Chương 85: Lời Đề Nghị Của Hồng Ánh 18

Khẽ vung tay lên lưỡi đao Phi Thiên bay ra uốn lượn trên không trung rồi cắm vào một cái bia gổ phía xa, khẽ vung tay một lần nữa lực đạo từ cánh tay truyền vào sợi dây vàng kéo Phi Thiên ra một lần nữa uốn lượng trên không trung, nhưng thay vì để nó bay về tay mình Trần Lâm lại phát lực làm nó ghim vào bia gổ...!cứ thế cậu thông qua sợi dây dần dần học cách điểu khiển thanh chủy thủ gắn trên đầu...

Tuy nhiên còn chưa linh hoạt lắm Trần Lâm muốn luyện đến độ có thể điều khiến nó như một cánh tay thật thụ, nhìn chung Phi Thiên khá giống roi sắt nên khá khó để điều khiển nên cần một quá trình luyện tập nữa...

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang hăng say luyện tập thì cửa huyết điện chợt hé mở...

Nghe có người bước vào Trần Lâm quay đầu lại nhìn chợt ngây người.

Người đến không ai khác chính là Hồng Ánh...!nhưng nàng không giống thường ngày.

Hôm nay nàng không mặc quân phục như thường ngày nữa mà mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình nhưng nó cũng làm cho Hồng Ánh trở nên quyến rũ là thường, đặc biệt nhất bên dưới không biết nàng có mặc quần hay không chỉ thấy lấp ló bên dưới là một cập dùi trắng ngần...

Thấy Trần Lâm trố mắt nhìn mình Hồng Ánh mỉm cười yêu kiều nó:

- Bộ tiểu nô xấu lắm hay sao mà...!chủ nhân nhìn khϊếp thế.

Nghe Hồng Ánh nói Trần Lâm thoáng xấu hổ cười nói:

- Không trông nàng rất đẹp...

- Chỉ là ta không ngờ nàng mặc lại mặc quần áo như thế...

Nghe câu trả lời của Trần Lâm, Hồng Ánh thích thú mỉm cười rồi ngồi một bên lẳng lặng nhìn cậu.

- Tiểu nô chỉ đến nhìn ngài luyện tập thôi, đừng để ý đến ta...

Tuy nhiên dáng ngồi của nàng lại cực kỳ dụ người khi nàng gác một chân lên để má tựa vào đầu gối, vì thế phần hạ thể của nàng lại bạo lộ trước mặt Trần Lâm...

Hồng Ánh nàng không mặc quân thật, âʍ ɦộ đỏ hồng đầy lông măng đen tuyền cứ thế phơi bày trước mắt cậu, thậm chí với thị lực được cường hóa từ hai trang bị dạng nhãn cậu có thể thấy rõ từng sợ long tơ uống lượng cùng giọt nước còn động lại nới khóe môi hồng của cô bé...

Cứ thế Trần Lâm đứng như trời trồng nhìn khung cảnh ma mị trước mắt.

Thấy Trần Lâm cứ nhìn mình Hồng Ánh cười quyến rũ hỏi:

- Sao...!chủ nhân chứ nhìn ta như thế...!không luyện tập tiếp đi...

- Tiểu nô muốn nhìn ngài luyện tập...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm có xúc động muốn đánh vào mông nàng, đã đến đây câu dẫn người ta còn giả nai...

Không thế nhẫn nhịn lâu hơn Trần Lâm tiến đến ôm chặt Hồng Ánh vào trong lòng mình, đồng thời đưa tay lên bóp nhẹ lầu bầu ngực to tròn săn chắc của nàng, dần dần làm nàng cảm thấy bắt đầu rạo rực hơi thở trở nên gấp gáp.

Không chỉ thế Trần Lâm vừa xoa nhẹ lên bầu ngực vừa luồn tay xuống vuốt ve vùng tam giác huyền bí bên dưới, khiến cho nhũ hoa đỏ hồng của nàng càng căng cứng độn lên sau lớp áo.

Vừa trêu chọc nàng Trần Lâm không nhịn được thì thầm bên tai nàng:

- Nói tới đây có mục đích gì...

Nghe Trần Lâm nói Hồng Ánh mỉm cười hơi thở đứt quản nói:

- Ta đến đây...!chỉ để...!hầu...!hầu hạ chủ nhân...

- Không được sau...

Thấy nàng cứng miệng Trần Lâm cười lớn nói:

- Tốt, cái này là do nàng nói.

