Khi Hạ Lan Phiêu vất vả khổ cực quét dọn xong gian phòng, sắc trời đã tối rồi. Nhìn căn phòng cuối cùng cũng sáng sủa, sạch sẽ, tâm tình nàng thật tốt, nhưng mệt đến nỗi lưng không thẳng lên được. Đúng lúc này, đột nhiên tiểu nhị gõ cửa nói là Tiêu công tử gọi nàng ăn cơm, nàng đáp một tiếng rồi vội vàng chạy xuống dưới sảnh.
Đến muộn là chuyện nhỏ nhưng đắc tội với cẩu hoàng đế lại là chuyện lớn! Ta còn muốn sống thêm vài năm nữaaa!
Lúc nàng bước xuống đại sảnh, thực khách đã ngồi đầy bên trong rồi. Mặc dù Tiêu Mặc là hoàng đế, nhưng hắn không đặt trước một phòng ăn trang nhã cho nên cũng chỉ có thể cùng dân chúng dùng cơm ở đại sảnh thôi. Hắn đã ngồi vào bàn trước, cạnh cửa sổ, tự nhiên rót rượu, cử chỉ ưu nhã, cao quý, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ khách.
"Oa, đã bắt đầu ăn rồi sao! Thật may là không có tới muộn!"
Hạ Lan Phiêu hấp ta hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc, không chú ý tới sự tuấn mỹ có một không hai của Tiêu Mặc, nhìn trên bàn trưng mấy thứ Dương Xuân Bạch Tuyết (hzn: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc) chỉ có chút thức ăn, không khỏi khổ mặt. Nàng không chú ý tới ánh mắt có chút kinh ngạc của Tiêu Mặc và Lý Trường, ngượng ngùng ngẩng đầu lên hỏi: "Cái đó. . . . . . Đây chính là cơm tối hôm nay của chúng ta sao?"
"Nếu tiểu thư không hài lòng, tiểu nhân đi đổi ngay." Lý Trường hiểu ý nói.
Từ sau khi Tiêu Mặc không gọi Hạ Lan Phiêu là "phu nhân" nữa, nô bộc trung thành như hắn cũng lập tức thay đổi cách gọi, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện khiến cho người ta khâm phục. Mặc dù trong lòng Hạ Lan Phiêu có chút khó chịu nhưng nàng không muốn người khác biết quan hệ giữa nàng và Tiêu Mặc, thích được xung hô là "tiểu thư" này hơn, cho nên làm bộ không chú ý tới.
Cách Lý Trường xung hô sớm đã bị vài cô gái khác cố tình nghe lén nghe được, trên mặt các nàng đều lộ ra nụ cười không kìm được, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc càng nóng bỏng hơn. Hạ Lan Phiêu không chú ý tới điều này, nhìn thức ăn trước mặt mà rầu rỉ.
Tiêu Mặc, ngươi còn có thể keo kiệt nữa sao? Vì tiết kiệm tiền đi đường mà để ta ở căn phòng tồi tàn rách nát còn chưa tính, cư nhiên gọi món ăn cũng là rau cải, đậu hũ, cháo loãng, chút cá con? Tại sao không có thịt? Ta muốn ăn thịt!
"Cái đó. . . . . . Hôm nay chúng ta chỉ húp cháo, ăn rau cải đậu hũ sao?" Hạ Lan Phiêu làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Mặc: "Sẽ đói đấy."
“Haiz."
Tưởng chừng Tiêu Mặc lặng yên không tiếng động lại thở dài. Hắn để bầu rượu xuống, chỉ vào thức ăn trên bàn, kiên nhẫn giải thích: "Những thứ này đều là món ăn nổi tiếng ở Giang Đô, là hương vị không thể nếm được ở Kinh Thành. Cháo này gọi là “cháo Bích Tuyết”, dùng dương xỉ mọc ở lòng sông chế biến, mùi vị ngon; “đậu hũ” này nhìn bình thường, nhưng thật ra là dùng thịt, bỏ xương của Danh ngư cá đao của Giang Đô làm thành như đậu hũ, cho vào miệng tan ngay; mà “rau cải” phải . . . . ."
"Tóm lại đều rất đáng tiền, đúng không?"
. . . . . .
"Ha ha."
"Ăn ngon thật!"
Hai mắt của Hạ Lan Phiêu bắt đầu lóe ra hào quang, đôi đũa gắp nhanh như tia chớp những món ăn trước mặt, khen lớn là mỹ vị, nhìn qua giống như là một nha đầu quê mùa mới từ nông thôn lên. Nàng không biết, bởi vì vừa mới quét dọn, trên mặt và trên người của nàng đầy bụi bẩn, nhìn thế nào cũng giống như một tiểu nha hoàn đầu đầy bụi đất, sánh cùng Tiêu Mặc mây trôi nước chảy thật không hợp, chứ đừng nói là làm cho người ta tưởng tượng nàng đã từng là nhất quốc chi mẫu. Lý Trường có chút bất đắc dĩ, nhìn người đã từng là nữ nhân có địa vị cao quý này, trong lòng thầm than nàng cũng không biết tranh thủ cơ hội lấy lòng hoàng thượng đi, nhưng trong đáy mắt của Tiêu Mặc lại có một nụ cười thản nhiên.
