Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 433: Ngoại truyện Hoa Mộ Dung 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: kaylee

"Bệ hạ, ngài……..."

"Ta không sao. Nếu như ta nhớ không lầm, lời này ngươi cũng đã hỏi ta năm lần."

Trong khách điếm, vẻ mặt Lạc Băng buồn rầu, mà Hoa Mộ Dung ngồi ở mép giường, vẻ mặt lạnh nhạt chậm chạp lật trên tay quyển sách.

Gian phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nàng và Lạc Băng, mà ngoài phòng âm thanh gió thổi qua lá cây làm cho gian phòng trống vắng có vẻ tịch liêu hơn.

Hiện tại đã là đêm khuya, một vầng trăng sáng đơn bạc treo thật cao ở trên trời, gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào trong phòng, thổi bay tóc của Hoa Mộ Dung. Nàng không có giống như nữ tử đưa tay đi vuốt thuận sợi tóc, ánh mắt vẫn là dừng lại ở trên quyển sách trên tay.

Ánh nến chiếu gò má nàng vô cùng nhu mỹ, mà ánh mắt nàng chuyên chú, lông mi thật dài, môi đỏ thắm cũng làm cho Lạc Băng tâm chợt giật mình. Ánh mắt của hắn không tự chủ được dừng lại ở trên cổ tay trắng nõn của Hoa Mộ Dung Tuyết, rất muốn vuốt thuận sợi tóc xốc xếch của nàng, mà Hoa Mộ Dung đột nhiên gấp sách lại, đứng lên, một tay đoạt lấy bức họa trong tay Lạc Băng cười nói: "Bức vẽ này vẽ ta thật khó coi."

Trong tay Lạc Băng cầm chính là bức họa vẽ Hoa Mộ Dung mặc nữ trang.

Vẽ thiếu nữ kia thanh lệ thoát tục, vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn là xinh đẹp phong hoa tuyệt đại. Lạc Băng không biết là người nào may mắn thấy dáng vẻ gia chủ nhân mặc nữ trang, là ai có bút pháp thần kỳ như này, vẽ chủ tử thật sắc sảo, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đố kỵ mơ hồ.

Hắn bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt của Hoa Mộ Dung, hi vọng từ trong đó nhìn ra đầu mối, mà Hoa Mộ Dung chỉ là bình tĩnh cười, sau đó đặt bức họa ở trên ánh nến, nhìn bức họa vẽ mình từ từ bị lửa đốt biến thành đen, cuối cùng biến thành tro tàn.

Bệ hạ nàng….....

Lạc Băng nhìn thấy bức họa bị hủy, tâm không tự chủ quất một cái, mà hắn rốt cuộc bằng vào kinh nghiệm hầu hạ nhiều năm ở trong mắt Hoa Mộ Dung bắt được một chút chán ghét. Hắn do dự liên tục, rốt cục mở miệng: "Bệ hạ đến tột cùng trêu chọc đến người nào? Tại sao có người cầm bức họa vẽ bệ hạ âm thầm điều tra nghe ngóng, hơn nữa chú thích bất luận chết sống? Nếu không phải trong lúc vô tình thần biết được, an nguy của bệ hạ thật là khiến người lo lắng!"

Hoa Mộ Dung trầm mặc nhìn ánh nến ‘đôm đốp’ vang dội bên trong nhà, sắc mặt lúc sáng lúc tối, không nói gì.

"Bệ hạ có biết chuyện này là người phương nào gây nên?" Lạc Băng chưa từ bỏ ý định hỏi: "Mặc dù bây giờ dấu hiệu tỏ rõ chỉ là một tài chủ rất có quyền thế gây nên, nhưng nếu người này có quan hệ với vương thất Đông Câu quốc, thì có thể sẽ ảnh hưởng kế hoạch chuyến này của chúng ta."

"Lạc Băng…...." Đôi môi Hoa Mộ Dung khẽ nhúc nhích.

"Bệ hạ mời nói." Lạc Băng nghiêm nghị nói.

"Ngươi thật đúng là dài dòng." Hoa Mộ Dung khẽ mỉm cười, vẻ mặt có chút nghịch ngợm: "Ta cũng không nói gì, ngươi cứ như vậy tò mò người vẽ tranh này?"

"Bệ hạ!"

"Tốt lắm, tốt lắm, đối với người vẽ tranh này trong lòng ta biết rõ, cũng tự có kế sách ứng đối. Trước mắt chuyện quan trọng nhất của chúng ta là kết minh với Đông Câu quốc, cho Tề quốc thời gian tu sinh dưỡng tức ba đến năm năm. Ngươi có lấy được tin tức cặn kẽ về quốc chủ Đông Câu quốc đó hay không?"

