Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 395

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: kaylee

Nói xong, Hạ Lan Phiêu quả thật xắn tay áo, theo chạc cây cây liễu bò lên trên.

Mặc dù Hạc Minh và Mộ Dung đều là kỳ tài võ học, bọn họ đã từng hết lòng dạy Hạ Lan Phiêu, nhưng Hạ Lan Phiêu lại không có một chút thiên phú đối với võ học, chỉ học được mấy chiêu thức bề ngoài và một chút khinh công da lông.

Nhưng mà, võ công của nàng nát hơn nữa, võ công của nhóm các tiểu thư này chỉ sợ sẽ càng thối nát hơn nàng.

Nàng hít một hơi, ở trong tiếng kêu của các tiểu thư có chút khó khăn trèo lên cây, tốn sức bắt được mấy cái lụa đỏ này, mới mẻ nhìn tâm nguyện của những tiểu thư này, làm các nàng tức giận đến hoa dung thất sắc.

Trừ nữ tử áo lam vẫn là dáng vẻ hờ hững ra, tất cả mọi người dưới tàng cây đều gấp đến độ giơ chân, rối rít mắng Hạ Lan Phiêu, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng không cử động. Nàng buồn cười nhìn các cô nương cầu "Hoàng Thượng chọn ta làm Hoàng Hậu", lại đột nhiên phát hiện trên một lụa đỏ dùng chữ Khải nhẹ nhàng viết —— hi vọng Hoàng Thượng có thể trắng đêm ngắm trăng với Như Yên lần nữa.

Ngắm trăng? Trắng đêm? Còn lần nữa?

Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác đầu óc của mình lập tức bối rối.

Cả đêm Tiêu Mặc không về ngủ rốt cuộc có giải thích tốt nhất, ánh mắt của nàng mờ mịt nhìn bóng dáng màu xanh dương của Như Yên, chỉ có cảm giác mình là đứa ngốc lớn nhất trên đời này. Nàng đã sớm nên nghĩ đến, Hoàng Thượng đều là bác ái mà đa tình, Hoàng Thượng sẽ không dừng bước vì

bất kỳ nữ nhân nào!

Nhưng mà, tại sao trái tim vẫn đau như vậy?

Giống như bị xé rách......

"Hạ Lan, ngươi làm cái gì ở đây?" Dưới tàng cây, đột nhiên truyền đến một giọng nói tức giận: "Mau xuống đây!"

Giọng nói rất quen thuộc...... Là Tiêu Mặc sao?

Không, hắn chú trọng hình tượng của mình nhất, quả quyết sẽ không lớn tiếng kêu la ở trong cung như vậy.

Kia chính là ảo giác rồi.

"Xuống!" Tiêu Mặc rống giận.

"Không xuống!" Hạ Lan Phiêu cố chấp nói.

"Xuống!"

"Không!"

"Xuống!"

"Sẽ không xuống!" Hạ Lan Phiêu đối mặt với Tiêu Mặc.

"Trẫm nói một lần cuối cùng." Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu, bàn tay nắm thành quyền thật chặt, híp mắt lại: "Rốt cuộc nàng xuống hay không?"

"Xuống!"

Tiêu Mặc:......

Hạ Lan Phiêu: T-T

Ôi, tại sao ta lại không có cốt khí như vậy, Tiêu Mặc trợn mắt ta lập tức sợ......

Rất vô dụng......

"A!"

Đang ở lúc Hạ Lan Phiêu bi ai lắc đầu, thử xuống cây, chỉ cảm thấy chân đột nhiên đau nhức kịch liệt, cả người cũng không chịu khống chế ngã xuống đất. Tiêu Mặc ngẩn ra, lại vội vàng đón nàng. Hạ Lan Phiêu ngã tạo ra xung lượng khổng lồ khiến cho Tiêu Mặc lảo đảo mấy bước, cánh tay cọ phải cây liễu bên cạnh, nhưng hắn chỉ hỏi Hạ Lan Phiêu: "Nàng không sao chứ?"

"Không có việc gì." Hạ Lan Phiêu chưa tỉnh hồn, lại cố chấp thoái thác Tiêu Mặc như cũ: "Kính xin Hoàng Thượng để nô tỳ xuống, nô tỳ không thể so với những tiểu thư có thể bồi Hoàng Thượng ngắm trăng kia, nô tỳ đảm đương không nổi!"

"A......"

Tất cả tiểu chủ ở đây ai cũng có tâm tư riêng, suy đoán vì sao tiểu cung nữ này vô lễ như thế, tại sao lại khiến Hoàng Thượng dễ dàng tha thứ như thế, Tiêu Mặc đột nhiên nở nụ cười.

