Chương 390

Edit: kaylee

"Tiểu Hạ Lan?"

"Hạ Lan Phiêu?"

"Này, không cần trêu chọc ta như vậy...... Ha ha......"

Hạ Lan Phiêu đã ngủ.

Dược hiệu trong cơ thể nàng rốt cuộc phát tác, nàng mềm mại dựa vào trên đất, hai mắt nhắm chặt, nhìn không có một chút sức sống. Hạc Minh đi tới chỗ nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nắm tay lạnh lẽo của nàng, biết quà tặng cuối cùng của nàng cũng không cách nào đưa ra.

Như vậy nếu......

Như vậy ta giúp nàng hoàn thành là được.

Hạc Minh hơi cười cười, môi nhẹ nhàng rơi vào trên môi của Hạ Lan Phiêu, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi xinh đẹp của nàng, giống như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào vô tận. Hắn nhìn dung nhan ngủ say của Hạ Lan Phiêu thật sâu, lấy tay vuốt thuận sợi tóc xốc xếch của nàng, rốt cuộc lưu luyến rời đi môi của nàng. Hắn nhìn sao trời có thể đυ.ng tay đến, rốt cuộc cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Hạ Lan, gặp lại sau...... Ha ha......"

—— trở xuống là ngoại truyện về Hạc Minh ——

Cuối cùng Tiểu Hạ Lan đã đi.

Nàng lẳng lặng ngưng hô hấp ở trong lòng ta, hai mắt nhắm chặt, không có hô hấp, nhìn giống như ngủ thϊếp đi. Mộ Dung đã sớm nói cho ta biết nàng dùng là dược vật giả chết, nhưng khi ta thấy được dáng vẻ nàng mất đi hô hấp thì trong lòng vẫn là co rút.

Có một chút cảm giác đau.

Nhưng mà thật đáng tiếc, chỉ có một chút.

Tính toán ra, ta cùng với nàng biết thời gian không tính là ngắn, ngay cả Hoa Mộ Dung cũng rất nghi ngờ ta lại có thể duy trì mới mẻ lâu như vậy với một món đồ chơi, không có bởi vì nhàm chán mà vứt bỏ hay hủy hoại nó.

Nói thật, ta cũng rất là nghi hoặc.

Ta là một người cực kỳ có mới nới cũ, cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi là độc dược trí mạng nhất trong cuộc đời ta. Ta theo tính tình của mình tùy ý sống, làm tất cả chuyện muốn làm, nghĩ chỉ là như thế nào sống cực kỳ kí©h thí©ɧ rồi huy hoàng chết đi.

Nhưng tiểu Hạ Lan lại hoàn toàn khác biệt với ta.

Nàng nghĩ chỉ là như thế nào mới có thể tiếp tục sống.

Bởi vì rất ít thấy người có thể giắt loại tâm tình "Mạng sống" này rõ ràng như vậy trên mặt, nên ta cảm thấy rất hứng thú với nàng. Lúc nàng bị tiểu tử khốn Tiêu Mặc kia bắt nạt thì ta cho nàng cẩm y và thức ăn ngon, cho nàng làm người kinh diễm trong dạ tiệc, nhưng những này cũng không làm cho nụ cười của nàng nở rộ như những thứ thức ăn đê tiện ở ven đường quán ăn kia. Nàng miệng to uống rượu, rất nghĩa khí vỗ bả vai của ta, hơn nữa nói mình không có say......

Từ lúc đó trở đi, cảm giác đối với nàng cũng có chút biến hóa.

Nàng ở Tề quốc năm năm, làm Vương Hậu của Mộ Dung, vì Mộ Dung giải quyết một lần lại một lần nguy cơ, cử chỉ cũng càng thêm trầm ổn, không có một chút dáng vẻ lỗ mãng, xung động ban đầu. Hình như nàng thật coi mình là mẫu thân của Hoa Thác, mọi cách thương yêu tiểu tử kia, thậm chí thỉnh thoảng ta bắt nạt nó một chút nàng cũng không cho.

Có chút cảm giác bị lơ là mà tức giận đấy......

Cảm giác tuyệt vời cỡ nào!

Vốn tưởng rằng ngày cứ như vậy bình thản qua đi, lại không ngờ tiểu tử Tiêu Mặc kia đúng là âm hồn bất tán xuất hiện lần nữa, ta cũng gặp được một mặt bất lực hỏng mất của nàng. Ta ôm nàng, nàng khóc thút thít ở trong lòng ta, nhưng từng chữ, từng câu nàng nói đều có liên quan tới Tiêu Mặc.

