Chương 3: Thao trường luyện binh
Nhận được lệnh tịnh dưỡng của Vệ Tử Minh , Tư Nguyệt cứ thế tiếp tục lười biếng. Hạ Trác và Mạc Thương được nàng phân phó thành hộ vệ bên cạnh , hằng ngày đều sang lều của nàng bàn kế công thành.
Đến ngày thứ chín , trời vừa mờ sáng thì hai vị Phó tướng dưới trướng nàng là Chu Mặc Kiên và Tống Định đã đến thỉnh nàng ra thao trường huấn luyện binh sĩ. Dù trong lòng có chút chán nản nhưng hưởng lương , hưởng vị đến cùng cũng không thể lười nhát nên đành miễn cưỡng theo ý hai vị đấy.
Chu Mặc Kiên tầm tứ tuần , mắt sáng như lửa đúng chất võ phu. Còn Tống Định không đến hai lăm, là trưởng tử của Tống Thái phó , rất được coi trọng. Mà Tư Nguyệt đối với kẻ có tài luôn trọng dụng nên trong quân doanh từ đó thường xuyên phát sinh lời đồn về câu chuyện giữa nàng và hắn , bất quá đó là khởi nguồn của một trò trừng phạt rất tàn nhẫn.
Chu Mặc Kiên một mực khuyên nàng vận áo giáp , đội mũ sắt như thế mới oai phong , kẻ dưới thấy thế mới kính phục nhưng Tư Nguyệt tuyệt nhiên không đồng ý. Sau nửa canh giờ tranh cãi , Tư Nguyệt vận nam y màu trắng ung dung bước đi. Phía sau là Hạ Trác , Mạc Thương , Tống Định và khuôn mặt đen sì của Chu Mặc Kiên.
“ Nguyệt Nhi !”
Nghe tiếng gọi Tư Nguyệt quay người liền nhìn thấy một nam nhân bước đến. Hắn vận trường bào xanh thẫm , mái tóc ngắn xõa phiêu hòa cùng khuôn mặt tuấn mỹ tạo nên vẻ lãng tử. Môi mỏng cong nhẹ : “ Nguyệt Nhi muội , đã lâu không gặp.”
Tư Nguyệt nhíu mày , cũng mỉm cười : "Xin hỏi huynh là...”
“ Muội không còn nhớ ta sao ? Ta là Tư Đồ Mạn , muội vẫn thường gọi là Mạn ca ca đây mà.” Hắn thở dài nhìn nàng.
Thuộc hạ hắn Đào Phỉ khóe môi giật giật. Hắn không biết từ khi nào Nam Cung tiểu thư gọi chủ nhân là Mạn ca ca , bất quá vài lần mắng “ màn thầu biếи ŧɦái” mà thôi.
Tư Nguyệt nào phải kẻ mù , lướt qua nụ cười của hắn , khuôn mặt khó hiểu của Đào Phỉ , cười khẽ: “ Tư Đồ tướng quân thật chê cười. Mặc dù mất trí ta cũng có chút ấn tượng , từ Mạn ca ca đó…quá mức không bình thường.”
Tư Đồ Mạn mí mắt giật nhẹ. Hắn nghe nàng mất trí vốn tìm đến chọc ghẹo nhưng xem ra đã thay đổi rồi. Nói năng khách trí , biết phân nặng nhẹ , đôi mắt ánh cười giảo hoạt , rất thú vị. Hắn cười híp mắt định lên tiếng thì Tư Nguyệt đã nhẹ nhàng nói.
“ Nhưng bất quá bây giờ , muội xin gọi một tiếng Mạn ca ca vậy.”
Tư Đồ Mạn , trưởng tử của Tư Đồ tướng quốc – Tư Đồ Dật. Mười hai tuổi xuất binh ra trận , thống lĩnh đánh bại Hồ Tộc phía Tây. Mười bốn tuổi sắc phong Uy Vũ tướng quân cấp bậc tam phẩm. Đến năm mười tám suốt hai năm đánh đông dẹp bắc thăng lên nhị phẩm Tướng quân với danh hiệu Uy Vũ đại Nguyên soái.Đúng chất kẻ tài dẫu thắp đèn cũng khó tìm được.
Câu nói của Tư Nguyệt khiến Tư Đồ Mạn rất bất ngờ. Hắn càng thêm cảm thấy nữ nhân trước mặt thật sự đã thay đổi , mà còn thay đổi rất đáng sợ. Nhưng hiếm khi có cơ hội được ngang hàng với Nam Cung Hạo Kỳ , hắn làm sao có thể bỏ qua ?
“ Muội muội thật ngoan.” Hắn vừa nói vừa đưa tay đặt lên vai nàng : “ Từ bây giờ ta là ca ca của muội. Có chuyện gì cứ nói với ta , ta tuyệt không để ai bắt nạt muội.”
