Chương 18: Ràng buộc về dân số

Trong đại sảnh của Lâu đài.

Đường Vũ nằm nửa người trên ghế sô pha mềm mại, duỗi lưng 1 cái cả người như chìm vào

" Thật là một cuộc sống sa đọa... "

Khoảng trống Nguyên Tinh sắp được giải quyết, trong lòng Đường Vũ thả lỏng hơn rất nhiều.

Phương thức gϊếŧ quái vật kiếm tiền hiện nay ngày càng trở nên vô dụng, mỗi lần đi săn gϊếŧ yêu thú, bạn phải tốn rất nhiều thời gian để tìm kiếm nó.

Thật là đáng xấu hổ.

Những người khác đều mong muốn tránh xa đám Ma Thú, ngược lại thì hay rồi, Đường Vũ càng muốn chạy vào ôm hun thắm thiết đám Ma Thú bằng cả trái tim mình.

Hiện tại hắn đã hiểu được một chút tại sao nơi này lại có tên nơi xa vực sâu khe hở.

Ngoại trừ tai nạn ngoài ý muốn Thú triều, số lượng ma thú ở đây quả thực không nhiều.

Trọng tâm của công việc bây giờ đã chuyển sang tìm kiếm nguyên vật liệu trong tự nhiên, đối với Ma Thú, Đường Vũ cũng không ôm hi vọng gì nhiều

Trong suy nghĩ của hắn, La Triết liên lạc thông qua khế ước và gửi tới 1 tin tức.

Trần Hải Bình đang tìm kiếm hắn.

Sau một hồi sững sờ, hắn mới nhớ ra mình vừa nhờ Trần Hải Bình thống kê súng đạn nhóm Hàn Cảnh mang theo, do thu hoạch lớn qua đem gạt bỏ chuyện này sang 1 bên.

" Như vậy ... " Đường Vũ suy nghĩ hai giây, " Dẫn hắn tới tòa lâu đài này đi. "

…………

“ Tới tòa biệt thự số 1? ” Trần Hải Bình có chút kinh ngạc.

Biệt thự số 1 luôn là khu cấm địa, chỉ có Giám đốc Đường và đồng đội mới đủ tư cách tiến vào, hắn tự biết mình kém xa so với những vị cao thủ kia, nhưng không thể nói là không ghen tị.

Bây giờ, hắn cũng đủ tiêu chuẩn rồi ?

Khi ở trong hầm trú ẩn, hắn bị loại ra vì không phải dưới trướng của Vương Thái chịu sự xa lánh, nhưng bây giờ, chỉ trong vài ngày, hắn đã được giám đốc Đường tin tưởng.

Trần Hải Bình hơi xúc động.

Đồng thời, hắn cũng tò mò không biết chính xác thì ở Biệt thự số 1 có điều gì khiến nó trở thành khu vực cấm.

Theo sau La Triết, Trần Hải Bình đi ngang qua Biệt thự số 3, Biệt thự số 2 ...

" Môi trường xung quanh cũng không có gì khác biệt. Nếu phải nói, chính là khu vực ở đây dọn dẹp sạch sẽ hơn 1 chút ..." Trần Hải Bình nghĩ đến đây, đột nhiên suy nghĩ trong đầu trở nên bế tắc.

" Chẳng lẽ mình bị hoa mắt? "

Cách đó không xa, vốn là căn biệt thự số 1 nhưng thay đổi thành tòa Lâu đài.

Tòa lâu đài này không lớn, chiếm diện tích nhiều hơn một chút so với biệt thự của 1 gia đình, nhưng những biệt thự ở nơi này đều có phong cách giống nhau, đột nhiên đổi thành lâu đài, Trần Hải Bình không nghĩ chắc có lẽ do nhìn nhầm.

Điều này chắc chắn tuyệt đối không có !

Đến gần hơn, lâu đài có thể được nhìn thấy rõ ràng hơn, những bức tường bên ngoài màu trắng bạc và mái hình chóp màu xanh đậm, tất cả đều có vẻ rất không chân thật.