Nói xong Trần Lâm không khách khí bế luôn Hồng Ánh lên rồi chạy lên phòng của mình, đặt nàng xuống giường.

Nằm trên giường lớn Hồng Ánh mỉm cười nhìn Trần Lâm nói...

- Bây giờ tất cả của tiểu nô là thuộc về chủ nhân rồi...

- Tới đây trừng phạt tiểu nô đi...

Nghe được những lời kiêu khích của nàng Trần Lâm như con hổ đói mồi nhảy thẳng xuống lột luôn cái áo của Hồng Ánh ra, cả tấm thân nõn nà của nàng hiện ra trước mắt cậu…

Làn da trắng hồng, bầu ngục to tròn căng cứng cùng với hai hạt đậu hồng hồng trông đẹp vô cùng, không một giây chần chờ Trần Lâm nằm luôn xuống ngậm lấy nhủ hoa hồng hào của Hồng Ánh mà mυ"ŧ một cách say sưa làm cho nàng chỉ biết ngửa cổ lên rêи ɾỉ, tận hưởng sự sung sướиɠ do cậu mang lại...

- Mυ"ŧ mạnh lên đi...!chủ...!chủ nhân...

- Đừng thương tiếc tiểu nô...

Ngẩng đầu lên nhìn nàng Trần Lâm cười đê tiện nói:

- Yên tâm đi...!món ngon như thế này là sao ta có thể bỏ qua được...

Nói xong Trần Lâm lại cúi xuống đưa lưỡi liếʍ quanh bầu ngực sữa rồi ngậm luôn nhũ hoa vào mà mυ"ŧ chùn chụt, chẳng mấy cả bộ ngực hồng hào của Hồng Ánh đã ướt nhẹp bởi nước miếng của cậu..

Chưa đã Trần Lâm đưa lưỡi liếʍ xuống cái bụng phẳng lì của Hồng Ánh, cái lưỡi tinh quái liếʍ lên chiếc rốn trắng trẻo bé bé xinh xinh của nàng...

Dường như bị khích thích vào yếu điểm Hồng Ánh không thế nào chịu được nữa rên nhè nhẹ trong cổ họng:

- Thôi …dừng liếʍ chỗ đó của tiểu nô nữa… tiểu nô …không thể nào...!chịu được đâu mà…

Tuy nhiên Trần Lâm nào đâu có nghe vẫn miệt mài kiếm láp cái rốn nhỏ xin của nàng làm nàng oằng quại, bàn tay heo không khách mò xuống âʍ ɦộ đang bắt đầu rĩ nước của nàng.

Trần Lâm mỉm cười tinh quái nói:

- Sao tiểu nô của ta cảm thấy thế nào...!chắc sướиɠ chứ hả...

Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, Hồng Ánh thở hổn hển nói:

- Ừ sướиɠ...!sướиɠ lắm..

đâm thật mạnh tay vào bên trong tiểu nô đi..

Nghe Hồng Ánh nói như vậy Trần Lâm cũng không ngại ngần chiều theo nguyện vọng của nàng, cánh tay phát lực đâm thật mạnh ngón tay của mình giữa cái khe ẩm ướt kia, những giọt nước ấm áp từ bên trong âʍ ɦộ nàng rĩ ra như khẽ suối dần dần chảy ra làm ướt bàn tay cậu.

Là một đại nam nhân bỏ lở mật dịch là một tội ác, cảm nhận được chất dịch thần thánh đang rĩ ra Trần Lâm cúi người xuống khẽ nắm cái mu căng phồng cùng với những sợi lông loăn xoăn trông đẹp vô cùng làm cho cậu không nhịn được lấy tay vuốt mấy sợi lông đó dọc lên trên, rồi mỉm cười nói.

- Lông của nàng cũng mượt thật...

- Không biết bên trong sò lông có ngon không?

Biết Trần Lâm đang trêu chọc mình, Hồng Ánh không ngần ngại khıêυ khí©h:

- Ngon hay không...!chủ nhân thử là biết ngay thôi mà...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên cái âʍ ɦộ lông lá của Hồng Ánh, mùi hương da thịt đặc trưng của nàng làm cậu say sưa vô cùng.

Không một giây chần chờ Trần Lâm đưa lưỡi liếʍ dọc theo cái khe âʍ ɦộ, những giọt mật dịch bên trong đó chầm chậm chảy ra, thấy thế cậu say sưa đưa lưỡi liếʍ vòng quanh cái khe âʍ ɦộ như muốn mυ"ŧ sạch chất dịch thơm ngon đó làm cho Hồng Ánh sướиɠ khoái kêu lên:

- Ư...!ư...!sướиɠ...!sướиɠ không thể nào...!chịu được nữa...

