Chương 378

Edit: kaylee

Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng hỏi lời muốn hỏi nhất, mà vẻ mặt của Lãnh Phi Tuyệt khẽ biến, lại rốt cuộc vẫn không nói gì. Gió thổi ‘xào xạc’ đánh vào gò má trước mặt hai người bọn họ, thổi tóc của bọn hắn rối loạn, mặt mũi của bọn họ cũng có chút mơ hồ ở trong màn đêm đen nhánh.

Lãnh Phi Tuyệt nhìn Hạ Lan Phiêu, xuyên thấu qua nàng, giống như gặp được nữ tử vô cùng xinh đẹp, rồi lại lạnh lẽo làm cho người ta không thể thân cận. Tay của hắn vô ý thức xuyên qua tóc đen của nàng, lẩm bẩm nói: "Không cần đi......"

Sau một giây, bụng của hắn lập tức bị một thanh lợi khí xuyên qua.

Tay Hạ Lan Phiêu khẽ run, nhưng nàng nắm chặt thanh chủy thủ đâm vào bụng của Lãnh Phi Tuyệt kia, không dám thư giãn chút nào. Lãnh Phi Tuyệt khẽ mỉm cười, nắm tay của nàng rút chủy thủ ra, máu tươi của hắn cũng xông ra giống suối phun, nhuộm đỏ tươi y phục của hắn.

Vài giọt máu tươi ấm áp bắn đến trên má của Hạ Lan Phiêu, nàng chỉ cảm thấy mặt giống như bị phỏng, nóng kinh người. Sắc mặt của Lãnh Phi Tuyệt trắng như tuyết, nhưng hắn lại một tay bắt được cánh tay còn cầm chủy thủ của Hạ Lan Phiêu, cười nhạt nói: "Lại bị một nha đầu tính kế...... Đây chính là mưu kế của ngươi sao?"

"Đúng vậy." Hạ Lan Phiêu cố nén sợ hãi, lẳng lặng cười với Lãnh Phi Tuyệt: "Tóc ta có mê hương có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, mà trên chủy thủ cũng có dược vật gây tê liệt người thần kinh, làm cho người ta không thể nhúc nhích. Ta không có lừa ngươi, những thứ này đều là Mộ Dung nghiên cứu được, cũng coi là ‘di vật’ của nàng...... Những thứ này có thể sử dụng ở tại trên người hung thủ gϊếŧ người ngươi, nàng nhất định rất vui mừng."

"Ha ha......"

Lãnh Phi Tuyệt cười.

Bởi vì thần kinh bị dính dược vật, tay chân của hắn đã không nghe sai khiến, nhưng hắn vẫn là kiêu ngạo đứng, như có điều suy nghĩ cười với Hạ Lan Phiêu. Ở trong tươi cười của hắn, Hạ Lan Phiêu không kiềm hãm được lui về phía sau một bước, có chút ngoài ý muốn mà nói: "Theo lượng thuốc kia, ngươi nên hôn mê...... Chẳng lẽ thuốc của Mộ Dung mất hiệu lực?"

"A...... Sau đó muốn như thế nào? Gϊếŧ ta sao? Ngươi thật cảm thấy ngươi có thể gϊếŧ ta?" Lãnh Phi Tuyệt tiến lên một bước, bắt được cổ tay của Hạ Lan Phiêu dễ như trở bàn tay: "Hạ Lan phu nhân, cho dù ta phải chết, thì trước khi ta chết muốn bắt ngươi chôn theo cũng không khó khăn ~~ có muốn thử một chút hay không?"

Lãnh Phi Tuyệt ngã xuống.

Đang ở lúc cổ tay của Hạ Lan Phiêu gần như bị hắn bóp gãy, hắn đột nhiên thẳng tắp ngã về phía Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, trong đầu trống rỗng, cũng không biết né tránh, mà nam tử sau lưng Lãnh Phi Tuyệt một tay ôm hắn vào trong lòng ngực.

Hắn một tay ôm lấy Lãnh Phi Tuyệt, có chút khinh bỉ cười nói với Hạ Lan Phiêu: "Đại thẩm, ngươi phản ứng cũng quá chậm đi! Chẳng lẽ ta không cứu ngươi ngươi sẽ bị nam nhân này áp đảo?"

"Ngươi... ngươi....."

"Này, sẽ không không biết ta chứ." Người nọ tiếp tục chê cười Hạ Lan Phiêu: "Lâu như vậy không gặp, xem ra vẫn là dáng vẻ ngu si! Thật mất mặt!"

Giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, chanh chua quen thuộc......

Chẳng lẽ người nọ là......

"Thương Nguyệt!" Hạ Lan Phiêu vui mừng quát to một tiếng, ôm người tới: "Sao ngươi lại trở lại! Tiểu tử thúi ngươi lại cao hơn rất nhiều, làm hại ta cũng không nhận ra ngươi! Tiểu tử khốn kiếp!"

