“Cộp... cộp”
Từ trong thành, một chiếc xe ngựa màu trắng có hình tượng trưng của Nguyệt gia chậm rãi rời khỏi thành.
Khi rời được thành khá xa thì từ trong bóng tối những bóng đen xông ra, những bóng đen này cũng phải khoảng gần trăm người.
“Nguyệt Vũ! Để lại mạng đi!”
“Bảo vệ chủ tử!”
Xa phu rút kiếm ra, đồng thời tứ Liên ngồi trong xe cũng phi thân ra ngoài. Bên ngoài hàng trăm nhân chính là tinh anh sát thủ và tinh anh tử sĩ!
Điều này chứng tỏ người đằng sau rất đề cao nhân bị ám sát.
“Keng”
“Vù”
“Phụt”
Tiếng đánh nhau vang lên, máu tươi không ngừng đổ ra.
“Vù... vù”
“Bùm...”
Chiếc xe ngựa bị nội lục tứ phái tấn công va chạm mạnh là chiếc xe nổ tung! Thân ảnh bạch y từ xe phi thân ra ngoài, tay cầm một chiếc hộp chữ nhật to.
“Chủ tử!”
“Ta không sao” giọng nói lạnh vanh lên làm tứ Liên an tâm lại.
“Cạch” chiếc hộp trong tay Nguyệt Liên được mở ra, một chiếc cầm khắc những bông Mạn Châu Sa Hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Tinh... tanh...”
Tiếng đàn vang lên, máu tuôn trào nhiễm đỏ cả vùng đất!
Tiếng vũ khí chạm nhau, tiếng đánh nhau, tiếng đàn, vang vọng trong khu rừng.
Bỗng nhiên một sát thủ ẩn nấp trong bóng tối xuất hiện đằng sau Nguyệt Liên, tay không ngừng phi đao về phía Nguyệt Liên.
“Phụt!”
Một ngụm máu phun ra, sau lưng cắm một chiếc phi tiêu tẩm độc ngay vị trí trái tim!
Nhưng Nguyệt Liên không quan tâm tiếp tục gảy đàn, nhưng lực sát thương và tốc độ không còn nhay như trước.
“Vù”
Một phi tiêu hướng nhanh về phía Nguyệt Liên, đâm vào tay phải của nàng, lại là một vật nữa được tẩm độc...
“Phụt!”
Đôi mắt hơi khép mờ, sức lực không còn nhiều, cả cơ thể nặng nề khó chống đỡ.
“LIÊN NHI!!!!”