Trần Hải Bình do dự một chút, cuối cùng vươn tay gõ lên bức tường bên ngoài.

Thật cứng và cũng chắc chắn nữa.

Cổng lâu đài đã mở.

Anh đi theo La Triết bước vào bên trong.

Vừa bước chân vào cửa, bạn có cảm giác như bước vào một thế giới khác.

Thế giới bên ngoài đang vào mùa hè nóng nực, làn gió thoảng qua mang theo hơi nóng khó chịu, khiến người ta bất giác khơi dậy khát vọng hủy diệt muốn trút bỏ.

Ngay sau khi bạn bước vào lâu đài và vượt qua ranh giới dường như đại diện cho hai thế giới này, cả người đều cảm thấy khác biệt!

Tất cả nhiệt khô đều tan biến, thay vào đó là nhiệt độ cực kỳ thích hợp, như ngâm mình trong dòng suối, với làn gió mát rượi thổi vào trên mặt.

Ngay cả không khí cũng tràn ngập một hương thơm thấm vào lòng người .

Trần Hải Bình chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người trong suốt, những ngày mệt mỏi đều biến mất không ít.

Tất nhiên hắn biết rằng đây chỉ là ảo tưởng, nhưng môi trường ở đây thật thoải mái.

" Ở đây có chẳng lẽ có máy điều hòa, nhưng máy điều hòa làm làm mát cảm giác không có thư giãn được như vậy. "

Hắn âm thầm suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không ổn khi đặt chân xuống đất.

Thảm đỏ trải toàn bộ sàn nhà, đồ đạc làm từ gỗ đàn hương, đèn tường được khảm trên tường y như pha lê...

Trần Hải Bình thấy có chút gì đó nghi ngờ về cuộc sống.

…………

" Giám đốc, số liệu thống kê về súng ống và đạn dược đã có kết quả: Có 23 khẩu súng lục các loại, 15 súng trường tự động các loại, một súng phóng tên lửa cầm tay, năm đầu đạn tên lửa còn lại, cùng một số lựu đạn, hàng ngàn viên đạn khác. "

Nói về những vũ khí này, Trần Hải Bình mỉm cười, " Với nhiều súng ống như vậy, việc xây dựng lại tuyến phòng thủ trong tương lai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. "

" Đúng vậy, còn có nhiều thứ hơn thế nữa. Ta vừa tìm được hai khẩu súng máy hạng nhẹ ở đây, một số súng trường tự động, v.v....ta còn tìm thấy một thứ đồ tốt nữa ..."

“ Thứ tốt? ” Trần Hải Bình khó hiểu nhìn Đường Vũ lấy ra một món dưới bàn, “ Đây là… súng bắn tỉa! Súng bắn tỉa bán tự động M99! Lại còn có thể tìm được loại vật này, có thanh vũ khí này việc đi trinh sát dễ dàng hơn nhiều, thậm chí có thể bắn tỉa từ xa và tiêu diệt một số con ma thú nguy hiểm! "

Loại súng này đối mặt với con người là chết người, đối mặt với ma thú có thể gay ra sức sát thương cao, nếu sử dụng tốt nó sẽ có thêm nhiều phương pháp chiến đấu.

“ Không sai. ” Đường Vũ gật đầu, “ Vậy từ bây giờ, khẩu súng bắn tỉa sẽ là của anh.”

" Tôi, của tôi ? Cái này quá quý giá a. " Trần Hải Bình không thể tin được.

Đường Vũ đem súng bắn tỉa đẩy tới.

" Tài thiện xạ của anh thật tốt, với khẩu súng bắn tỉa này thì anh có thể phát huy giá trị tối đa của nó. Nếu anh cảm thấy không thể chịu đựng được thì hãy coi như tôi cho anh mượn. Hãy sử dụng khẩu súng bắn tỉa này để gϊếŧ đám ma thú kia mới không bị mai một giá trị của nó ... "

Khẩu súng bắn tỉa này đặt bên cạnh như vật trang trí đối với La Triết và Y Liên, chưa kể đến không thể sử dụng được, bọn hắn cũng không cần dùng đến nó.

