Trong ngôi biệt rộng lớn có bao nhiêu đồ vật trang trí đắt tiền đều đã bị vỡ vụn dưới đôi bàn tay tưởng chừng như mềm yếu của Phương Đình Xuyên. Thế nhưng hầu hết những người chứng kiến sự việc lại không một ai dám lên tiếng ngăn cản , bởi đơn giản vì họ chỉ là những người giúp việc. Ông quản gia từ ngoài vườn đi vào nhìn đống đổ nát mà ông lắc đầu ngao ngán còn Phương Đình Xuyên thì lớn tiếng quát vào mặt ông quản gia:
- Ông già, tôi gọi ông đấy! Mau đưa chìa khóa cho tôi, tôi muốn ra khỏi đây, ông có nghe tôi nói không hả?
Ông quản gia vội vàng móc từ trong túi áo lấy ra chiếc chìa khóa hai tay ông run run đưa cho Phương Đình Xuyên, nhưng ngay vào lúc Phương Đình Xuyên định cầm lấy chiếc chìa khóa thì Đường Phố Trúc từ ngoài đi vào bất ngờ cầm lấy chiếc chìa chìa khóa rồi ném cái nhìn sắc lạnh về phía Phương Đình Xuyên, anh cất giọng đanh thép:
- Cậu, dọn dẹp ngay cái đống rác này cho tôi!
Phương Đình Xuyên nhếch môi cười khẩy:
- Anh nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho tôi hả?
Chỉ tay vào ngực Phương Đình Xuyên rồi anh gằn từng tiếng:
- Tôi được trả tiền để làm thế.
Phương Đình Xuyên hất tay Đường Phố Trúc ra cậu nhóc bước lại gần đứng trước mặt Đường Phố Trúc rồi nói giọng thách thức:
- Thế anh định làm gì tôi?
- Tốt nhất hãy ngoan ngoãn dọn dẹp cho sạch sẽ hoặc là tôi sẽ cho cậu vừa khóc vừa làm, tùy cậu chọn đấy!
Đường Phố Trúc vừa dứt lời thì Phương Đình Xuyên giơ cao tay với vẻ mặt đầy giận dữ nhưng cậu nhóc còn chưa đánh được anh thì đã bị anh chụp lấy tay và siết chặt:
- Đánh tôi sẽ là một việc hết sức ngu ngốc đấy, bây giờ tôi hỏi một lần cuối có làm hay không?
Bị siết chặt tay Phương Đình Xuyên đau đến rớt nước mắt cậu nhóc gật đầu lia lịa:
- Tôi... sẽ... làm... mà...
Đường Phố Trúc vẫn chưa chịu buông tay mà anh tiếp tục hành hạ:
- Tốt, nhưng mà tôi cũng muốn nhắc cậu chú Thái ngoài công việc là quản gia chú ấy còn đáng tuổi ông của cậu, cậu cũng có đi học mà đúng không? Thế nên từ giờ trở đi tôi mà còn nghe cậu gọi chú Thái là ông già này ông già nọ thì đừng có trách tôi sao không báo trước đấy nhé.
Nói rồi Đường Phố Trúc mới chịu bỏ tay Phương Đình Xuyên ra và đi qua bên chỗ quầy rượu kéo ghế ngồi xuống , ánh mắt anh vẫn luôn doi theo từng hành động của Phương Đình Xuyên. Chú Thái thấy Phương Đình Xuyên vừa quét dọn vừa khóc thì không đành lòng nên định giúp cậu nhóc một tay.
- Cậu chủ, cậu để tôi giúp cậu!
Đường Phố Trúc lên tiếng ngăn cản.
- Chú Thái, cứ để cậu chủ tự làm chú hãy đi làm công việc của chú đi.
Chú Thái rời đi sau một hồi lâu dọn dẹp căn phòng khách cũng đã trở lại sạch sẽ chỉ là thiếu đi những món đồ trang trí. Ngồi ở chân cầu thang Phương Đình Xuyên vừa xoa chỗ đau nơi cổ tay vừa hướng mắt nhìn Đường Phố Trúc đang rời khỏi ghế và đi lại chỗ cậu.
- Hãy Nhớ bài học hôm nay đấy!
Phương Đình Xuyên trừng mắt lớn tiếng:
- Tôi sẽ nói bố tôi đuổi việc anh.
- Được, tôi sẽ chờ xem bố cậu có nghe những gì cậu nói không.
