Chương 31: Phúc lợi

Lẫn vào đám đông, cuối cùng Triệu Hưng Bình cũng nhìn rõ nội dung thông báo.

[ Thông báo về những sắp xếp mới nhất dành cho người sống sót ở nơi ẩn núp]

" Xét thấy số lượng người sống sót ngày càng tăng trong nơi trú ẩn, các thỏa thuận mới nhất hiện sẽ được thực hiện. "

" Nơi trú ẩn chia những người sống sót thành nhân viên thường trú và nhân viên cơ động. Nhân viên thường trú bao gồm không giới hạn: nhân viên thành phố, đội tuần tra, công việc bình thường ... Nhân viên thường trú cần tuân theo sự sắp xếp công việc của nơi trú ẩn và được hưởng những lợi ích cao hơn, chẳng hạn như sắp xếp nhà ở, tận hưởng thuốc men và sự bảo hộ cao cấp, v.v. "

" Trong số đó, những người thức tỉnh, những người có khả năng chiến đấu, có kinh nghiệm sử dụng súng có thể xin tham gia đội tuần tra. Lợi ích của việc tuần tra cao hơn ... nhưng họ cũng phải thực hiện nghĩa vụ của mình ... "

" Những người có kinh nghiệm quản lý vượt qua cuộc phỏng vấn sau khi nộp đơn có thể trở thành nhân viên của thành phố, và chế độ đãi ngộ là ..."

" Nơi trú ẩn không áp đặt hạn chế đối với nhân viên cơ động , nhưng tương tự, nhân viên cơ động không được hưởng bất kỳ lợi ích nào. Nếu nhân viên cơ động muốn thu hoạch vật liệu, họ có thể chi Nguyên Tinh để mua từ nơi trú ẩn hoặc họ có thể hoàn thành các nhiệm vụ thường xuyên do nơi trú ẩn cấp để trao đổi Vật liệu tương ứng ... "

Sau khi đọc thông báo, Triệu Hung Bình trầm ngâm bước ra khỏi đám đông.

Nhiều người xung quanh đang nói về vấn đề này.

Một số người sống sót tỏ vẻ lo lắng, " Nơi trú ẩn hiện tại không còn đầy đủ thức ăn, chúng ta sẽ không còn no bụng nữa trong tương lai sao?"

“ Có lẽ là không. ” Người bạn đồng hành trả lời có vẻ do dự “ Không phải nói sau khi trở thành cư dân của nơi trú ẩn, lợi ích sẽ cao hơn. Chúng ta phải trở thành cư dân nơi trú ẩn.”

" Nói như vậy, nhưng phúc lợi cho nhân viên sẽ tốt như thế nào? Bữa cơm tập thể bị hủy, dù có no đến đâu, ta vẫn cảm thấy không chắc chắn a. "

Triệu Hưng Bình bước tới chào hai người.

Họ đều là những người làm việc trong nơi trú ẩn, dù không quen biết nhau nhưng họ đều biết nhau.

Triệu Hưng Bình không đồng ý với quan điểm của hai người, " Nơi trú ẩn nói rằng thức ăn được cung cấp theo hiệu suất làm việc, nhưng trên thực tế, chỉ cần tính toán theo khối lượng công việc trước, các ngươi sẽ phát hiện, chúng ta sẽ nhận được nhiều thức ăn hơn trước."

" Không chỉ vậy, tôi nhìn từ phía trên, chỉ cần chúng ta làm việc chăm chỉ, tương lai chúng ta sẽ không chỉ có thể ăn, mà còn ăn ngon hơn. Sẽ có nhiều loại thực phẩm hơn, thậm chí cả thuốc lá và rượu bia sẽ cung cấp cho chúng ta. Đây là điều mà chúng ta không có trước đây, tôi rất hào hứng khi nghĩ về nó. "

Sau khi suy nghĩ xong, hai người kia gật đầu.

Từ quan điểm này, việc cải tạo nơi trú ẩn vẫn tốt cho họ.

" Tuy nhiên, như đã nói ở trên, nếu chúng ta tuân theo sự sắp xếp công việc, hầm trú ẩn sẽ không để chúng ta làm bia đỡ đạn, chẳng hạn như làm mồi nhử để thu hút ma thú."

Nói đến đây, người sống sót dường như nghĩ đến một quá khứ khó chịu nào đó, không khỏi rùng mình.

Triệu Hưng Bình bật cười, " Nhìn thoáng chút đi cha, sinh hoạt này giống như một lời thú tội. Nếu như nơi trú ẩn buộc chúng ta trở thành bia đỡ đạn, họ đã có thể làm điều này với chúng ta từ lâu rồi. Dù sao chúng ta cũng không thể phản kháng, bọn họ có cần phải làm trình tự rườm rà như vậy không? Theo tôi, việc cải tổ hệ thống này chỉ là do số lượng người nơi trú ẩn tăng lên, chính vì vậy mà họ không còn tùy tiện như trước nữa. "

Bọn hắn đi và nơi trú ẩn thời gian không dài, nhưng có thể thấy rõ tất cả cách mà nơi trú ẩn đối xử với những người sống sót, rõ như ban ngày.

Triệu Hưng Bình tiếp tục, " Hơn nữa, như các ngươi thấy trong thông báo, sau khi trở thành cư dân, chúng ta còn được cung cấp thuốc men, thuốc men đấy! Một khi chúng ta đổ bệnh 1 cái, thuốc men sẽ giúp chúng ta vào những lúc như thế, nơi ẩn núp nguyện ý cung cấp thuốc men cho chúng ta a.

Có một chút rung động trong lời nói của anh ta.

Tại tận thế , nhiều người sống sót không bị ma thú gϊếŧ hại, cũng không chết vì đói, nhưng trong môi trường khắc nghiệt, bệnh tật không được chữa trị kịp thời và hiệu quả, bệnh nhẹ từ từ phát triển thành bệnh nặng, họ đau đớn bên trong khóc lóc, sau đó chết.

Ai cũng hiểu được sự quý giá của thuốc!

Nó quý hơn nhiều so với thức ăn!

Chuyện tranh giành một lọ thuốc nhỏ, thậm chí gϊếŧ người không phải là chuyện hiếm ở nơi hoang dã.

Có thể cung cấp thuốc cho những người sống sót sau bệnh tật,

Triệu Hưng Bình chưa bao giờ nghe nói về một nơi trú ẩn như vậy.

Hắn nghĩ điều đó thật không thể tin được, và hắn đã ... may mắn.

…………

Khu biệt thự, phía trước là khu vườn nhỏ của lâu đài.

" Giám đốc, những người khác không sao, nhưng sẽ có ai thực sự tham gia đội tuần tra này?"

Tuần tra có phúc lợi cao nhất, nhưng nó cũng đòi hỏi yêu cầu khắt khe nhất.

Nhìn chung, các hầm trú ẩn có lực lượng phòng thủ tương tự như vậy nhưng không có yêu cầu nghiêm ngặt. Họ thường tuần tra, giám sát bên trong và giúp chống lại các cuộc tấn công từ bên ngoài của ma thú.

Tuy nhiên, thông báo bên trên.

Chẳng hạn như yêu cầu của giám đốc Đường bổ sung, thường xuyên tham gia các chuyến đi săn yêu thú, hàng tuần phải hoàn thành chất lượng huấn luyện nhất định, trong một khoảng thời gian phải tiến hành đánh giá, ai không đạt tiêu chuẩn sẽ bị sa thải .. .

Trần Hải Bình cảm thấy rằng đây là một trò đùa.