"Này, không nên ôm ta! Còn nữa, không cho sờ tóc của ta! Này!"

Mấy tháng không gặp, Thương Nguyệt lại cao lên không ít. Ngây ngô trên mặt của hắn dần dần rút đi, thay vào đó là tuấn mỹ và sức sống thuộc về thiếu niên. Khuôn mặt của hắn rất giống Hoa Mộ Dung, so với Mộ Dung tinh xảo, ưu nhã mà nói lại thêm một phần sinh khí bừng bừng, đã là một mỹ nam tử không hơn không kém rồi.

Nhưng mà, ở lúc Hạ Lan Phiêu theo thói quen sờ tóc của hắn, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt sung huyết đỏ bừng, tức giận kêu to, giương nanh múa vuốt giống như một con mèo.

Vẫn là đứa bé......

Lãnh Phi Tuyệt bị đám người Hạ Lan Phiêu dẫn tới doanh địa của Hạc Minh. Hạc Minh vô cùng hứng thú nhìn Lãnh Phi Tuyệt hôn mê bất tỉnh, có chút thất vọng nói: "Thế nào còn chưa có chết ~~~ thật đau lòng ~~~"

"Hắn còn sống có chỗ dùng lớn hơn chết." Hạ Lan Phiêu cau mày nói, sau đó nhìn Thương Nguyệt: "Nói đi, rốt cuộc tại sao ngươi ở đây? Hơn nữa xuất hiện đúng lúc như vậy?"

"Là ta phái hắn âm thầm bảo vệ nàng." Đầu sỏ gây nên Hạc Minh bắt đầu nhận tội, nhưng khuôn mặt đầy vẻ hài lòng, không có hổ thẹn.

"Tại sao? Không phải ta đã nói một mình ta là được rồi sao?" Hạ Lan Phiêu bắt đầu xù lông: "Có phải ngươi không tin tưởng ta hay không?"

"Tiểu Hạ Lan ~~~ nàng thật cho rằng kế hoạch của chúng ta không người biết sao? Nếu Lãnh Phi Tuyệt không có chuẩn bị sẵn sàng, làm sao sẽ dễ dàng theo nàng xuất doanh như vậy? Nàng thật coi hắn là đứa ngốc sao?"

"Vậy......"

"Bởi vì ta và Tiêu Nhiên không có ra tay, mà ở trong mắt của hắn 50 tinh binh nàng mang đi không đáng kể chút nào." Hạc Minh nói: "Chúng ta cố ý không ra tay chính là vì để cho hắn yên tâm buông lỏng cảnh giác, yên tâm đi ra ngoài với nàng ~~ thật may là hắn đủ kiêu ngạo."

"Cũng thật may là...... Hắn yêu Mộ Dung." Hạ Lan Phiêu lẩm bẩm nói qua.

"Thế nào, Tiểu Hạ Lan đau lòng? Vì nam nhân như vậy?"

"Mê hương có thể làm cho hắn nhìn thấy người muốn gặp nhất, ở trong nháy mắt hắn nhìn ta đó ánh mắt dịu dàng như vậy, vui mừng như vậy, một chút tính toán cũng không có...... Biết rất rõ ràng là bẫy rập vẫn còn nhảy vào, biết rất rõ ràng là nguy hiểm vẫn còn mạo hiểm, bởi vì hắn thật sự yêu Mộ Dung, không muốn bỏ qua bất kỳ dấu vết nào của nàng mà thôi. Cho dù ta đâm chủy thủ vào thân thể của hắn, hắn vẫn là cười, không có một chút oán hận...... Nếu là diễn trò, kỹ xảo của hắn cũng quá tốt lắm, không trách được Mộ Dung sẽ......"

Hạ Lan Phiêu không tiếp tục nói nữa. Ánh mắt của nàng có chút ướŧ áŧ, mà nàng ngẩng đầu lên, cố hết sức không để cho nước mắt chảy ra. Thương Nguyệt nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, dùng giọng nói trong trẻo chỉ có ở thiếu niên nói: "Đại thẩm, không cần khó chịu, rất xấu."

"Tiểu tử thúi, ngươi lại nói bậy!"

"A......" Thương Nguyệt cười nhạt: "Tiếp đó, phải quyết định chính là gϊếŧ ‘con tin’ này thế nào mà thôi. Là gϊếŧ hắn rồi lập uy, hay là dùng hắn bức bách Đông Câu quốc lui binh, cắt đất bồi thường?"

"Vô dụng thôi." Một giọng nói hơi nhỏ lại kiên định vang lên: "Các ngươi bắt ta...... Không dùng được. Ta căn bản không có giá trị làm con tin, a......"