Tư Nguyệt nở nụ cười như hoa đào mùa xuân , đáp lời : “ Đa tạ ca ca.”
Nụ cười nở ra ai nấy đều lòng đầy ý vui duy Hạ Trác và Mạc Thương như hớp được một ngụm khí lạnh. Nụ cười này chính là gian tà đến cùng cực , đạt đước ý nguyện , hồ ly biến mình a.
“ Tướng quân ! Chúng ta còn phải ra thao trường.” Chu Mặc Kiên sau khi trấn tĩnh nghĩ nghĩ lại lên tiếng.
Tư Nguyệt nhíu mày song cúi chào Tư Đồ Mạn : “ Muội phải đi đây.”
Tư Đồ Mạn cười sảng khoái gật đầu.
Tư Nguyệt tựa tiếu phi tiếu hướng đến thao trường.
Hiện nay doanh trại chia làm ba phân khu. Tây Bắc khu đứng đầu là La tướng quân – La Ý Diễm với hơn chín nghìn binh sĩ thiên về kỵ binh. Nam khu chủ soái Tư Đồ Mạn – Uy Vũ đại nguyên soái thống lĩnh một vạn hai nghìn quân gồm bộ và thủy , thêm một ít xạ thủ được huấn luyện rất tốt. Còn nàng – Nam Cung Tư Nguyệt , Nam Cung tướng quân cai quản Đông khu chỉ với sáu nghìn quân , nhìn vào đã thấy thực lực chênh lệch rất lớn.
Đã vậy từ trước đến nay Nam Cung tiểu thư chưa bao giờ động đến việc chỉ dẫn binh sĩ nên tình hình Đông khu chỉ có thể hình dùng bằng một từ : loạn.
Vô cùng loạn.
Một số binh lính ngồi nói chuyện phiếm , số kia đánh bạc , cá cược hò hét. Vị giáo đầu họ Lương không quản nồi chỉ thể ngồi một bên thở dài.
“ Tất cả đứng dậy tập luyện !” Chu Mặc Kiên khuôn mặt nửa trắng nửa đỏ hùng hổ hét lên.
Lương giáo đầu là người có phản ứng đầu tiên giật mình đứng dậy chạy đến cạnh Chu Phó tướng nhưng vẫn cúi gằm mặt , vành tai đỏ gắt. Đám binh sĩ lác đác hướng đến cổng thao trường , một số kẻ bật dậy chỉnh tề , một số chỉ nhíu mày song bất mãn đứng dậy.
Tư Nguyệt mỉm cười phất tay áo chậm rãi bước lên bậc đài cao tầm ba trượng. Nàng ngồi tựa vào ghế , thân ngả phía sau , một tay chống lên thành tạo vẻ lười biếng nhưng đôi mắt màu tro khe khẽ lướt qua từng khuôn mặt , lâu lâu híp lên cười khiến người khác phải sởn da gà.
Rốt cuộc vị Nam Cung tướng quân đã ăn nhầm cái gì mà trở nên quái gở như thế?
Ba nghìn binh lính bên dưới xưa nay vô cùng lười biếng nhưng nhận thấy sự kì lạ của nàng cũng kinh hãi mà đứng dậy khoa chân múa tay. .
Hạ Trác nhận thấy nụ cười không bình thường của nàng chỉ thở dài hướng lên bầu trời cao vời vợi.
Được một lúc , Tư Nguyệt nhếch môi song ho lên “ khụ khụ” mấy tiếng.
Tiếng ho đánh động không gian làm vài kẻ giật mình. Hai vị phó tướng vốn hài lòng với buổi luyện tập hôm nay nên tâm tình tốt hơn , lo lắng hỏi : “ Tướng quân ! ngài không sao chứ ?”
Tư Nguyệt vờ che miệng , mệt mỏi nói : “ Ai ! Có lẽ vì bệnh vẫn còn nên không khỏe trong người.”
Tống Định thở dài : “ Thuộc hạ đúng là ngu muội. Nếu tướng quân không khỏe mời tướng quân về nghỉ ngơi.” Nàng có thể không ra thao trường tập luyện nhưng bản thân có vấn đề gì Nam Cung đại tướng liền ngũ mã phanh thây hắn.
Đạt được mục đích Tư Nguyệt vờ ho thêm vài cái rồi nhẹ nhàng : “ Bổn tướng đúng là hổ thẹn. Thôi thì lần sau ta sẽ cố gắng.” Nói xong nàng phất tay đứng dậy rời khỏi thao trường.
“ Tiểu thư , sao người không dạy dỗ bọn chúng ?” Hạ Trác thắc mắc. Nếu hắn đoán không nhầm thì nụ cười của nàng tỏ phi thường hứng thú với việc này.
Tư Nguyệt tiêu sái bước đi , khẽ cười : “ Các ngươi nhận xét xem Tư Đồ Mạn là người thế nào ?”
Nhắc đến Tư Đồ Mạn , Hạ Trác cười thoải mái : “ Hắn tuy không trổ tài nhưng tướng mạo đến khí độ đều trác tuyệt , chắc hẳn rất hữu ích.” Vả lại , nam nhân đó phong thái giống hắn vài phần dĩ nhiên cùng một loại người. Chính là mèo khen mèo dài đuôi a.
Mạc Thương gật đầu , lên tiếng : “ Bề ngoài hắn phong lưu , nho nhã nhưng ánh mắt lại vô cùng âm hiểm, giảo hoạt tựa hồ ly.”
Nhìn hắn không đến hai mươi hai lại vang danh nam chinh bắc chiến như vậy thực không đơn giản. Bất quá thu phục được sẽ trở thành con cờ hảo có lợi. Đoạn nghĩ đến , Tư Nguyệt cười tà mị.
“ Hắn xác thực là nhân tài.”
Hạ Trác nghe nàng nói liền rùng mình. Phàm là nhân tài nàng tuyệt nhiên đối tốt nhưng Tư Đồ Mạn đó không dễ thu phục. Trước kia Tào Tháo đối Quan Vũ xem trọng có tài, thu phục không được cũng thả đi. Còn vị Nam Cung Tư Nguyệt đây , ngươi không phục , ta liền gϊếŧ ngươi để ngươi khỏi phò tá ai cản đường ta. Lý luận rất đơn giản.
“ Người thật sự muốn thu lấy hắn ?” Hạ Trác nói.
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Ngươi không nên hỏi nhiều.”
Hạ Trác bĩu môi song mới quay lại vấn đề chính : “ Mà tại sao người bỏ qua cho lũ lính kia ?”
Tư Nguyệt nhìn Hạ Trác. Nàng dĩ nhiên đã có tính toán. Mục tiêu trước mắt là kết thúc chiến tranh. Lúc này Vệ Quốc đã đánh đến kinh thành Thổ Phồn. Nhưng Mã Nhĩ Thái Lý Mạt vua Thổ Phồn chưa chịu thua vẫn khăng khăng cố thủ. Vệ Tử Minh hai lần tấn công đều thất bại nên hiện tại cần nhất chính là binh kế công thành. Muốn công thành chưa nói đến kế sách riêng binh lực phải mạnh. Vì thế “ dạy dỗ” Đông khu tất nhiên tiến hành. Không những thế , nàng nhắm trúng Tư Đồ Mạn tuyệt không để hắn thoát khỏi. Lúc nãy nàng giả vờ về chẳng qua thấy bọn chúng như kẻ què thực chướng mắt.
“ Mạc Thương , ngươi hãy gom hết lũ buông lời nhạo báng Nam Cung Tư Nguyệt cho ta.”
Mạc Thương nghe lệnh gật đầu.
Hạ Trác chau mày : “ Người muốn làm gì ?”
Tư Nguyệt vuốt vuốt sợi tóc xõa xuống vai , cười nhẹ : “ Ngươi còn nhớ trong Thiên Long Bát Bộ A Tử đã có một trò chơi rất thú vị không ?”
Thú vị ? A Tử đó là ác nữ đáng ghét nhất Thiên Long Bát Bộ. Trò của nàng ta không gϊếŧ người cũng hại người thì làm gì có thú vị ? Hạ Trác nhăn nhó: “ Ta không biết.”
“ Chính là thả người và sư tử vào cùng một l*иg. Kẻ nào chiến thắng sẽ được phóng thích.” Nàng vừa nói vừa cười rất nhẹ nhàng.
Hạ Trác vốn hiểu tâm tính của nàng nhưng đến mức này…
“ Không lẽ…người muốn làm vậy ?”
Tư Nguyệt quay lại , hiền hòa nói : “ Ta không đến mức tàn bạo như vậy. Người với người cắn nhau sẽ thú vị hơn.” Nàng nói rồi bước vào lều trại. Bờ môi anh đào vẫn cong lên diễm lệ.
Không đến mức tàn bạo ? Khóe môi Ha Trác giật giật. Phải…không đến mức. Hắn nhớ nàng dùng thế lực khiến không biết bao doanh nhân tự sát , dùng bàn tay mềm mại xuyên thủng bao nhiêu người. Dùng mảnh lá khô ven đường gϊếŧ chết bao nhiêu mạng. Hắn tuyệt nhiên nhớ. Gọi là không tàn bạo ? Quá mức đi.