Không nghĩ tới kẻ đêm hôm đó lại thật chọc phải phiền toái cho ta…... Ta thường nghe nói gặp phải chuyện này đều là nữ tử cầu khẩn nam tử phụ trách, ta không muốn hắn phụ trách, ngược lại còn cho hắn tiền thưởng, rốt cuộc tại sao hắn còn dây dưa không rõ với ta?

Chẳng lẽ là.......

Hay là chê tiền thưởng không đủ?

Thật là một người có lòng tham.

"Vâng. Quốc chủ Đông Câu quốc năm nay hơn 20 tuổi, là thứ tử của quốc chủ tiền nhiệm. Mặc dù thân phận của thân nương của vị quốc chủ này hèn mọn, nhưng hắn thông tuệ động lòng người, ở lúc mười tuổi đã được lập làm thái tử. Nhưng mà, sau khi quốc chủ tiền nhiệm qua đời, Thái hậu cầm quyền, bức bách thân nương của vị quốc chủ này chết theo, quốc chủ cũng không biết tung tích. Một năm trước, quốc chủ suất binh đánh vào Vương Cung, chính tay đâm Thái hậu và tân vương, đoạt lại vương vị, mới thống trị nơi này."

"Cũng là một người rất biết ẩn nhẫn, giỏi về mưu lược." Hoa Mộ Dung có chút than thở lại có chút ưu tâm gật đầu: "Người này có thể kềm chế ý niệm báo thù vì mẫu, ngủ đông nhiều năm, hành động sau đó lại không để ý tới máu mủ, tình huynh đệ không cho đối phương cơ hội phản kích, lòng dạ độc ác, là một nhân vật khó đối phó."

"Tin đồn còn không chỉ chừng này. Quốc chủ suất lĩnh quân đội chỉ có ngàn tên, thị vệ trong cung lại có vạn người, không ai biết quốc chủ là như thế nào duới tình huống như thế lấy được thắng lợi. Nghe nói, mặc dù quân đội ngàn người kia tốt xấu lẫn lộn, nhưng mọi người đều dũng mãnh thiện chiến, lòng dạ độc ác, biến Vương Cung thành một biển máu……. Phàm là phản kháng, đều gϊếŧ; đầu hàng, bọn họ cũng chém gϊếŧ, là một đám quái vật thích gϊếŧ chóc."

"Hả? Lời như vậy cũng không giống như là quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh." Hoa Mộ Dung cau mày nói.

Nàng cũng không phải là người lương thiện, nếu có người uy hϊếp Tề quốc, nàng cũng không ngại bị thương dính đầy máu tươi —— nhưng nếu đối phương chỉ là binh lính nghe lệnh của người, lại hoàn toàn tỉnh ngộ mà nói, nàng sẽ chọn lựa hành dodọng thu nạp phía dưới —— đại đa số quốc quân cũng đều làm như vậy, biểu hiện mình tha thứ đại độ, là một quốc quân nhân nghĩa.

Nhưng mà, quốc quân Đông Câu quốc này thật đúng là khát máu tàn bạo giống trong truyền thuyết, không để ý chút nào đến người khác, thậm chí chết sống của người thân mình. Chỉ cần là người cãi lời hắn, đều chỉ có một con đường chết. Nàng thậm chí hoài nghi chiến dịch vào cung có phải chỉ là hắn dùng để thỏa mãn một thủ đoạn ham muốn gϊếŧ người của mình hay không.

Tàn nhẫn, ẩn nhẫn, bạo ngược, làm việc không theo như lẽ thường...,,,,,,

Thật là một đối thủ khó dây dưa!

"Bệ hạ nói đúng." Lạc Băng ưu tâm lo lắng nói: "Theo lời đồn đãi ở dân gian, lúc người này ở bên ngoài cung chiếm núi làm Vương, chuyện cường bạo dân nữ, vào nhà cướp đều có làm qua, mà những "Thần dũng quân” kia chỉ là cường đạo trên núi mà thôi —— quốc quân chính là đầu lĩnh cường đạo."

"Hả? Nhất quốc chi quân (vua một nước) lại là cường đạo?" Hoa Mộ Dung cười: "Người có xuất thân ti tiện này thật là…... Tốt, nếu biết lai lịch của hắn, muốn ứng đối hắn thế nào trong lòng ta biết rõ. Đúng rồi, quốc quân đó tên gọi là gì?"

"Lãnh Phi Tuyệt." Lạc Băng nói.

"Ngươi nói gì?" Con ngươi của Hoa Mộ Dung co rụt lại.! ~!
« Chương TrướcChương Tiếp »