Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 26: Nguy hiểm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì chuyện ở trung tâm thương mại lần trước mà Tô Ngọc Cẩm vẫn luôn hận Đỗ Minh Nguyệt, bây giờ nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đi một mình trên đường, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi.

Cô ta cười nhạo một tiếng, đây là do cô tự mình đυ.ng vào đấy, đừng có trách tôi độc ác.

Sau đó, cô ta thấp giọng nói chuyện với mấy người bên cạnh cô ta.

Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết mình đã bị người ta nhắm vào, vẫn đang ảo não không biết làm thế nào mới tìm được việc làm.

Cô không hề để ý có mấy tên côn đồ đang đi theo sau cô.

Khi đi qua một con hẻm hẻo lánh, đột nhiên có người giơ tay ra, bịt miệng kéo cô vào trong hẻm.

Đỗ Minh Nguyệt mở to mắt, cô hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Cô liên tục nức nở, hy vọng có người sẽ chú ý đến cô, nhưng thấy càng ngày càng đến nơi hẻo lánh, trái tim cô chìm xuống.

Sau khi bị kéo vào trong hẻm, Đỗ Minh Nguyệt bị đẩy mạnh vào tường, sau lưng truyền đến một cơn đau, khiến cô không nhịn được nhíu mày.

Dáng vẻ của hai người bắt cóc cô lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt rồi.

Quan trọng nhất là khi bọn họ nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ tham lam và du͙© vọиɠ, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.

“Đại ca, không ngờ lại là một người đẹp, lần này chúng ta gặp may rồi.” Một người đàn ông nhỏ bé cứ luôn nhìn toàn thân Đỗ Minh Nguyệt.

Cái kiểu nhìn nhớp nháp đó khiến cô cảm thấy ghê tởm.

“Các người là ai?” Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Sao với tên nhỏ còn thì tên to con kia trông bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang theo ý xấu.

Người đó còn chưa kịp lên tiếng thì tên nhỏ con kia đã lao đến trước.

“Người đẹp, em không cần biết bọn anh là ai, dù sao thì anh đây cũng sẽ khiến em cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông kia lao đến phía mình, cô lập tức nhanh nhẹ tránh sang một bên, người đàn ông kia lao vào không trung.

“Các người đừng có qua đây, các người còn như thế tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt lập tức lấy điện thoại của mình ra muốn gọi cho cảnh sát.

Nhưng còn chưa kịp gọi, người đàn ông to lớn vẫn luôn im lặng kia đã ra tay, cướp mất điện thoại của cô.



Đỗ Minh Nguyệt biết, những người này rõ ràng là đã có chuẩn bị mà đến.

Cô bắt đầu có chút căng thẳng, sau đó nhìn hai người kia đang dần dần tiến gần lại cô, ánh mắt của cô tràn đầy sợ hãi.

Bây giờ cô mới nhận ra được tình hình của mình, cô đã hoàn toàn không có đường thối lui rồi.

Tay không khỏi tự chủ mà sờ vào đùi mình, nơi đó có giấu một con dao găm.

Đây là thứ mà cô luôn mang theo bên người, từ sau khi ngả bài với Lâm Hoàng Phong, cô vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác.

Nhưng cô biết, lúc này nhất định không được hoảng sợ, cô càng hoảng sợ, hai người kia sẽ sáng thích chí hơn.

“Các người biết tôi là ai không? Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, các người đừng hòng sống được.” Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh nói, khí chất toàn thân khiến hai người kia không khỏi ngẩn ra.

Hai người kia nhìn nhau, dường như đang do dự không biết có lên tiến lên không.

Dù sao khi người phụ nữ kia gọi điện cho bọn họ đã nói sẽ cho bọn họ một số tiền, còn để cho bọn họ sung sướиɠ một trận.

Chuyện tốt như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ không có lý do để từ chối rồi.

Cho nên hoàn toàn không hề tìm hiểu về lai lịch của người phụ nữ này, nhưng nếu như thật sự chọc vào nhân vật lớn nào đó, vậy thì lần này thiệt lớn rồi.

Đỗ Minh Nguyệt thấy những người kia dừng lại, trên mặt còn mang chút do dự và dò hỏi, trong lòng cô lập tức trở lên tự tin hơn.

