến thế giới này, động môt chút liền phải quỳ xuống, tuy rằng mãi cũng thành quen, nhưng đột nhiên lại quỳ lâu như vậy, đúng là có chút không chịu nổi, liền chỉ biết tạ ơn rồi đứng một bên, xem người kia còn muốn phân phó chuyện gì hay không.
Hoàng đế tại ngự thư phòng xử lý công việc, Sở Tụ thì ở bên Thiên Điện thu xếp văn thư, viết chiếu lệnh, có khi thì sẽ ghi lại vài thứ trọng yếu. Chỉ mười mấy ngày, hoàng đế đã thành thói quen nhìn đến Sở Tụ ở Thiên Điện. Hôm nay thấy mật tín của thân vương Đột Quyết, hắn lại muốn gặp Sở Tụ, chỉ là cậu không có trong Thiên Điện, vẫn còn ở ngoài cung chưa về.
Thật vất vả chờ Sở Tụ hồi cung, Hạo hắn cũng không đợi người truyền triệu, liền tự mình đến Thu Phong điện.
Trên bàn bày ra một cái hạp chứa vài thứ điểm tâm, nhìn nhìn thì cũng không quá tinh xảo, Mạc Vũ Hạo nghĩ Sở Tụ thích những món này, liền không tự chủ muốn xem thử vị đạo của nó là như thế nào, liền hỏi, “Này là cái gì?”
Sở Tụ nghe hoàng đế hỏi, ngẩng đầu nhìn, thấy bàn tay thon dài đang chỉ vào thực hạp trên bàn. Sở Tụ nghĩ chẳng lẽ ngay cả điểm tâm mà hắn cũng không biết, nghi hoặc trả lời, “Điểm tâm!”
Kỳ thực Hạo ta thấy điểm tâm này không giống với trong cung, nên vừa nãy mới hỏi, không nghĩ tới Sở Tụ lại trả lời như vậy. Hắn cũng không thèm để ý Sở Tụ, liền đi nếm thử một khối mứt táo cao.
“Hoàng thượng, chậm đã, trước hãy để vi thần thử qua.” Sở Tụ nghĩ điểm tâm này còn chưa có đảm bảo an toàn, nếu hoàng đế mà xảy ra sự cố, đây chính là tội lớn mưu hại quân vương, tru di cửu tộc. “Thất lễ!” Cũng không có nhìn đến vẻ kinh ngạc của hoàng đế, lấy khối mứt táo, liền thử. Rất ngọt, đây là cảm giác thứ nhất của Sở Tụ, nhưng nói chung hương vị cũng không tệ, tuy rằng không bằng mẫu thân của cậu làm, nhưng vẫn chấp nhận được.
Thử xong một khối, tạm thời cũng không thấy xuất hiện chuyện gì, lúc này Sở Tụ mới dâng hộp điểm tâm lên cho hoàng đế, “Hoàng thượng, hương vị có chút không tốt, bất quá cũng không tệ, thỉnh ngài dùng thử!”
Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Tụ lấy khối điểm tâm trong tay hắn, khẽ mở đôi môi hồng, cẩn thận nếm thử, cái lưỡi hồng nhuận còn liếʍ liếʍ cánh môi, nhìn đến một loạt động tác của Sở Tụ. Sau đó trong trí óc Vũ Hạo chỉ toàn những hành động vừa nãy của cậu, làm trong lòng hắn kích động không thôi, từ đáy lòng dâng một loại khát vọng thâm trầm, cơ hồ muốn đột phá những thứ hắn cố gắng áp chế.
Đôi mắt đen thâm thúy càng thêm u ám, không để ý đến Sở Tụ giật mình, cứ như là trốn tránh mà sải bước đi.
Trong tay Sở Tụ đang cầm thực hạp điểm tâm, không biết hoàng đế bị làm sao, đứng không nhúc nhích đến khi Thanh Từ tiến vào hỏi cậu có dùng ngọ thiện hay không.
Sở Tụ phục hồi lại tinh thần, trên trán cũng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, đúng là bị thần sắc vừa rồi của hoàng đế làm cho khϊếp sợ. Đây là lần đầu tiên Sở Tụ cảm nhận được sát khí trên người vị hoàng đế này.
Lúc này cậu thực sự cảm khái, cung đình cổ đại không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu. Cậu cứ như vậy hốt hoảng, thẳng đến khi hoàng đế phái người truyền triệu cậu đến ngự thư phòng.
Làm kẻ bề tôi, hoặc là an dân hoặc là quyền mưu.
Người an dân thì dân sinh dân nghiệp, người quyền mưu thì mưu quyền đoạt thế, hoặc là làm quân vương, hoặc là làm bá tánh, hoặc là mưu thân tư lợi.
Người đọc sử đều biết đến đạo lý, từ xưa quyền mưu chi thần không thể nào chết già. Sở Tụ thích nhất hai người mưu thần, Lưu Cơ và Lưu Bang. Lưu Bang sau khi được thiên hạ, hắn còn muốn loại bỏ quân thần nghi ngờ quân vương, Lưu Cơ lại càng không phải nói, vì Chu Nguyên Chương bày mưu tính kế, quốc định dân an, sau lại không ngừng bị Chu Nguyên Chương thăm dò, một đời tuyệt thế mưu thần, nhưng cuối cùng cảnh chiều thê lương lại chết trên giường bệ
Làm kẻ bề tôi không dễ, làm mưu thần lại càng khó.
