Chương 4: Những người sống sót (1)

Đặc điểm chính của game vị chúa tể cuối cùng là có rất nhiều loại kiến trúc phong phú và một số là công trình không có tác dụng gì cả, khi bắt đầu tận thế Đường Vũ vẫn chưa hoàn thiện các công trình còn lại trong danh sách hệ thống.

Đường Vũ đã mở danh sách các tòa nhà. Các tòa nhà bao gồm công trình chính, tòa nhà tài nguyên, tòa nhà quân sự, tòa nhà phòng thủ và các tòa nhà được phân loại đặc biệt. Các tòa nhà này đều cần Nguyên Tinh và tài nguyên tương ứng, chẳng hạn như gỗ, đá, v.v.

Ban đầu xây dựng Lâu Đài của Lãnh Chúa, bây giờ nghĩ lại thật là chiếm tiện nghi lớn. Ít nhất hắn không cần phải mang theo một đống vật liệu nếu mà phải làm như vậy Đường Vũ sợ là phải mệt mỏi thật rồi.

Vào thời điểm này, một tòa lâu đài của lãnh chúa cô đơn trong lãnh thổ, không có bất kì tòa nhà nào khác được xây dựng.

Đường Vũ lần đầu tiên nhìn xem danh sách các công trình chính. Các công trình chính là 1 trong những tòa nhà quan trọng nhất có 1 không 2, đối với các loại hình kiến trúc khác đều không có hạn chế nào về số lượng xây dựng lên nhưng đối với các công trình chính cho dù sau này Lãnh Địa trong tương lai đẳng cấp cao bao nhiêu, diện tích có rộng lớn bao nhiêu, các tòa nhà cốt lõi cũng chỉ được xây dựng có 1 cái.

Công trình chính gồm 4 kiểu để xây dựng gồm: quán rượu, chợ, xưởng và viện nghiên cứu.

Quán rượu có thể mời chào những người làm việc cho mình. Giá thành xây dựng: 200 viên Nguyên Tinh, 100 gỗ.

Chợ có thể mua tài nguyên, bản vẽ, và thậm chí cả đạo cụ hiếm. Giá thành: 300 viên Nguyên Tinh, 100 gỗ.

Xưởng, có thể chế tạo ra các thiết bị và dụng cụ cần thiết. Giá thành: 500 viên Nguyên Tinh, 100 đá và 100 sắt.

Viện nghiên cứu có thể nghiên cứu và chế tạo những phát minh có trên bản vẽ. Giá thành: 1000 Nguyên Tinh, 100 gỗ, 100 đá, 100 sắt.

Viện nghiên cứu tuy là công trình chính nhưng để xây dựng được cần phải thỏa mãn điều kiện tiên quyết để xây dựng phải là Lãnh Địa cấp 2, tức là Lâu Đài của Lãnh Chúa cần phải up lên 1 cấp. Đương nhiên, Đường Vũ khi nhìn thấy giá thành xây viện nghiên cứu cũng chưa muốn xây dựng kiến trúc này.

Mặc dù những cái khác rẻ hơn một chút, nhưng lúc này trong tay hắn chỉ mới có một trăm mấy viên Nguyên Tinh, thậm chí hắn còn không Nguyên Tinh để xây được tòa nhà rẻ nhất.

Điều này đối với hắn không quá thân thiện chút nào, trong lòng Đường Vũ cảm thấy khẩn trương, lúc trước nơi trú ẩn đã trải qua 1 lần Ma Thú tấn công ồ ạt, điều này chứng tỏ nơi này tuy cách xa khe nứt của vực sâu, nhưng sự thật thì chẳng an toàn 1 chút nào. Ai biết được liệu có thêm làn sóng ồ ạt của đám Ma Thú khác hay không, lần này còn chưa có xây dựng được 1 tuyến phòng thủ nào, cho dù số 1 và số 2 rất mạnh, Đường Vũ cũng cảm giác nguy hiểm khi đối mặt với vô số Ma Thú.

Sự phát triển của lãnh thổ sắp xảy ra!

Lúc này bầu trời vẫn còn mơ hồ tựa như một tấm màn bao phủ lên, trên bầu trời phía đông đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng phản chiếu nửa bầu trời, ánh nắng ban mai màu đỏ cam rọi sáng trên mặt đất, cũng chiếu sáng mảnh đất này, nhìn thấy đâu đâu cũng là đống đổ nát lạnh lẽo vắng vẻ

Thảm quá .... !

Khi đi phía bên ngoài, Đường Vũ không dám nói mình là Lãnh Chúa.

" Trước tiên hãy tập trung vào mục tiêu nhỏ trước, ít nhất là phát triển lãnh thổ lên tầm cỡ của một thị trấn nhỏ."

Sau 1 giấc ngủ say nồng, tinh thần thoải mái và thể lực của Đường Vũ đã được khôi phục trở lại đỉnh cao.

Hắn ta bắt đầu dẫn Số Một đi dọn dẹp lũ ma thú gần đó.

Một đêm nọ, trong lãnh địa lại xuất hiện thêm nhiều Ma Thú, tất cả đều lang thang từ các khu vực lân cận. Sáng thức dậy, Đường Vũ cũng thấy xác một con Ma Thú nằm trước lâu đài.