- Chủ...!chủ nhân ơi...!liếʍ...!liếʍ thật mạnh vào bên trong tiểu huyệt của tiểu nô đi...

Thấy Hồng Ánh rên lên như mèo cái động dục Trần Lâm mỉm cười chiến thắng.

Không khách khí cố gắng vạch rộng tiểu huyệt bé nhỏ của nàng ra thêm đôi chút mà liếʍ vào trong, những thứ thịt hồng hồng thơm tho ấm áp, ẩm ướt càng khiến cậu say sưa cố đưa lưỡi vào mạnh hơn.

Chẳng mấy chốc âʍ ɦộ ẩm ướt của Hồng Ánh đã ướt nhẹp bởi dâʍ ŧᏂủy̠ lẫn nước miếng của Trần Lâm.

Không thể chờ đời thêm Trần Lâm đứng dậy cởi cái quần đùi của mình ra, côn ŧᏂịŧ to lớn đã cứng rắn hiên ra trước mặt Hồng Ánh...

Thấy nó Hồng Ánh không một giây chần chờ cầm lấy côn ŧᏂịŧ cứng ngắt của cậu rồi mυ"ŧ say sưa như người nghiện...

Thấy thế Trần Lâm cũng không chậm trễ tiếp tục công việc của mình, hai người cứ như thế say sưa liếʍ láp mυ"ŧ chùn chụt lấy hạ thế của nhau.

Dần dần hai tiếng rên lên sướиɠ khoái vang lên, Hồng Ánh co giật dữ đội rồi phóng xuất, một dòng âm tinh ấm ấp từ khe sâu huyền bí của nàng phun ra, Trần Lâm không khác khí miết sạch.

Cùng lúc đó Trần Lâm cũng không thể nhịn được nữa phun trào, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hỏi phun đầy miệng Hồng Ánh nhưng nàng vẫn cố nhậm chặc qυყ đầυ không cho chất tinh hoa đó trào ra rồi ực một tiếng nuốt xuống bụng...

Khẽ nhã côn ŧᏂịŧ vẫn còn vô cùng cứng rắn sao lần phóng xuất kia ra, Hồng Ánh say mê liếʍ sạch những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng còn sót lại mỉm cười nói...

- Của chủ nhân là ngon nhất...

- Nào bé bự vẫn chưa thỏa mãn...!hãi để tiểu huyệt của tiểu nô thỏa mãn nó nhé...

Nói xong Hồng Ánh nằm xuống dạng rộng chân của mình ra để âʍ ɦộ đỏ ao hồng hào hiện ra rõ ràng trước mắt Trần Lâm.

Không chần chờ Trần Lâm cầm côn ŧᏂịŧ to lớn của mình để đúng vào cái lỗ hồng hồng kia rồi đút vào chầm chậm…

Một cảm giác ấm áp khó tả lan tỏa ra từ đầu côn ŧᏂịŧ, những thớ thịt bên trong âʍ ɦộ nhỏ nhắn của Hồng Ánh như siết chặt lấy nó.

Hồng Ánh cố gắng nhìn xuống xem côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm đã chui được vào như thế nào, khi côn ŧᏂịŧ to lớn đã được nửa thì nàng cố gắng đẩy mình lên để côn ŧᏂịŧ lông lá chui gập vào trong.

Hai mau cầu cứ thế khẽ chạm vào âʍ ɦộ ẩm ướt của nàng…

Thấy thế Trần Lâm bắt đầu nhấp phầm phập vào âʍ ɦộ lông lá kia làm Hồng Ánh rên nhè nhẹ:

- Ư...!ư...!đã quá… nhấp mạnh nữa đi chủ nhân..

- Cắm...!cắm thật sâu côn ŧᏂịŧ của ngài vào bên trong tiểu huyệt...!của tiểu nô đi.

a.

a.

sướиɠ...

Cứ thế Trần Lâm điên cuống nhấp ầm ầm vào âʍ ɦộ bên dưới là cho dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra lai láng ướt cả đám lông dưới hai quả mau cầu của cậu, cơ âʍ ɦộ càng bóp mạnh như muốn nuốt lấy côn ŧᏂịŧ bên trong nó.