Vũ khí nếu không phát huy được giá trị của mình thì chỉ như vật trang trí mà thôi.

Chuyện lúc trước trong tầng hầm, Trần Hải Bình thông thạo súng ống, Đường Vũ đã nhìn thấy Trần Hải Bình gϊếŧ ma thú bằng súng lục.

“ Được. ” Trần Hải Bình hít sâu một hơi, “ Tôi nhất định sẽ không làm Giám đốc thất vọng, tôi nhất định sẽ không chôn vùi giá trị khẩu súng bắn tỉa này.”

Hắn ta trịnh trọng cất khẩu súng bắn tỉa này đi, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, " Giám đốc, những người đó trước đây là do một ông chủ ở Lâm Đông phái tới. Bây giờ có những người này ở đây, hiện những người này chết ở đây, chắc ông chủ bên phía kia sẽ không bỏ qua đâu."

Hắn có chút lo lắng hỏi kế sách tiếp theo của Đường Vũ.

" Kế sách tiếp theo? Đừng lo lắng, tên kia không phải là thủ trưởng trong quân đội, dưới tay cũng không có quân nhân. Dù có

mạnh đến đâu, miễn không phải là 1 chi quân đội tấn công , sẽ không có vấn đề gì. Huống hồ những người đó đã chết ở đây, người ở bên Lâm Đông muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn sự tình hơn, sợ tới lui sẽ mất nhiều thời gian. Bất quá, đừng lo lắng về nó. "

Trần Hải Bình có chút lo lắng, nhưng nhìn Đường Vũ, sau đó nhìn La Triết, phát hiện cả hai đều không lộ ra vẻ lo lắng, ngược lại, La Triết vẫn lộ vẻ đằng đằng sát khí.

Vốn dĩ anh ấy muốn thuyết phục anh ấy xây dựng một nơi trú ẩn ở một nơi khác, nhưng bây giờ anh ấy không thể nói được.

Ông trùm Lâm Đông có những người lính tinh nhuệ, khác xa so với nhóm hiện tại của họ. Dường như giám đốc Đường không hề làm qua chuyện gì mà không nắm chắc phần thắng.

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy ý tưởng thành lập một nơi trú ẩn quá táo bạo, từng bước đến hiện tại, hắn đã tin rằng Đường Vũ có khả năng này.

Có lẽ……

Giám đốc Đường còn có át chủ bài, liệu có đối phó được với ổng chủ ở phía bên Lâm Đông hay không?

Trần Hải Bình không thể nghĩ ra, nhưng anh sẵn sàng tin vào điều đó.

Anh ấy thậm chí còn không nghĩ đến việc rời đi.

Nếu rời khỏi đây, liền không cần lo lắng đến vị kia bên Lâm Đống, nhưng Trần Hải Bình không muốn tiếp tục cuộc sống kéo dài như trước kia.

Một số việc phải được thực hiện bởi một người nào đó.

Để giúp Giám đốc Đường xây dựng một nơi trú ẩn, dù là vì danh, lợi, hay vì tín ngưỡng trong lòng, hắn đều muốn thử.

Thất bại không có gì ghê gớm, không làm mới là điều khủng khϊếp khi con người đánh mất sự hiểu biết về bản thân và sống như một xác chết biết đi.

Không thuyết phục được Giám đốc Đường chuyển đi, Trần Hải Bình chỉ có thể cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình.

Huấn luyện khả năng bắn súng của những người sống sót để cải thiện sức mạnh phòng thủ của nơi trú ẩn.

Phần còn lại phụ thuộc vào con át chủ bài Giám đốc Đường tất cả đều phụ thuộc vào Đường Vũ

"... Tuy nhiên, thưa Giám đốc, nhân lực của chúng ta vẫn còn quá ít, những khẩu súng này thậm chí không thể phát huy hết tác dụng."