Ở trong ngực của ta nghĩ tới người khác sao?

Xuyên thấu qua ta nhìn người khác sao?

Cảm giác như thế thật là không tốt......

Mặc dù nàng kiên định nói với ta nàng không thể nào sẽ có bất kỳ giao tiếp nào với Tiêu Mặc, nhưng cặp mắt đau thương kia của nàng đã bán đứng nội tâm của nàng. Nhìn dáng vẻ khổ sở giãy giụa của nàng, tâm tình của ta cũng không nhịn được mà phiền não.

Loại cảm giác này thật là ghét.

Cảm giác món đồ chơi vốn là một mình ta được hưởng lại bị người khác bắt cóc......

Tiểu Mộ Dung đã từng hỏi ta có phải thích Hạ Lan Phiêu rồi không, ta nghĩ một hồi, nói ta không biết.

Ta không có nói láo, bởi vì ta căn bản không hiểu "Thích" là cái gì.

Nếu như "Thích" là mừng rỡ phát hiện món đồ chơi mới, là tham muốn giữ lấy món đồ chơi, như vậy, ta thích nhất chính là Tiểu Hạ Lan

~~~ đương nhiên Tiểu Mộ Dung không tồi......

Nhưng mà, tại sao Tiểu Mộ Dung phải nhìn như vậy?

"Quả nhiên là như vậy." Tiểu Mộ Dung liếc ta một cái, rất là tiếc nuối vỗ vỗ bả vai của ta nói: "Hạc Minh, ngươi quả nhiên là người tàn nhẫn nhất, lạnh lùng nhất......"

"Hả?"

"Có ít người vô tình là lạnh lùng mặt ngoài, mà ngươi lạnh lùng là tâm của ngươi. Ngươi lớn lên rất dễ đến gần, rất dễ thân cận, nhưng ngươi đối với mỗi người đều như vậy, ai cũng không cách nào đi vào trong lòng của ngươi.

Từ lòng riêng, ta vốn là rất muốn ngươi và Hạ Lan trở thành một đôi, nhưng cuối cùng ta cũng biết cái này không thể nào, cũng coi như biết tại sao ngươi và nàng ở cùng năm năm cũng không có bất luận phát triển gì rồi...... Hạc Minh, thật xin lỗi. Dược vật….... Làm cho người ta không hề có tình cảm ngươi bị hạ lúc làm sát thủ kia ta cũng không thể giải."

"Không có tình cảm sao?" Ta vuốt l*иg ngực của mình, cười khe khẽ: "Nhưng ta cảm thấy tình cảm của ta rất dư thừa nha ~~~ Tiểu Mộ Dung có muốn nhìn một chút lòng của ta hay không?"

"Đừng làm rộn." Tiểu Mộ Dung có chút mệt mỏi che cái trán: "Thấy ngươi như vậy, ta sẽ khổ sở......"

"Hả ~~~ vậy ngươi an ủi ta thế nào đây ~~~"

"Đừng làm rộn, Hạc Minh. Ai......"

Ta biết rõ Tiểu Hạ Lan muốn trở về bên cạnh tiểu tử kia, ta hết sức muốn làm cho mình khổ sở, không đành lòng, nhưng hình như ta cũng không có cảm giác đặc thù gì. Ta gặp nàng, trước sau như một nói lời tâm tình thuần thục nhất, hết sức làm cho mình tức giận, ưu thương, nhìn nàng rơi lệ, nhưng trong long vẫn là yên tĩnh và hờ hững.

Ta quả nhiên...... Là một người không có tình cảm......

Ha ha......

Sau ảo cảnh ở đào viên, Tiểu Hạ Lan vẫn hỏi ta nhìn thấy gì, nhưng ta luôn là cười không nói. Nàng rất là thất vọng quyệt miệng, dáng vẻ không cam lòng, thật là khiến người ta nhìn là muốn cười. Nhưng mà, ta cũng không có lừa nàng.

Ta cái gì cũng không có nhìn thấy.

Hồ Ly nói: Hạc Minh thật ra là một người không có tình cảm, rất giật mình đi. Vì không có tình cảm, nên hắn mới không chút kiêng kỵ biểu đạt "Tình cảm" của mình.

Được rồi, ta thừa nhận thật ra là ta muốn cho hắn thêm nữ nhân...... Nữ nhân có thể làm cho hắn có cảm tình.