Nhấp được một lúc thì Trần Lâm chợt nằm đè luôn lên thân thể trắng trẻo mềm mại của Hồng Ánh rồi đưa lưỡi vào bên trong miệng nàng, Hồng Ánh cũng hướng ứng ôm chặt lấy thân thể săn chắc bên trên rồi cũng đưa cái lưỡi mềm mại của mình vào để cậu mυ"ŧ, nước miếng ngọt lịm cùng cái lưỡi nhỏ nhắn được của nàng là cậu say sưa mυ"ŧ liên hồi, bên dưới thì côn ŧᏂịŧ không quên công việc cứ chạy ra chạy vào cái âʍ ɦộ nhỏ nhắn của nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ thế phun ra lênh láng qua tường cú nhấp.

Cứ thế hai người say sưa ôm chấm lấy nhau trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy nhất, bên dưới hai bộ phân sinh dục không quên công việc của mình nghiệp nhàng qua lại.

Dần dần Trần Lâm cũng không thế cầm cự lâu hơn và cũng không cần cầm cự phóng ồ ạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của mình vào bên trong âʍ ɦộ nhầy nhựa của Hồng Ánh, bên kia Hồng Ánh cũng không nhịn được phóng xuất, khẽ cong người lên đẩy âʍ ɦộ của mình lên cao cho côn ŧᏂịŧ kia cấm và sâu nhất.

- Đã quá..

cho hết vào bên trong tiểu huyệt của tiểu nô đi chủ nhân… ôi…

- Nước của ngài làm...!làm tiểu nô sướиɠ...!quá đi mất…

.

Khẽ thở ra một hơi sướиɠ khoái Trần Lâm và Hồng Ánh nhìn nhau mỉm cười rồi trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy, bên dưới côn ŧᏂịŧ to lớn đã hạ nhiệt đôi chúc vẫn nằm ngọn trong âʍ ɦộ lông lá kia không hề muốn rút ra.

Khẽ ôm ấp lấy cơ thể trắng trẻo mềm mại của Hồng Ánh, ngửi lấy muốn hương quyến rũ trên cơ thể nàng, chầm chậm tận hưỡng sự ấm áp mà âʍ ɦộ nàng đa bao lấy côn ŧᏂịŧ mình Trần Lâm không nhịn được sướиɠ khoái đưa tay vuốt ve cái lưng ông mát lạnh mịn màng của nàng rồi nói:

- Nói đi nàng muốn gì nào...

Nghe Trần Lâm hỏi Hồng Ánh không vội trả lời mà vuốt ve lên bộ ngực săn chắc của cậu rồi mới từ tốn nói...

- Ta muốn đến cứ điểm Minh Nhật...

- Mong chủ...!chủ nhân chấp thuận...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm không nhịn được nhíu mày nói:

- Cho ta một lý do.

Hồng Ánh từ tốn nói:

- Thứ nhất theo như ta đoán thành phố Minh Nhật đang xảy ra chuyện, chén canh này ta muốn xem vào...

- Thứ hai là vì mẩu thân của tiểu nô, về công hay về tư thì có được nàng vô cùng có lợi cho huyết tộc.

- Thứ ba ăn có mẹ lẩn con không phải rất phê sao...

Nghe nàng nói thế mặc dù rất thích nhưng Trần Lâm vẫn giã nay đánh vào mông nàng nói:

- Nàng nghĩ ta là người như vậy sao...

- Được rồi để may ta đi cùng nàng...

Nghe Trần Lâm nói thế Hồng Ánh lắc đầu nói:

- Ngài không thể đi, huyết tộc cần người chủ trì.

- Đừng thấy huyết tộc có nhiều cao tầng thật tế chỉ có ta với ngài có thể cầm quân...

- Nên ngài không thể đi được...

Biết là thế nhưng Trần Lâm vẫn rất lo lắng cho Hồng Ánh, đa muốn mở miệng thì Hồng Ánh đã hôn lên môi cậu rồi nói:

- Ngài yên tâm Hồng Ánh của ngài không hề yếu đuối đâu...

- Lần này đi ta nhất định đem mẫu thân về dân lên cho ngài...

Biết không thể thay đổi được nàng Trần Lâm chỉ có thể thở dài, khẽ ôm chắc nàng vào lòng rồi nói:

- Hay! Thế là tháng ngày nhàn nhã của ta phải tạm gác lại rồi...

Hồng Ánh cười hì hì nói:

- Ta sẽ về nhanh thôi...

- Huống hồ giờ tiểu nô bù cho ngài nè...

Nói xong nàng chồm người dây đè Trần Lâm xuống bắt đầu cưỡi ngựa...

Một màng mây mưa kéo dài đến hừng đông sáng chính thức bắt đầu...