Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 375

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: kaylee

Trong nháy mắt không khí bắt đầu giằng co...

Hạc Minh tràn đầy hứng thú nhướng mắt xếch nhìn Tiêu Nhiên, mà Tiêu Nhiên cũng mặt bình tĩnh nhìn lại hắn, nắm chặt kiếm trong tay.

Chiến thế cứ như vậy vô cùng căng thẳng.

"Thì ra là Tiểu Nhiên Nhiên tới đây là vì quyết đấu với ta nha ~~~ thật là mừng rỡ như điên nha ~~~ ta vẫn nhớ trước kia bị kiếm của Tiểu Nhiên Nhiên đâm thương, vẫn cảm thấy mất thể diện, cảm thấy không vui, rất muốn quyết đấu lần nữa với Tiểu Nhiên Nhiên nha ~~~ nếu Tiểu Nhiên Nhiên kí©ɧ ŧìиɧ tự mình nói lên thỉnh cầu như vậy, ta chỉ có thể vui vẻ tuân mệnh ~~"

"Ngươi muốn như thế nào?"

Tay cầm kiếm của Tiêu Nhiên căng thẳng nắm chặt, cũng chuẩn bị tốt tư thế tiến công.

"Khi đó bị ngươi và một vị đại thúc khác liên thủ đối phó, hai người các ngươi đấu với một mình ta, bắt nạt ta, ta vẫn ghi hận trong lòng đấy ~~~ hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, thật là một ngày tốt để quyết đấu. Không bằng bây giờ chúng ta bắt đầu đi ~~"

Hạc Minh nhẹ nhàng cười, khí định thần nhàn giống như đang đàm luận việc dạo chơi. Tiêu Nhiên không tự chủ lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn Hạc Minh, chỉ cần hắn vừa có động tác sẽ lập tức vung kiếm. Nhưng mà, hình như Hạc Minh không chút nào phát hiện sát khí và cảnh giác của Tiêu Nhiên, nhàn nhạt đưa tay......

"Bá!"

Tiêu Nhiên nhanh chóng xuất kiếm.

Thân kiếm mang theo khí thế sắc bén mạnh mẽ đâm tới phía Hạc Minh, dùng tám phần sức lực của Tiêu Nhiên. Mặc dù Hạc Minh nghiêng người né nhanh, nhưng kiếm vẫn là lưu lại một vết cắt trên mặt hắn, tóc ở trước ngực hắn cũng bị kiếm sắc bén cắt đứt.

Một ít tóc êm ái rơi trên mặt đất, Tiêu Nhiên đang chuẩn bị tiến hành tấn công lần thứ hai, lại kinh dị phát hiện trên tay Hạc Minh cũng không có cầm vũ khí...

Chẳng lẽ hắn...... Muốn tay không tiến công? Cứ như vậy xem thường ta sao?

Trên thực tế, hắn đã đoán sai.

"Tiểu Nhiên Nhiên thật là lòng dạ độc ác ~~~" Hạc Minh vuốt gương mặt bị thương của mình, ai oán nhìn hắn: "Người ta chỉ là muốn sờ sờ mặt của ngươi, xem ngươi da trơn hay không ~~~"

"Phốc!"

Gân xanh trên trán Tiêu Nhiên rốt cuộc hoàn toàn nổ tung.

......

"Ta đi đây."

Tiêu Nhiên nhẫn nại thật lâu, tận lực để cho mình bình tĩnh nói ra lời cáo từ, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi. Hạc Minh mỉm cười nhìn bóng lưng đi xa của Tiêu Nhiên, hô về phía phòng ngủ bên trong trướng: "Như thế nào, nhìn đủ chưa? Còn không mau ra ngoài?"

"Làm sao ngươi biết ta ở đây?"

Một giọng nói nghi ngờ lại mang theo bất mãn của nữ tử truyền đến từ trong phòng ngủ, một bóng dáng xinh đẹp, ôm một con chim mập mạp kỳ quái xuất hiện ở trước mặt Hạc Minh. Hạc Minh híp mắt nhìn người tới, than thở nói: "Lại đẹp hơn rồi."

"Ai nha, ngươi thật đáng ghét. Không nên lời ngon tiếng ngọt như vậy." Hạ Lan Phiêu có chút ngượng ngùng nói.

"Tiểu Hôi." Hạc Minh nói xong lời nói của hắn.

......

"Hạc Minh, ngươi cố ý trêu chọc ta có đúng hay không? Ta xấu xí hơn nữa cũng không thể kém một con chim chứ?"

"Ha ha......"

Chỗ biếи ŧɦái của Hạc Minh chính kà hắn rất ưa thích chọc Hạ Lan Phiêu tức giận.

