Quyển 1 - Chương 4
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn
Ban đầu trong nhà Lãnh Thanh có nuôi 2 con gà mái, mẫu thân lại có được một tay thêu thùa rất tốt, Triệu Phỉ Khanh tuy rằng “Thanh danh không tốt” Nhưng viết chữ lại rất đẹp nên làm công việc chép sách, cũng có thể đổi hai ba mươi tiền đồng. Trong nhà không thể nói giàu có, nhưng nói sao cũng coi như tốt đẹp yên vui. Bất đắc dĩ mẫu thân sinh bệnh qua đời, một ít tiền dành dụm được đều bỏ ra mua dược, mai táng. Ngay cả gà cũng bán đi.
Nhưng Triệu Phỉ Khanh lại dám cho Lãnh Thanh vào tư thục, hơn nữa ngày lễ ngày tết còn mua cho cậu một bộ đồ mới, cho cậu tiền tiêu vặt.
Triệu Phỉ Khanh mỗi ngày đều bày một cái sặp nhỏ trên chợ thay người đọc thư, viết thư, viết câu đối…… Buổi tối nếu có thư để chép thì thức trắng đêm, lúc không có sách để chép thì ra bến tàu làm tiểu công khuân bao tải. Y còn trồng một luống rau ở hậu viện, vài loại rau xanh, vài loại củ quả. Một ngày mười hai canh giờ, chỉ cần Lãnh Thanh mở mắt ra vô luận trễ bao nhiêu cậu cũng có thể nhìn thấy Triệu Phỉ Khanh đang miệt mài làm việc.
Lãnh Thanh muốn giúp y, nhưng bất luận cậu nói gì, làm gì. Triệu Phỉ Khanh đều cười bảo cậu vào nhà đọc sách. Những quyển sách người ta mướn Triệu Phỉ Khanh chép, chỉ cần Triệu Phỉ Khanh thấy nó hữu dụng cho cậu thì đều sao thêm một phần. Mà văn tự thanh tú đó, thậm chí so với bản khắc ấn còn tinh tế hơn.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ! Thanh Nhi, làm ngươi thức giấc a?” Trên ngọn đèn chụp một cái ***g tranh tối tranh sáng, làm trong phòng cũng tranh tối tranh sáng. Nhưng nhìn như vậy sắc mặt Triệu Phỉ Khanh lại tái nhợt dọa người.
“Phụ thân, ngươi bị bệnh?”
“Không, chỉ là bị sặc nước thôi.” Triệu Phỉ Khanh cố áp chế trận ho khan tiếp theo, tận lực bày ra một bộ không có gì.
“Trong tay ngươi ngay cả một cái bát còn không có, lấy nước ở đâu ra?” Mười hai tuổi Lãnh Thanh từ trên giường bước xuống, vừa từ chăn bong chui ra tiếp xúc với không khí lãnh lẽo của ngoại giới làm cậu không khỏi run lên.
“Thanh Nhi, sẽ cảm lạnh ngươi đó, đừng xuống.” Triệu Phỉ Khanh chạy tới kéo chăn bông bao kín Lãnh Thanh.
“Ngươi ngủ cùng ta.” Lãnh Thanh kéo tay áo Triệu Phỉ Khanh, trên mặt viết ‘Bằng không ta không ngủ.’
“Hảo, ta ngủ. Ngươi để ta đi thổi đèn.”
Triệu Phỉ Khanh trở về ôm lấy Lãnh Thanh ngủ. Đây là thói quen hai người dưỡng thành từ sau khi Lãnh Thanh sinh bệnh. Hơn nữa vào đêm đông rét lạnh nhiệt độ ấm áp từ cơ thể người bên cạnh làm họ thấy rất an tâm, nhưng hôm nay Lãnh Thanh không giống như thường ngày nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lãnh Thanh trợn tròn mắt, cầm chặt lấy tay Triệu Phỉ Khanh như thể chỉ cần thả ra y sẽ chạy mất. Hơn nữa, ngực Triệu Phỉ Khanh dường như không còn độ ấm áp như ban đầu, mà đơn bạc hơn nhiều……
Ngày hôm sau Lãnh Thanh đến tư thục đi học cùng lão sư đạt thành một hiệp nghị.
Lão sư của cậu họ Trương, học tử đều gọi ông là Trương tiên sinh, hơn nữa ông cũng là lão sư vỡ lòng của Triệu Phỉ Khanh. Trương tiên sinh tính tình khiêm tốn hơn nữa thường xuyên giúp đỡ phụ tử họ, luôn nói Triệu Phỉ Khanh có thể giao trễ học phí, thậm chí không giao cũng được, nhưng Triệu Phỉ Khanh lại không một lần giao trễ. Lãnh Thanh biết, Triệu Phỉ Khanh như vậy chỉ là vì cậu. Bởi vì trong cái trường tư thục này đa phần đều là thế gia đệ tử, có vài bình dân nhưng trong nhà lại rất khá giả. Chỉ có Lãnh Thanh không phải. Cho nên Triệu Phỉ Khanh tận lực khiến Lãnh Thanh cùng những người khác trong tư thục giống nhau.
Ngày đó về nhà, Lãnh Thanh mang về hai con cá, tuy rằng luôn biết chừng mực nhưng nói sao thì hai phụ tử cũng rất ít khi chạm vào thức ăn mặn!
“Lãnh Thanh, con cá này ở đâu ra vậy?”
“Ta đi lên núi bắt.”
“Ngươi lên núi? Không đi tư thục?”
“Ta đi.”
“……” Không nhận cá, trong mắt Triệu Phỉ Khanh lóe lên sầu lo.
“Ta cùng Trương tiên sinh đã ước tốt, chỉ cần ta hoàn thành chương trình học hôm nay là có thể về nhà trước. Dù sao mỗi ngày ta ngồi đó cũng chỉ ngồi nhàn nhã không làm gì.”
“Thanh Nhi, ta quả nhiên là vô dụng……” Đôi mắt Triệu Phỉ Khanh ửng đỏ, vẻ mặt u sầu.
“Ngươi sao lại nói vậy?”
“Ta…… Ngươi mới lớn như vậy, ta lại để cho ngươi đi làm việc.”
“Cái gì kêu lớn như vậy? Ta năm nay đã mười hai! Hài tử nông gia bình thường bây giờ đã phải ra đồng cày cuốc! Đừng có ôm hết mọi chuyện vào mình, ta nếu là nhi tử của ngươi, chẳng lẽ ta không thể chiếu cố phụ thân mình?”
“Không, không phải, ta……”
“Ngươi lập tức xuống làm cá, về sau chỉ cần có đủ thời gian ta sẽ lên núi bắt vài con! Người ta nói đọc vạn quyển sách. Không bằng đi vạn dặm đường. Ta đi không được vạn dặm đường, trước hết đi một chút đường núi! Như vậy được chưa? Đi làm cá!”