Sở Tụ nghe lời nói của hoàng đế, như là hảo hữu bình thường tâm sự, nhưng mà cậu hiểu bọn họ là quân thần, xuất thân địa vị là nơi quyết định mọi thứ, hoàng đế dùng ngữ điệu bình thản nói ra, nhưng vẫn là quốc gia chi ngữ.
Trong lòng Sở Tụ đã cho hoàng đế một vị trí, cũng như là làm một người phụ tá quân vương.
Từ đáy lòng Sở Tụ luôn luôn cảm thấy có một loại sứ mệnh, chính mình có thể đến thế giới này, giúp đỡ tạo phúc cho nhân dân, để cho cậu xuất hết tài hoa. Nếu không cậu thật sự rất không an tâm, không biết phải làm thế nào.
Cậu đồng thời cũng đem chính mình xác định.
“Vi thần cho rằng, Đột Quyết – Hổ lang chi quốc, vẫn còn tao nhiễu biên cảnh nước ta, cướp bóc tài sản dân chúng, làm lòng người hoảng sợ, cuộc sống hỗn loạn, không thể nào yên lòng. Đột Quyết lúc này chỉ là cướp nhỏ, khi còn chưa thống nhất ngoại phiên phương Bắc, một khi đã thống nhất Bắc bộ, chắc chắn còn mưu đồ đến Trung Nguyên. Thần cho rằng cùng Đột Quyết liên hợp, chỉ nên là kế sách tạm thời, đối với Đột Quyết còn cần phải đề phòng.”
Mạc Vũ Hạo ngồi trên long ỷ, thân thể hơi nhích về phía sau, một tay vỗ về tay vịn, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào Sở Tụ. Sở Tụ nói xong, quy củ đứng, lẳng lặng tiếp nhận ánh nhìn của quân vương, không tự chủ có chút xấu hổ.
“Ái khanh lời nói này…, chính là… Ngươi trước nhìn xem cái này!”
Hoàng đế đem mật hàm trên ngự án cầm lên, đưa đến.
Sở Tụ chần chờ một chút, mới cung kính đưa hai tay tiếp nhận.
Liếc mắt nhìn hoàng đế trên ghế, thấy nhãn thần người kia nhìn chằm chằm vào cậu, trong lòng càng thêm nghi hoặc, lập tức mở mật hàm ra xem. Càng xem tâm càng trầm xuống, trong lòng rối loạn không yên, chẳng biết hoàng đế rốt cuộc nghĩ thế nào, cũng không hiểu nỗi đầu óc của thân vương Đột Quyết, muốn có cậu làm gì, cậu cũng không phải công chúa, nhiều khi còn có thể làm cho hòa thân bất thành.
“Hoàng thượng, vi thần không hiểu!” Sở Tụ khẽ cau mày, không biết nên đối phó thế nào.
“A Sử thân vương muốn ái khanh, này còn không phải là chuyện rất đơn giản! Ngươi nói trẫm có phải hay không nên mang ngươi cho hắn để đổi lấy ba năm an ổn biên cảnh?” Hoàng đế mặt không chút thay đổi, khẽ nhịp vào ngự án, nhìn Sở Tụ nói.
“Hoàng thượng, nếu vi thần đi có thể đổi lấy yên bình ba năm cho biên cảnh, tất nhiên là thần rất vinh hạnh.
Chỉ là loại giao dịch này không hề có chứng cớ, Đột Quyết cướp bóc đã thành thói quen, bọn chúng không có khả năng chỉ vì một người mà bỏ thói quen này, cho dù là có thân vương cam đoan. Chuyện này cần phải cân nhắc. Huống hồ Đột quyết ở phương Bắc, khí hậu rất xấu, thêm lương thực đồ gốm lá chè vải vóc tơ lụa là đồ không thể sản xuất, lại không buôn không bán, nếu như không dựa vào cướp bóc, quý tộc Đột Quyết làm sao có thể sống được, cho nên, vi thần cho rằng, cam đoan không nhiễu biên cảnh nước ta chỉ là lời nói rỗng, không thể tin được!”
Sở Tụ nói xong, đứng thật lâu cũng không thấy hoàng đế đáp lại, trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Man di phương Bắc bản tính đã như thế, trẫm cũng cho rằng việc này không thể làm được.” Hoàng đế rốt cục cũng đã mở miệng, “Vậy mật hàm này cho ngươi! Ái khanh tự mình nghĩ cách hội hàm đi!”
Sở Tụ được đại xá, lập tức quay về viết mật hàm.
Kỳ thực, hoàng đế đem thư cấp Sở Tụ nhìn, thì cậu cũng đã minh bạch người kia sẽ không tống xuất cậu đi. Bất quá, tự mình nghe được cậu trả lời khẳng định, vẫn là nhẹ nhàng thở ra, cũng thấy được người nọ thật sự coi trọng cậu, suy cho cùng, đem một người không trọng yếu cho tên thân vương kia cũng không mất mát gì.
A Sử thân vương nhận được hồi âm, chỉ biết lắc đầu, có thể có được mỹ nhân như tuyết liên bừng tỉnh tất nhiên là tốt, không có được cũng chẳng quá để ý, dù sao, có địa vị thì thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, chỉ cần muốn, thì có rất nhiều.