So với nữ tử thường ngày có chút trầm mặc, do thân phận hạn chế phải giả bộ đoan trang, chững chạc kia mà nói, hắn thích nữ tử đáng yêu không cố kỵ chút nào mà phát giận, dáng vẻ hung dữ nhìn chằm chằm hắn này hơn.

Ít nhất, lúc này là dáng vẻ chân thật nhất của nàng.

Ít nhất, lúc này người trong mắt nàng, chỉ có mình......

"Ngươi bị thương?"

Lời nói có chút quan tâm của Hạ Lan Phiêu khiến cho suy nghĩ trôi nổi của Hạc Minh lần nữa trở về. Hắn sờ sờ vết thương trên gò má mình, khẽ liếʍ máu tươi lưu lại trên tay, khẽ mỉm cười: "Hình như là ~~~ Tiểu Hạ Lan đau lòng?"

"Phi!" Hạ Lan Phiêu quả nhiên biến sắc.

"Ha ha......"

"Tại sao ngươi phải cố ý khích giận Tiêu Nhiên, tại sao cố ý không phản kháng?" Hạ Lan Phiêu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hỏi: "Hạc Minh, nếu ngươi liên minh với Đại Chu, lại không hợp tác như vậy, thì rốt cuộc ngươi có tính toán gì?"

"Đây chính là nguyên nhân Tiểu Hạ Lan đến thăm ta sao ~~~ ta thật sự rất thất vọng đấy ~~~"

"Trả lời ta, Hạc Minh."

"Bởi vì ta không tin tưởng hắn." Hạc Minh nghiêm nghị nói: "Khác với Tề quốc, quốc gia của phu quân Tiểu Hạ Lan tạm thời là trung lập đấy ~~~ mặc dù nói là liên minh, nhưng nếu Chu quốc âm thầm cấu kết với Đông Câu quốc, mượn cơ hội chiến tranh thâu tóm Tề quốc mà nói, Tiểu Mộ Dung sẽ đau lòng đấy ~~~"

......

"Cái này không thể nào."

"Thật không thể nào sao?" Hạc Minh cười lạnh: "Tiểu Hạ Lan, chẳng lẽ nàng không hiểu rõ ý định của tiểu tử kia? Mọi người rốt cuộc là mỗi người đều có tính toán riêng mà thôi."

"Vậy chẳng lẽ cứ tiếp tục giằng co không tin tưởng lẫn nhau như vậy?" Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nổi giận: "Không cần tùy hứng nữa, không cần tính tình trẻ con đùa bỡn nữa có được hay không!"

"Tiểu Hạ Lan thật là hung nha ~~~ muốn phá cục diện bế tắc, chỉ có một biện pháp ~~"

"Biện pháp gì?"

"Lãnh Phi Tuyệt chết, Đông Câu quốc lui binh."

"Nói nhảm." Hạ Lan Phiêu tức giận trắng mặt nhìn Hạc Minh một cái: "Làm sao tiểu tử kia có thể dễ dàng chết như vậy? Huống chi, các ngươi còn án binh bất động, như thế nào giải quyết hắn?"

"Tiểu Hạ Lan, ta là Quốc Sư của Tề quốc, là Tướng Quân của Tề quốc nhưng hình như nàng quên mất ta còn có một thân phận." Hạc Minh kiêu ngạo cười nói.

"Ý của ngươi là...... Không, cái này không thể nào. Ngươi điên rồi."

"Ta có nắm chắc có thể gϊếŧ hắn. Chỉ cần hắn chết, Đông Câu quốc sẽ nội loạn, tự nhiên không rảnh tới đối kháng Tề quốc."

"Hạc Minh, ngươi không cần kích động." Hạ Lan Phiêu hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nhìn Hạc Minh: "Thứ nhất, ngươi ám sát rất có thể thất bại, đến lúc đó sẽ khiến cho Lãnh Phi Tuyệt phản công và trả thù, ngược lại không thể chiếm được thời gian cho Tề quốc; thứ hai, coi như ngươi ám sát thành công, ngộ nhỡ người kế vị Lãnh Phi Tuyệt máu tanh hơn, bạo lực hơn, yêu thích chiến tranh hơn thì làm thế nào? Ta không hiểu rõ tại sao ngươi sẽ nghĩ như vậy! Chẳng lẽ ngươi muốn đi chịu chết sao?"

"Tiểu Hạ Lan thật thông minh ~~~"

"Không cần nói sang chuyện khác!"

......

"Hạ Lan, nàng sai lầm rồi." Hạc Minh khe khẽ thở dài, sau đó cười nói: "Ta muốn cũng không phải chỉ là mạng của Lãnh Phi Tuyệt, mà là muốn toàn bộ thiên hạ."
« Chương TrướcChương Tiếp »