Các tiểu chủ chỉ gặp qua một mặt lạnh lùng, uy nghi của Hoàng Thượng, không ngờ Hoàng Thượng cười lên lại có thể dịu dàng như vậy, dễ nhìn như vậy, mọi người đều cúi đầu xuống. Tiêu Mặc không để ý đến họ, chỉ là không coi ai ra gì mang nâng tay Hạ Lan Phiêu: "Tốt lắm, đừng làm rộn. Hôm nay nếu Trẫm không ở đây, nàng thật té thì làm sao đây?"

"Không cần ngươi lo."

"Về cung đi, Trẫm để Thái y tới khám cho nàng."

"Ngươi buông tay ra!"

"Không."

Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu, không có nói một câu với những nữ tử kia, mà mặt của các nàng cũng trở nên trắng như tuyết. Vũ Văn Nhan mặc áo đỏ kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của Hoàng Thượng, rốt cuộc chua xót cười nói: "Thì ra là Hoàng Thượng sớm đã có nữ tử trong lòng...... Vậy chúng ta là cái gì......"

"Con cờ của các nhà mà thôi." Như Yên cười nhạt, nhưng không có bất kỳ vẻ đau thương nào: "Chúng ta chỉ là vì củng cố quyền thế gia tộc mà đến, Hoàng Thượng yêu người phương nào có quan hệ gì với chúng ta đâu? Chỉ cần khiến cho long tâm của Hoàng Thượng cực kỳ vui vẻ, không dính líu trong nhà đã là tốt nhất."

"Đúng vậy......"

———— tuyến phân cách ————

Chuyện Tiêu Mặc ôm một tiểu cung nữ về cung trong nháy mắt truyền khắp cung đình.

Ở bên trong Long Tiếu điện, Trần Thái y đã thối lui, mà Tiêu Mặc nhìn mắt cá chân bị thương của Hạ Lan Phiêu, đột nhiên đưa tay cởi giày vớ của nàng. Hạ Lan Phiêu cả kinh, cuống quít bảo vệ chân, mặt đỏ tới mang tai nói: "Ngươi làm cái gì! Tên háo sắc!"

"Chúng ta vốn chính là phu thê. Huống chi...... Nơi nào nàng không có bị ta xem qua?"

"Tiêu Mặc!"

"Ta giúp nàng kiểm tra thương thế. Nàng không cần động."

Tiêu Mặc nói xong, cẩn thận cởi xuống giày vớ của Hạ Lan Phiêu, nhẹ nhàng nắm mắt cá chân sưng đỏ của nàng. Hắn cau mày nhìn chỗ bị thương trên chân Hạ Lan Phiêu, khẽ nhíu mày, lại buông lỏng. Hắn cười đứng dậy, cầm thuốc đã sắc tốt trong tay cung nhân, mỉm cười với Hạ Lan Phiêu: "Nên uống thuốc rồi."

"Chỉ là bị thương ngoài da, không cần uống thuốc......" Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đau khổ.

"Làm sao nàng lại không nghe lời như vậy?"

"Ta cứ không nghe lời, thế nào?" Hạ Lan Phiêu đột nhiên tức giận xông lên đầu: "Ta đương nhiên không có nghe lời như Như Yên kia, cũng không trách ngươi được ở cùng nàng một buổi tối, ngay cả nhà cũng không trở về! Ta sẽ xuất cung, ngươi và nàng qua một đời là tốt rồi!"

"Hạ Lan, không nên náo loạn."

"Ta cứ náo, ta cứ náo! Ta sẽ đi!"

Hạ Lan Phiêu nói xong, vậy mà lại thật sự giùng giằng đứng lên, mà Tiêu Mặc rốt cuộc không nhịn được sự tùy hứng không giải thích được của nàng. Hắn trầm mặt, có chút chán ghét nói: "Có phải nàng đã tới mấy ngày kia rồi hay không? Tại sao xúc động như vậy?"

"Ngươi mới đến đại di mụ (kinh nguyệt) đấy, cả nhà ngươi đều tới đại di mụ!"

"Đại di mụ......"

Mặc dù Tiêu Mặc không hiểu Hạ Lan Phiêu đang chửi cái gì, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết nàng mắng tuyệt đối không phải là lời tốt lành. Hắn nặng nề đặt chén thuốc trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Lan Phiêu. Đang ở lúc Hạ Lan Phiêu chột dạ gần như hận không thể lập tức rời đi, hắn đột nhiên sờ sờ đầu của Hạ Lan Phiêu, dịu dàng cười nói: "Nàng đang ghen đúng không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »