Chương 440: Ngoại truyện Hoa Mộ Dung 9 – Hoa đào của Hoa Mộ Dung

Edit: kaylee

Cái gì?

Lời của Lãnh Phi Tuyệt không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.

Trong nháy mắt mặt của Vương Đức trở nên trắng bệch, Lạc Băng cũng là mặt đỏ bừng. Các đại thần có mặt ở đây không một ai không biến sắc, vì Chủ Thượng của mình đột nhiên xuất hiện "Long Dương chi phích" (đoạn tụ, gay) mà hoảng sợ và xấu hổ. Nhóm Vũ Cơ dừng lại ca múa, bắt đầu nhẹ giọng trộm nở nụ cười. Tiếng cười kia ở trong đại điện an tĩnh có vẻ vô cùng to rõ, mà sắc mặt của hai người trong cuộc lại là bình thản trước sau như một.

"Tề vương đồng ý cái điều kiện này của Bổn vương sao?" Lãnh Phi Tuyệt hỏi lần nữa.

"Xin quốc chủ tự trọng!" Rốt cục Lạc Băng cũng nổi giận: "Đây là quốc chủ không muốn kết minh, nên như vậy để làm nhục Tề quốc? Mộ Dung, chúng ta đi!"

Mộ Dung...

Thì ra tên của hắn là Mộ Dung...

Hoàn toàn khác với Lạc Băng tức giận, mặt mũi của gã sai vặt gọi là Mộ Dung kia cực kỳ bình tĩnh. Đôi mắt đen láy của hắn cứ như vậy không cố kỵ chút nào nhìn Lãnh Phi Tuyệt, trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng không sợ hãi. Lãnh Phi Tuyệt vô cùng hứng thú nhìn hắn, phát hiện hắn ngẩn ra, sau đó vẻ mặt trở nên hốt hoảng mà sợ hãi ở trong nháy mắt, nhanh chóng cúi đầu, lại không dám phản kháng người giống như bất kỳ một người có thân phận ti tiện nào.

Diễn kỹ thật không tệ đâu...

Nhưng cái dạng này sẽ chỉ làm ta cảm thấy hứng thú với ngươi hơn mà thôi, ha...

"Tề vương không cần tức giận —— mấy ngày trước, Bổn vương làm một giấc mộng, mơ thấy Tiên Nhân chỉ điểm, nói là Tề quốc có tiên hoa tới cửa, nhất định có thể bảo vệ trọn đời giao hảo giữa hai nước Tề quốc và Đông Câu quốc —— người này tên là Mộ Dung, chính là đóa hoa Mộ Dung trong khiết vô song Bổn vương thấy trong mộng, cũng phù hợp với sự chỉ điểm của Tiên Nhân. Vì trọn đời giao hảo của hai nước, Tề vương sẽ không không bỏ được một gã sai vặt chứ."

"Thật là buồn cười." Lạc Băng cười lạnh: "Không nghĩ tới quốc quân sẽ tin một giấc mộng, mà điểm mấu chốt hai nước giao hảo lại là ở một người hầu?"

"Nếu Tề vương không nguyện ý, Bổn vương tự nhiên sẽ không bức bách —— chỉ là, Tề vương ngay cả một người hầu cũng không bỏ được, này thật là làm cho Bổn vương hoài nghi thành ý cầu hòa của Tề vương."

"Nếu quốc quân cố ý trêu đùa Tề quốc thì cần gì lại muốn tìm ra cái cớ vụng về như vậy? Cho dù Tề quốc là nước nhỏ, quý quốc đối đãi như bây giờ cũng có phần *****! Ta sẽ không đưa dân chúng Tề quốc cho người!"

"Chỉ là một người hầu mà thôi, Tề vương gì cần phải để ý như thế? Chẳng lẽ hắn... Là người trong rái tim Tề vương à? Vậy thì Bổn vương đường đột rồi."

Lãnh Phi Tuyệt ý vị thâm trường nói, nhẹ nhàng nở nụ cười, mà các đại thần bốn phía đã sớm ‘ha ha’ cười phá lên. Đang lúc mọi người chìm trong tiếng cười, Lạc Băng đỏ bừng cả khuôn mặt, tức giận nhìn Lãnh Phi Tuyệt, gần như sắp ức chế không được tức giận trong lòng rồi.

Hắn tư văn hữu lễ quen, mặc dù các đại thần Tề quốc có chính kiến không đồng nhất, lại không có một người nào, không có một ai sẽ cười giỡn những chuyện như này ở trên triều đình, chớ nói chi người bị giễu cợt còn là Tề Vương đại nhân tôn quý! Muốn hắn nhẫn nại như thế nào mới, như thế nào được?

"Ngươi..."

Ở trước lúc Lạc Băng nổi giận, Hoa Mộ Dung cầm tay hắn. Tay của nàng nhẵn nhụi, mềm mại, lại mang theo lạnh như băng bẩm sinh. Lạc Băng chỉ cảm thấy trong lòng run lên, kinh ngạc nhìn bàn tay nắm tay mình kia, mà Hoa Mộ Dung lại khẽ mỉm cười với hắn, bình tĩnh nói với Lãnh Phi Tuyệt: "Nếu quốc quân nhìn trúng tiểu nhân, tiểu nhân tự nhiên nguyện ý phục dịch quốc quân."

"Này nhưng thật sự là quá tốt. Tề vương, thuộc hạ của ngươi cũng đã đồng ý, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm người khác khó chịu sao?" Lãnh Phi Tuyệt cười nói.

Đối mặt với vẻ mặt có chút đắc ý của Lãnh Phi Tuyệt, Lạc Băng không trả lời, chỉ là nhìn Hoa Mộ Dung thật sâu. Hắn không biết tại sao chủ tử của mình lại đột nhiên làm ra quyết định như vậy, mà nếu có thể mà nói, hắn thật muốn phản đối!

Bệ hạ!

Rốt cuộc tại sao ngài muốn đáp ứng đề nghị nguy hiểm như vậy! Lãnh Phi Tuyệt nhất định là nhìn ra cái gì mới có thể làm như vậy, làm sao ngài lại dễ dàng trúng kế? Không, hiện tại cũng không phải là lúc bốc đồng!

"Bệ hạ, ta không có việc gì." Hoa Mộ Dung khẽ mỉm cười, trên mặt bình thản mang theo nụ cười lộ ra vô tận phong hoa: "Xin tin tưởng ta."

Tin tưởng?

Ta đương nhiên là tin tưởng năng lực và dũng khí của người, nhưng làm sao ta có thể nhìn người lần lượt rơi vào nguy hiểm, lần lượt bồi hồi ở kề cận cái chết?

Làm sao ta có thể nhẫn tâm?

"Xin tin tưởng ta."

Tay của Hoa Mộ Dung chậm rãi buông ra, sau đó đi tới phía Lãnh Phi Tuyệt. Nàng nhìn Lãnh Phi Tuyệt, khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi thở dài: "Nếu quốc quân nhìn trúng tiểu nhân, tiểu nhân nguyện ý ở lại Đông Câu quốc, làm sứ thần, cũng nguyện ý hai nước trọn đời giao hảo. Hiện tại, quốc quân có thể đóng dấu sao?"

"Đương nhiên."

Quốc tỷ đỏ tươi không chút do dự rơi vào trên sách kết minh, Hoa Mộ Dung và Lạc Băng rối rít thở phào nhẹ nhỏm, mà đại điện lại khôi phục tiếng động lớn ồn ào mới vừa rồi. Lãnh Phi Tuyệt mỉm cười uống rượu, ánh mắt vẫn như có như không dừng lại ở trên mặt Hoa Mộ Dung.

Rõ ràng là thay đổi chủ nhân ở trong nháy mắt, thay đổi số mạng, rõ ràng sắp nghênh đón chính là tương lai không đoán biết được, hắn không hiểu tại sao người thiếu niên kia vẫn có thể vân đạm phong khinh như vậy.

Tề vương vô cùng buồn bực ở một bên nâng chén uống rượu, người thiếu niên kia ở bên cạnh phục dịch, mặc dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt cũng là an tĩnh mà dịu dàng như vậy. Lãnh Phi Tuyệt nhìn hắn, chỉ cảm thấy đại điện tiếng động lớn ồn ào nháy mắt an tĩnh, mà hắn hình như cũng nhìn thấy đầu ngón tay trắng noãn của thiếu niên.

Thật là loại cảm giác kỳ dị...

Lại có thể nhìn hắn đã cảm thấy an tĩnh, ha...

Lạc Băng không uống được rượu, rất nhanh đã uống say.

Hoa Mộ Dung đương nhiên biết trong lòng hắn buồn khổ, không thể không mượn rượu giải sầu, nhưng mà sau khi say rượu chuyện ngược lại là dễ dàng hơn nắm giữ và xử lý hơn.

Ở dưới tác dụng của cồn rượu, thần chí Lạc Băng không tỉnh táo lắm, người cũng hư mềm vô lực. Lãnh Phi Tuyệt vô cùng có lòng tốt phái thị nữ đỡ Lạc Băng dậy, đưa đến khách điếm, Hoa Mộ Dung đang muốn đuổi theo, Lãnh Phi Tuyệt lại lạnh lùng mở miệng: "Mộ Dung, ngươi đã là lễ vật Tề vương đưa cho Bổn vương, chủ nhân của ngươi không phải là hắn, mà là Bổn vương."

...

"Dạ." Rốt cục Hoa Mộ Dung cũng nói.

"Đến bên người Bổn vương."! ~!