"Các ngươi nghe gì chưa? Vị hoàng hậu dâʍ ɭσạи Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng bị hoàng thượng phế bỏ, hoàng thượng sẽ lại chọn tân hậu! Không biết hoàng hậu tiếp theo sẽ là ai nhỉ?"
"Hẳn phải là nữ quan quý tộc hoặc là công chúa nước khác thôi. . . . . . Mặc kệ là ai cũng hơn so với người phụ nữ không biết xấu hổ kia! Thật là sự sỉ nhục với nữ nhân chúng ta!"
"Mà hoàng thượng đúng là đáng thương. . . . . . Nón xanh trên đầu ngài cao như nước sông, ha ha."
Nghe nữ nhân bàn sát vách đang ăn cơm đột nhiên nổi lên tán gẫu bát quái, lông mày Tiêu Mặc không tự chủ nhíu thật sâu, theo bản năng nhìn Hạ Lan Phiêu đang vùi đầu ăn. Ngoài dự liệu của hắn, Hạ Lan Phiêu vẫn ăn rất ngon lành, thậm chí còn khẽ mỉm cười với hắn. Hắn không hiểu tại sao có thể có người phụ nữa nghe bình luận về chính mình mà còn thờ ơ hững hờ nữa nhưng hắn lại không biết Hạ Lan Phiêu nghe quen mấy lời bàn tán như vậy. Hắn để ly rượu xuống, cười hỏi Hạ Lan Phiêu: "Không tức giận sao?"
"Tại sao lại phải tức giận? Những gì họ nói đều là sự thật." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt nói: "Trên cái thế giới này, nam tử tam thê tứ thϊếp sẽ không ai nói hắn một câu, nhưng nữ tử có một tri kỷ thì sẽ bị coi là “da^ʍ phụ”, quan niệm như vậy ta sớm quen."
"Chẳng lẽ như vậy không đúng sao? Nam tử giống như bình rượu này, cô gái giống như ly rượu, một bầu rượu đi cùng mấy ly rượu là đạo lý. Nhưng nếu như nói ngược lại thì lại là chuyện buồn cười."
"Vậy là tư tưởng nam nhân các ngươi hạn hẹp! Nếu yêu thật lòng, sẽ “ba ngàn con sông, chỉ lấy lên một gáo nước”, còn lâu mới thu từng người từng người một, khiến các nàng đau lòng?"
"Hạ Lan, ngươi đang ghen sao?" Tiêu Mặc đùa giỡn.
"Ta ghen?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Ngươi sẽ không hiểu ta muốn cái gì."
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
"Điều ta muốn chỉ là một người thật lòng tốt với chỉ một mình ta. . . . . ." Hạ Lan Phiêu xa xôi nói.
Đột nhiên trên bàn ăn thật an tĩnh.
Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc đều nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, tinh thần Hạ Lan Phiêu suy sụp, mà sự tức giận Tiêu Mặc đã bắt đầu lộ ra. Hắn hít sâu một hơi, từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình, cuối cùng bình tĩnh trở lại. Hắn phát hiện không hiểu sao tiểu nha đầu tầm thường này luôn có thể làm cho hắn tức giận, đánh mất lý trí và sự tỉnh táo của hắn —— như vậy thật là nguy hiểm. Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp ở bàn sát vách cuối cùng không nhẫn nại được, giơ ly rượu đi tới phía bọn họ, dù cười nói chuyện với Hạ Lan Phiêu nhưng ánh mắt lại nhìn Tiêu Mặc.
"Vị tiểu thư này, các ngươi là người ở đâu đến? Ta ngồi chỗ này các ngươi sẽ không để ý chứ? "
Cái mông của ngươi đã đặt xuống ghế rồi còn hỏi ta có chú ý hay không à?
Hạ Lan Phiêu nhìn cô gái trước mắt ăn bận bộ đồ giống như xuyên thấu mà buồn cười, nhìn làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện dưới y phục màu đỏ nhạt của nàng, trong lòng âm thầm tính toán lúc nào đó cũng đi chọn bộ y phục như thế mặc cho đỡ nóng. Cô gái cười chờ đợi Hạ Lan Phiêu trả lời, cuối cùng nàng tức giận nói: "Kinh Thành."
"Thật trùng hợp! Tổ ngoại của ta cũng là người kinh thành! Ngươi và phu quân của ngươi mới lần đầu tiên tới Giang Đô phải không, để ta dẫn các ngươi đi thăm thú một phen tốt nha?"
"Hắn không phải là phu quân của ta." Hạ Lan Phiêu oán hận nói.
"Hả?" Thoạt nhìn cô gái rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt vui mừng thế nào cũng không thể che hết dấu được: "Vậy tiểu thư là gì của vị công tử này . . . . . ."
"Hắn là cha ta." Hạ Lan Phiêu nham hiểm cười một tiếng.