Đường Phố Trúc quay lưng bước đi thì vừa lúc Phương Đình Quyên chi gái của Phương Đình Xuyên đi học về, cô bé gặp Đường Phố Trúc thì liền cúi đầu chào.
- Chào anh Phố Trúc!
- Chào em!
Đường Phố Trúc trở ra ngoài lái xe đi. Phương Đình Quyên đi lại chỗ cầu thang thì thấy Phương Đình Xuyên đang ngồi đấy với vẻ mặt nhăn nhó.
- Em làm sao thế? chắc lại bị anh Phố Trúc mắng nữa đúng không? Cứ quậy như em bị mắng cũng là đáng đời. Chưa hết đâu nha, anh Phố Trúc mà kể lại với bố thì em có mà ốm đòn.
- Sao chị cứ bênh vực người ngoài thế, em mới là em trai của chị mà.
- Thì bởi vì em là trai của chị nên chị mới phải nhắc nhở em đừng cứ hở ra là gây sự với người khác, mà bố cũng sắp về rồi đó mau lên phòng đi.
Cả hai cùng đuổi nhau chạy nhanh lên phòng chú Thái thì đang cùng với cô giúp việc chuẩn bị bữa ăn tối cho cả nhà họ Phương.
Bữa ăn tối đã được dọn lên bàn hai chị em nhà họ Phương cũng đã ngồi vào bàn Phương Đình Quyên lễ phép hỏi chú Thái:
- Ông ơi, sao hôm nay bố cháu về muộn vậy ông?
- Vâng, lúc nãy cậu Đường đã có nói tối nay ông chủ bận việc nên sẽ về muộn cô chủ và cậu chủ cứ ăn tối trước không cần phải đợi.
Ăn tối xong, Phương Đình Quyên lên phòng học bài còn Phương Đình Xuyên thì ngồi ngoài ban công nghe nhạc. Từ ngày bố mẹ ly hôn Cả hai chị em Phương Đình Xuyên đều chọn ở với bố. Những lúc bố bận rộn với công việc hai chị em phải tự chăm sóc nhau. Bản tính của Phương Đình Quyên thì ngoan hiền dễ mến còn Phương Đình Xuyên thì ngang bướng hay bắt nạt và luôn có thái độ coi thường người khác. Trong suốt những năm học cấp hai, Phương Đình Xuyên bị bố gửi vào học ở trường nội trú mãi đến khi lên cấp ba năn nỉ lắm bố mới không để Phương Đình Xuyên học ở trường nội trú nữa.
Xe của bố dừng bên trong khuôn viên ngôi biệt thự Phương Đình Xuyên vội vàng đi trở vào phòng quơ lấy quyển tập phóng lên giường giả vờ học bài, chưa đầy năm phút sau bố đã lên tới và lướt qua từng phòng mở hé cửa kiểm tra. Khi biết chắc là bố đã trở về phòng mình Phương Đình Xuyên rón rén chạy sang phòng của Phương Đình Quyên nói nhỏ:
- Mùa Hè, chị không được mách bố nhé!
- Em sợ bố như vậy sao còn đập phá làm gì, lát nữa khi bố phát hiện ra là có vài thứ không còn ở vị trí của nó nữa thì nhất định bố cũng sẽ cho gọi em vào mà hỏi thôi cái đồ ngốc.
- không được mắng em là đồ ngốc.
Khang xuất hiện ngay cửa phòng anh hỏi:
- Có chuyện gì thế, hai đứa lại cãi nhau à?
Phương Đình Quyên nhanh nhẹn đứng lên trả lời:
- Dạ không có ạ, là Mùa Đông nhờ con giải giúp em ấy mấy bài toán.
- Cả hai đứa xuống phòng khách gặp bố.
Cả hai chị bước xuống giường và có chút run sợ khi mà lệnh của Khang vừa ban ra. Khang ngồi ở salon bây giờ ánh mắt và thái độ của anh đầy nghiêm khắc khi nhìn cả hai đứa con yêu quý của mình. Chỉ tay lên kệ tủ nơi có bình hoa khang hỏi:
- Đứa nào làm vỡ bình hoa?
Phương Đình Xuyên không dám nhìn thẳng vào mắt Khang, Phương Đình Quyên dù không làm nhưng nghe khang hỏi cũng rất sợ không dám lên tiếng. Khang lại chỉ tay vào mặt từng đứa rồi nói:
- Hai đứa sao không trả lời bố hả?
Khang đập mạnh tay xuống bàn làm Phương Đình Quyên giật mình hoảng sợ cô bé nói như muốn khóc:
- Bố ơi, là tại con lúc chiều này đi học về con đã bất cẩn làm rơi bình hoa. là lỗi tại con ạ.
Phương Đình Xuyên quay sang nhìn chị gái đang đưa tay quẹt những giọt nước mắt vừa chực trào ra thì trong lòng cậu nhóc cũng đang bắt đầu cảm thấy ray rứt. Biết là không thể bắt chị gái phải nhận lỗi trong khi người làm sai lại chính là mình nên Phương Đình Xuyên quỳ gối xuống giọng cậu nhóc run run:
- Thưa bố, sự thật người làm vỡ bình hoa là con ạ.
Khang nhìn Phương Đình Xuyên anh cũng đoán người có lỗi là Phương Đình Xuyên và Phương Đình Quyên vì thương em nên mới phải bao che cho em trai mình.
- Nói vậy người làm vỡ bình hoa là con chứ không phải Mùa Hè đúng không?
- Vâng, con xin lỗi bố...!
- Đã làm sai thì không chỉ đơn giản nói câu xin lỗi mà còn phải chịu phạt.
Phương Đình Quyên nắm lấy bàn tay của Khang cô bé nói.
- Bố ơi, Mùa Đông đã biết lỗi của mình rồi bố đừng phạt Mùa Đông nha bố.
- Không được, trong nhà này ai cũng biết Mùa Đông là một đứa chuyên phá phách, cho nên bắt đầu từ ngày mai bố phạt Mùa Đông phải bị cấm túc đến hết tuần này, nghe rõ rồi chứ?
- Vâng!
- Uhm, giờ thì hai đứa trở lên phòng học bài đi phải nhớ ngủ sớm đấy.
Hai chị em vâng dạ rồi đi trở lên phòng Khang nhìn theo hai con chợt nhớ ra là mình vẫn còn đang chờ một cuộc điện thoại đường dài anh lập tức đứng lên khỏi salon đúng lúc ông quản gia từ trong bếp đi ra trên tay ông là tách trà nóng.
- Ông chủ, tôi vừa mới pha cho ông tách trà nóng ông uống một chút đi.
Khang đỡ lấy tách trà từ tay ông quản gia rồi nói.
- Cảm ơn!
Khang nhấp một ngụm trà rồi hỏi ông quản gia vẫn còn đang đứng bên cạnh.
- Chú Thái, tôi bảo chú dọn dẹp căn phòng khách chú đã làm chưa?
- Dạ, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi thưa ông.
- Vậy từ chiều tới giờ Phố Trúc có tới nhà không?
- Dạ có, nhưng cậu Đường chỉ ở lại một lúc sau đó thì lái xe đi.
- Tôi muốn nói với chú từ hôm nay trở đi Phố Trúc sẽ ở đây, có thể cậu ấy sẽ không dám làm phiền đến mọi người trong nhà, nhưng mà tôi muốn mọi người cũng phải đối xử với Phố Trúc cho thật tử tế.
- Vâng, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối cho ông.
- Và cho cả Phố Trúc nữa.
- Vâng!
Ông quản gia lui vào bếp Khang để tách trà xuống bàn rồi đi lên lầu. Trong lúc anh đang ở trên phòng tắm rửa thì ở dưới nhà Đường Phố Trúc cũng vừa lái xe về tới. Anh xuống xe đi vào nhà và đi vào bếp.
- Chào chú Thái!
- Chào cậu Đường! ông chủ đang ở trên phòng nhưng mà lúc nãy đi làm về ông chủ bảo tôi là tối nay ông chủ sẽ ăn tối cùng với cậu.
- Thật ngại quá vì đã làm phiền chú.
- Cậu Đường khách sáo rồi, bấy lâu nay cậu làm việc cho ông chủ thì cũng coi như là người trong nhà, huống chi ông chủ lại còn rất quan tâm tới cậu. Cậu ngồi đi ông chủ tắm xong sẽ xuống.
Đường Phố Trúc nghe theo ông quản gia, anh kéo ghế ngồi và đưa mắt nhìn ông quản gia đang dọn lên bàn những món ăn đang bốc khói rồi nghĩ những ngày tháng sắp tới đây khi mà anh sẽ ở trong ngôi biệt thự này và chắc hẳn anh cũng sẽ còn phải đối mặt với cậu chủ nhỏ đầy bướng bỉnh có cái tên là Phương Đình Xuyên.