Ma thú trong lãnh thổ rất dễ đối phó, bất kể kích thước của chúng như thế nào, dù có giỏi ẩn nấp cũng không có nơi nào để trốn thoát khỏi bản đồ hệ thống. Những Ma Thú này rất nhanh đều bị số 1 giải quyết nhanh gọn lẹ.

Đường Vũ tìm thấy một bản đồ hướng dẫn du lịch, đây vốn là một ngôi làng nghỉ dưỡng, sau khi cải tạo và sữa chữa trở thành nơi trú ẩn mọi thứ cơ bản vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi. Ánh mắt Đường Vũ rơi vào bên cạnh quảng trường trung tâm danh lam thắng cảnh, nơi đây có một khách sạn, trước khi tận thế, nghe nói đây là một khách sạn rất tốt.

Trước tận thế, khách sạn này có một kho lạnh, sau khi thành lập nơi trú ẩn đã trở thành trung tâm bảo quản lương thực. Cho dù Đường Vũ chưa từng bước vào khách sạn này, hắn cũng hết sức rõ ràng, bất kì ai vừa tới nơi trú ẩn này đều sẽ nghe đến khách sạn này.

Những người sống sót không có thức tỉnh, điều họ mong muốn nhất là có thể 1 lần bước vào xem kho lạnh lương thực, đồ ăn xếp chồng như núi có giống như mọi người tuyên truyền hay không.

Đường Vũ không tin đồ ăn nhiều như núi, nhưng hắn biết chắc rằng trong khách sạn này chắc chắn sẽ có đồ ăn.

Đường Vũ xem khách sạn này làm trọng tâm cho cuộc tìm kiếm tiếp theo của mình, đây là nơi để hắn tích trữ nhiều lương thực hơn, cho dù không còn ai sống sót nào tranh giành với hắn trong hầm trú ẩn này, nếu như có 1 ngày tụi Ma Thú hủy đi thì biết tìm đâu ra nguồn lương thực tiếp theo đây.

Đường Vũ cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến rất nhiều thức ăn tìm được trước đây đã bị Ma Thú làm hỏng.

…………

Lúc này, bên trong khách sạn, dưới mặt đất ngầm kho lạnh

Một số người sống sót vừa trải qua đợt tấn công ồ ạt của Ma Thú, ai nấy cũng đều sợ hãi.

Kẻ đứng ở phía trước, 2 tay cầm súng, bắn nhiều phát nhưng trên mặt lộ rõ vẻ cay đắng.

Ở đó, một con Ma Thú sáu chân, màu đỏ thẩm, cao hai mét đang ngậm một cái xác trong miệng, từ từ nhai.

Viên đạn găm trúng bộ lông của ma thú màu đỏ đều bị bật lại không thể gây ra 1 chút vết thương cho Ma Thú màu đỏ 1 chút nào, thậm chí khi con Ma Thú màu đỏ này bị làm phiền đều vẫn nhai cái xác bên trong miệng, đối với những người sống sót đó chả quan tâm.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Hải Bình gần như tuyệt vọng.

Những người sống sót phía sau tay chân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi một người sống sót không chịu nổi áp lực liền điên cuồng chạy trốn, lúc này nửa người đã bị cắn thành đôi bên trong miệng của Ma Thú. Mọi người quá sợ hãi không thể nào để di chuyển.

Trần Hải Bình thì khá hơn một chút, dù sao hắn cũng là người đã thức tỉnh, cũng đã từng chiến đấu với Ma Thú, lúc này hắn vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ nhưng cho dù hắn có nghĩ gì đi nữa, hiện tại hắn cũng không tìm thấy chút phương án chạy trốn nào để thoát được con Ma Thú

Con Ma Thú quỷ đỏ tươi này thực sự rất khủng khϊếp, viên đạn của súng lục tuy là sát thương không cao nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một viên đạn bị bật lại như thế này.

Ma thú không di chuyển, Trần Hải Bình không dám dẫn đầu tấn công, dù lúc trước có người sống sót chạy trốn cũng không cách nào thoát được con Ma Thú, hay sức tấn công của con Ma Thú này đã phá hủy cánh cửa của kho lạnh. Tất cả đều khiến anh ta biết rằng sức mạnh của con ma thú này vượt xa con người anh ta.

Hắn không hề động đậy mà thay thế khẩu súng lục hết đạn bằng một cây Khai Sơn Đao, lưỡi dao sắc bén, khí thế, cho dù biết mình không phải đối thủ, Trần Hải Bình cũng không muốn ngồi chờ chết, cho dù có chết hắn cũng cố gắng làm thịt đầu Ma Thú này.

Con Ma Thú màu đỏ thẩm phun ra miếng thịt trong miệng nó, trong mắt nó hiện lên nét hung quang

Trần Hải Bình nghiến răng, lưỡi đao hơi nâng lên.

Đột nhiên, đùng!

Trên đỉnh đầu của hắn rung động dữ dội, bụi đất rơi xuống, Trần Hải Bình sửng sốt ngay sau đó hắn nhìn thấy Ma Thú màu đỏ thẩm quay người lại chỉ lưu lại 1 vệt bóng màu đỏ , chạy về phía bên ngoài kho lạnh.

" Đi rồi? "

Bọn hắn không hiểu, nhưng họ thực sự cảm thấy vừa sống sót qua tai nạn, có người sống sót quỳ trên mặt đất 2 chân đứng không nổi.