Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu quỳ xuống tiếp chỉ, Hữu Hi cũng xuống xe, mà quỳ, cúi đầu, tâm lý một trận bất an.

Nghe vị thái giám nọ tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, do Bắc Vương có công với triều đình, đặc biệt mời Bắc Vương nghênh đón sứ thần Tây La Quốc, tham gia tiệc rượu, chiết nhật rời đi, khâm thử!”

Khi nghe thánh chỉ của hoàng đế nói như vậy? Ba người ai cũng thấy nghi vấn.

Thái giám tuyên đọc hết, Hoàng Bắc Thiên cao giọng tạ ơn, nâng tay tiếp thánh chỉ.

Ba người đứng dậy.

Thái giám nhìn Hoàng Bắc Thiên nhỏ giọng nói: “Thánh chỉ đã ban xuống, lão nô phải trở về cung phục mệnh rồi”.

“Công công đi cẩn thận!”- Hoàng Bắc Thiên đưa tay xin mời.

Thái giám gật đầu, vung phất trần, xoay người rời đi.

Hoàng Bắc Thiên dùng sức nắm thánh chỉ trong tay, quay đầu nhìn Hữu Hi, con ngươi trầm lắng, bạc môi mím chặt.

“Hoàng Bắc Thiên, có chuyện gì xảy ra phải không?”- Hữu Hi hấp tấp hỏi, lòng của nàng vốn rất mẫn cảm, vì vội vàng muốn rời khỏi nơi này cho nên sợ hãi sẽ phát sinh biến cố.

Hoàng Bắc Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Hữu Hi, ánh mắt bất an, tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Hữu Hi: “Đừng lo lắng, chỉ là trùng hợp hoãn lại một ngày, không có việc gì.



Hữu Hi gật đầu, khuôn mặt tươi cười: “Vậy chúng ta nên ở đâu đây?”

“Hoàng thượng có chỉ, Bắc Vương có thể ở lại vương phủ hai ngày, sau đó lại tiếp tục lên đường”

Một đạo âm thanh trầm thấp từ đại môn vương phủ vang lên, Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi đồng thời quay lại.

Hữu Hi thất sắc không nhịn được lùi lại, nhìn hai tròng mắt đen kịt của Lăng Khiếu Dương cực kỳ lạnh lẽo tàn khốc, chung quy cảm giác là hắn không muốn buông tha nàng.

Hoàng Bắc Thiên chú ý đến nét mặt sợ hãi Hữu Hi, dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Đa tạ thịnh tình của vương gia, nhưng vẫn là không dám quấy rầy vương gia”- Âm thanh lạnh lùng không hề mang theo chút hơi ấm, hắn biết Hữu Hi không muốn bước vào cửa trở lại vương phủ.

Hữu Hi nhìn nhìn hai bàn tay bị Hoàng Bắc Thiên nắm chặt, bất an cùng sợ hãi cũng biến mất, tựa hồ chỉ cần nắm tay sẽ làm cho nàng cảm thấy yên tâm và an toàn.

Lăng Khiếu Dương nhìn tay Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đan vào một chỗ lôi kéo nhau, con mắt đen âm trầm không lộ ra chút biểu hiện, mặt đau đớn, còn có cả trái tim hắn….

“Đi!”- Hoàng Bắc Thiên chỉ đơn giản nói với Hữu Hi một chữ, sau đó kéo Hữu Hi lên ngựa, ôm lấy thắt lưng đỡ nàng lên trên xe.

Hữu Hi cũng không hề quay đầu lại mà thẳng tiến vào xe ngựa, lo lắng không dám nhìn tới sắc mặt của Lăng Khiếu Dương.

Màn phủ xuống che mắt gương mặt thuần mỹ của Hữu Hi, nhưng lại mang theo âm thanh ứ đọng của Lăng Khiếu Dương, vốn dĩ bức màn chỉ có thể che đi ánh mắt phẫn nộ và sắc huyết của Lăng Khiếu Dương.

Hoàng Bắc Thiên ôm quyền: “Hẹn gặp lại ở tiệc rượu của sứ thần, xin cáo từ!”- Hoàng Bắc Thiên nói xuống, chân kéo lên ngồi trên xe.

“Tiểu nhân cáo từ!”- Thiếu Cửu cũng hành lễ, nhảy lên xe ngựa, nắm dây cương, đuổi theo sau, bỏ đi.