“Các người không biết tôi là ai mà dám bắt tôi đến đây sao? Thật là dũng cảm đấy. Vệ sĩ của tôi có lẽ sắp phát hiện ra các người rồi, bây giờ nếu như các người thả tôi ram tôi còn có thể tha cho các người một mạng.”

Đỗ Minh Nguyệt khẽ nheo mắt lại, học theo dáng vẻ tức giận của Lâm Hoàng Phong.

Cô đã cùng Lâm Hoàng Phong một thời gian, cho nên học theo rất giống, hai người kia lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

Đỗ Minh Nguyệt không biết mình còn có thể diễn được trong bao lâu, nhưng bây giờ là thời điểm tốt nhất để trốn đi, nếu như hai người đàn ông này thật sự muốn làm gì cô, Lâm Hoàng Phong cũng chưa chắc sẽ đứng về phía cô.

Nhân lúc bọn họ thả lỏng cảnh giác, còn không bằng chạy đi.

Nghĩ như vậy, Đỗ Minh Nguyệt vô cùng quả quyết, trực tiếp rút dao ra đâm về phía người đàn ông nhỏ con kia.

Con dao cứa vào tay gã ta, khiến gã lập tức hét lên đau đớn, sau đó toàn bộ khuôn mặt biến dạng.

Đỗ Minh Nguyệt đá người đàn ông cao lớn bên cạnh, người đàn ông đó phản ứng tương đối nhanh, lập tức nhanh chóng lùi về sau mấy bước.



Lúc này vị trí ở giữa có một khoảng trống, đúng lúc có thể dùng để chạy trốn.

Mắt Đỗ Minh Nguyệt sáng lên, cơ hội tốt.

Vì vậy cô vô cùng dứt khoát, nhanh chóng chạy đi.

Hai người đàn ông kia mới phát hiện ra mình bị lừa, chửi thề mấy câu rồi lập tức đuổi theo.

Khi Đỗ Minh Nguyệt chạy, mới phát hiện thân thể mình có chút biến đổi kỳ lạ.

Đột nhiên thân thể không còn sức lực, lại nhớ đến vừa nãy mình bị bịt miệng, ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt tối sầm xuống, trên tay mấy người kia có thuốc mê.

Hai người đàn ông phía sau đuổi theo cô, người đàn ông thấp bé kia vừa đuổi theo vừa trách móc: “Mày mua thuốc mê kiểu gì vậy? Sao đến bây giờ vẫn chưa có hiệu quả? Không phải mày mua phải thuốc giả đấy chứ?”

Người đàn ông cao lớn đang định nói thì đã nhìn thấy bước chân Đỗ Minh Nguyệt chậm lại.

Trong nháy mắt anh ta cười đắc ý nói: “Mày vội cái gì chứ, mày nhìn nó xem.”

Tên nhỏ bé nghe thấy vậy thì nhìn về phía trước, lập tức cũng cười lên.

“Ha ha, xem ông đây bắt được cô ta, sẽ làm chết cô ta thế nào.”

Ý thức của Đỗ Minh Nguyệt dần dần mất đi, cô sống chết cắn chặt môi, sau đó ấn mạnh xuống vết thương trên tay.

Thoáng chốc, băng gạc màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc này mới khiến cô lấy lại chút lý trí.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, thân thể của cô đã càng ngày càng không thể theo chỉ thị của cô nữa rồi, cả người đều như đang giậm trên bông vậy.

“Không được ngất đi, không được, Đỗ Minh Nguyệt, mày không được ngất đi.”

Trong lòng cô đang âm thầm gào thét với chính mình, cô không thể thỏa hiệp thế này được, nhưng từng làn sóng tuyệt vọng cứ đánh vào người cô, cho đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người đó không phải ai khác mà chính là người cảnh sát mà cô nhìn thấy hôm qua, trong lòng cô vô cùng vui mừng, dùng hết sức lao về phía trước.

Cuối cùng trước khi cô mắt đi ý thức, cô cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, cô thấp giọng nói: “Cứu tôi.”

Sau đó, cô không còn bất kỳ ý thức nào, hôn mê.

Một đám cảnh sát bên cạnh Trương Văn Thành nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, hít một hơi, dường như có chút không thể tin được.

Dù sao cảnh sát Thành cũng nổi tiếng là ghét phụ nữ, bây giờ lại có một người phụ nữ trực tiếp lao đến, đây không phải là lao vào miệng súng sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »