Một buổi sáng đẹp trời vì sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng trời chỉ sáng khi chưa có sự xuất hiện của Vương Tư Truy và Phan Lộ Lộ. Tại căn nhà nhỏ trong khu ổ chuột Triệu Vy Vân đang bế một đứa trẻ một tuổi và cho thằng bé ăn, ngồi bên cạnh là một cô bé ba tuổi Tử Anh đang ngồi nghịch đồ chơi. Tử Yên từ trong buồng bưng ly nước ra.
" Mẹ nước của em đây"
Bỗng từ phía cửa có tiếng bước chân. Là Vương Tư Truy và Phan Lộ Lộ họ tay trong tay công khai bước vào nhà.Phan Lộ Lộ còn bịt mũi phẩy tay ra vẻ ta đây lên giọng.
"Trời ơi...đây mà gọi là nhà sao. Đến chuồng chó nhà em còn đẹp hơn gấp vạn nơi này. Vừa hôi hám, bụi bẩn, cũ kĩ, vậy mà cũng sống được"
"Anh đã bảo em ở lại khách sạn, một mình anh về là được, em cứ đòi theo anh"
" Không cùng anh về để anh liếc mắt đưa tình, lưu luyến ả ta sao"
Triệu Vy Vân đang bế đứa bé trai một tuổi Tử Sâm, to mắt nhìn hai người họ. Vương Tư Truy bối rối nhìn cô một lúc rồi nói.
" Anh về lấy quần áo sẽ đi luôn"
" Hai người không thấy bẩn thỉu sao mà dám quay về nhà tôi, đôi da^ʍ phu gian phụ các người"
" Nghe anh giải thích đã Vy Vân"
" Tôi không cần lời giải thích của anh vì tôi chỉ tin những gì tai tôi nghe, mắt tôi thấy. Bây giờ anh chọn đi, tôi và các con hay ả ta. Một trong hai anh chọn đi"
Lúc này Tử Sâm bỗng oà khóc trong vòng tay của cô, thấy thế Tử Anh cũng khóc theo. Tử Yên thì nhìn chằm chằm vào ba mình mắt đã ngấn lệ. Phải rồi cô mười tuổi rồi không còn là con nít ba tuổi như Tử Anh cũng không phải là đứa trẻ chưa biết chạy như Tử Sâm, cô hiểu rõ rằng chuyện gì đang xảy ra, cô hiểu rõ rằng ba mình đang nɠɵạı ŧìиɧ. Nhìn các con khóc Vương Tư Truy có chút do dự.
" Anh... anh..."
Anh ta còn đang do dự thì Phan Lộ Lộ đã ôm lấy anh ta lên tiếng.
" Vậy mà anh cũng cần phải suy nghĩ sao? Hãy nói cho cô ta biết là anh chọn em"
Triệu Vy Vân dỗ Tử Sâm nín khóc, mắt vẫn nhìn vào anh ta.
" Anh chọn đi"
" Anh... anh sẽ theo Lộ Lộ sang Ý sinh sống"
Lúc này Vy Vân đã không còn sức chịu đựng nữa từng giọt nước vô thức rơi, cô quát to.
" Cút... cút ngay cút ra khỏi nhà của tôi"
Phan Lộ Lộ níu lấy tay anh.
" Cô không cần đuổi chúng tôi cũng sẽ đi. Đi nhanh đi vội bởi vì tôi cũng không chịu được cái mùi hôi thối bốc ra ở đây"
Khi anh cùng ả định quay mặt đi thì Tử Yên nước mắt giàn giụa chạy tới ôm lấy chân anh.
" Ba à...ba đừng đi mà. Ba dừng bỏ lại mẹ và con. Con hứa sẽ ngoan sẽ không hư nữa đâu"
Anh cúi xuống nắm lấy tay cô bỏ khỏi chân của mình.
" Tử Yên, ba xin lỗi. Ba sẽ gửi tiền về cho con và các em"
" Con không cần tiền gì hết. Ba nên hiểu thứ mà mẹ và con cần là ba, là tình yêu thương từ một người ba đúng nghĩa"
Lúc này Phan Lộ Lộ ôm lấy anh.
" Chúng ta đi thôi, kệ con nhỏ này đi. Không cần thu dọn quần áo nữa. Em sẽ mua cho anh khi chúng ta sang Ý"
Hai người tay trong tay ngoảnh mặt quay đi. Tử Yên nhìn theo bóng dáng ba mình gào lên trong nước mắt.
" Nếu ba đi sau này ba sẽ phải hối hận. Vì Triệu Tử Yên con sẽ không bao giờ tha thứ cho ba"
Mặc dù Vương Tư Truy đã đi được một đoạn nhưng vẫn nghe rõ mồn một những lời con gái nói với mình. Cô khẳng định mình là Triệu Tử Yên sao? Cô không muốn nhận họ Vương, nhận lấy người ba Vương Tư Truy này nữa sao?
Bây giờ người trụ cột trong gia đình đi rồi. Chỉ còn mình Triệu Vy Vân với ba đứa con, họ hàng không có lại chẳng quen ai. Bây giờ cô phải sống thế nào với những ngày tháng tiếp theo. Chỉ nhìn thôi đã thấy thật mịt mờ, thật tăm tối làm sao!