.

rời xa tầm mắt của Lăng Khiếu Dương.

Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt giống như có cuồng phong mưa to bão lớn.

Thiết quyền nắm chặt, cách cách rung động, trái tim co rút đến đau đớn, nhưng không biết tại vì sao, Lãnh Dạ Hủy, ngươi cho rằng như vậy có thể rời khỏi bàn tay ta sao? Vĩnh viễn đừng mong có được điều đó, ai thua ai thắng vẫn còn chưa đi đến cuối cùng…

Hữu Hi ngồi trong xe ngựa một lát sau xe dừng lại, nàng vén màn lên, nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Hoàng Bắc Thiên, sau đó là chuyển tới mặt hắn, không biết Thiếu Cửu đi đâu rồi.

“Nhộn nhịp qua!”- Hữu Hi di chuyển tầm mắt rời khỏi người Hoàng Bắc Thiên, phố xá náo nhiệt không nhịn được mà nói nhỏ.

“Gia, mọi việc đã an bài, có thể vào trong rồi”- Thiếu Cửu từ trong đám người đi ra, cung kính nói.

Hoàng Bắc Thiên nhảy xuống xe ngựa, Hữu Hi cũng đi ra, Hoàng Bắc Thiên ôm lấy nàng bế xuống, sau đó cùng hắn hướng về khách điếm, Thiếu Cửu vội vàng đưa xe ngựa đi ra phía sau hậu viện.

Khách điếm vừa an tĩnh, lại rất sạch sẽ, trừ bọn họ ngay cả một người khách cũng không có, tựa hồ có điểm vắng vẻ.

“Hai vị khách quan xin mời lên lầu”- Chủ quán gật đầu cúi người, lấy lòng, thân thủ dẫn đường.

Hoàng Bắc Thiên nhìn thoáng qua Hữu Hi, hia người đi theo sau chủ quán lên lầu, chủ quán đẩy cửa mở ra cái phòng: “Mời vào, đây là gian phòng tốt nhất, còn lại mấy phòng, mấy vị thích ở phòng nào cũng được”

“Lui xuống đi”- Hoàng Bắc Thiên phất tay ý bảo, chủ quan lập tức im miệng, lui xuống.

Khách điếm, Hữu Hi tiêu sái đi đến trước mở cửa sổ, nhìn xuống dưới là một đám người nhốn nháo, nàng hít thật sâu, ra khỏi vương phủ giống như là một thế giới khác, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, tất cả đều là do Hoàng Bắc Thiên mang lại, nàng muốn cảm tạ hắn, Hữu Hi cảm động trong lòng, cao hứng xoay người lại, nhưng phát hiện, Hoàng Bắc Thiên đang đứng rất gần, nàng muốn nhìn mặt hắn phải ngẩng đầu lên.

“Thích không”- Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên không hề thay đổi hỏi.

Hữu Hi gật đầu, vẻ mặt tươi rói: “Thích, cảm giác thật vui vẻ, cám ngươi Hoàng Bắc Thiên, là người làm cho ta cảm giác được thế này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp như vậy, thật sự cám ơn ngươi.



“Có muốn đi ra ngoài một lát không!”

“Tốt quá!”- Hữu Hi cao hứng muốn nhảy dựng lên, đến đây lâu như vậy, nàng muốn đi khắp nơi quan sát mọi thứ.

“Đi thôi”- Hoàng Bắc Thiên đi đầu hướng ra ngoài, Hữu Hi theo sau Hoàng Bắc Thiên.

Hai người ra khỏi khách điếm,, một người cao lớn tuấn mỹ, một người nhỏ nhắn, xinh đẹp, dịu dàng hồn nhiên, đi xuyên qua đám người, thu hút vô số ánh mắt.

Hữu Hi đối với nơi này tràn ngập tò mò, xem cái này sờ cái kia, Hoàng Bắc Thiên mua cho nàng nhiều thứ trò chơi nhưng nàng lại cự tuyệt, vốn dĩ chỉ là tò mò mà thôi.

Dọc theo đường, Hoàng Bắc Thiên chỉ yên lặng đi theo sau nhìn Hữu Hi nhảy nhảy nhót không thôi, nhìn nàng vui vẻ hắn cũng thỏa mãn.
« Chương TrướcChương Tiếp »