Chiến đấu với ma thú? Cực kỳ nguy hiểm, nếu không còn nơi nào để đi, một số người sống sót sẽ lựa chọn gia nhập, nhưng bây giờ ở nơi trú ẩn, chỉ cần họ không lười biếng, có thể ăn no mặc ấm. Trong trường hợp này, có bao nhiêu người sẽ lựa chọn tham gia đội tuần tra, Trần Hải Bình đã hoài nghi.

Đội tuần tra hiện tại chỉ có bốn người hoạt động hết công suất.

Bản thân đội trưởng La Triết và hai người bình thường với tài thiện xạ miễn cưỡng hợp cách, đây chính là toàn bộ đội tuần tra, mỗi ngày ra ngoài tìm vật tư, đi săn gϊếŧ Ma Thú, phần lớn chỉ có đội trưởng La Triết, 2 người còn lại lâu lâu cũng theo ra ngoài săn Ma Thú

Trần Hải Bình cảm thấy người thích hợp tham gia tuần tra nhất chính là người Thức tỉnh, loại người này có khả năng chống lại khi gặp ma thú khi đi ra ngoài, đáng tiếc là những người Thức tỉnh này đã nắm giữ thực lực một thời gian, nhưng họ kiêu ngạo cực kì, cùng nơi ẩn núp không quen biết. Tại sao phải bán mạng sống của bọn hắn cho nơi trú ẩn?

Trong nơi trú ẩn đã từng vào thời kỳ của Vương Thái, sức mạnh đỉnh cao tuyên bố có 70 hoặc 80 người thức tỉnh, nhưng theo mệnh lệnh của Vương Thái, chưa đến một nửa ...

Trần Hải Bình cũng đã quan sát thấy những ngày này, hiện tại người thức tỉnh trong nơi ẩn núp, có 1 số người tính cách rất tốt, có thể trợ giúp nơi ẩn núp phát triển về sau, còn lại mấy tên khác như nhà đám sâu mọt có thể gây cản trở nơi trú ẩn sau này.

Trong trường hợp này, Giám đốc Đường cũng yêu cầu phải hoàn thành một lượng đào tạo nhất định, đánh giá thường xuyên và sa thải những người không đạt ...

Trần Hải Bình cảm thấy rằng mình phải điên.

" Lão Trần người đừng không tin chuyện này, có thể không nhiều, chỉ cần số lượng đầy đủ 1 bàn tay, đây đã là một đội nhỏ, tự nhiên sẽ có đội thứ hai, thứ ba ... rất nhiều, như vậy dạng này đội tuần tra sẽ dần dần phát triển quy mô nhiều hơn nữa. "

" Nhưng, ngay cả những người thức tỉnh, họ cũng có thể chọn tham gia vào công việc vận chuyển, với thể lực của người thức tỉnh, họ có thể dễ dàng gặt hái đủ thành quả. Đối với hầu hết những người không có lợi cho bản thân, làm sao họ có thể tham gia đội tuần tra? "

La Triết tức giận, " Những người này, thật giống như kẻ hèn nhát, giữ lại bọn họ có ích lợi gì!"

Nó khá hữu ích?

Đường Vũ đương nhiên sẽ nói là hữu dụng, những người này đã được nuôi dưỡng lâu như vậy, không phải chỉ dùng để làm hình mẫu sao?

Con lợn béo và chuẩn bị gϊếŧ mổ.

Nếu không có sự so sánh thì làm sao phản ánh được sức mạnh của nơi trú ẩn.

Đường Vũ ngăn La Triết lại, lại nhìn về phía Trần Hải Bình, " Đội tuần tra tệ như vậy, hiện tại rất dễ tham gia tuy ít người, nhưng sau này sẽ rất khó ... Cậu phải biết, vô luận là tổ chức săn bắn một cách thường xuyên hoặc hoàn thành đầy đủ huấn luyện, đây đều là những phúc lợi mà người tuần tra có được. "

" Phúc lợi?? "

Trần Hải Bình đột nhiên trở nên choáng váng.