Tại sao lại có thể xảy ra chuyện này, lẽ nào năng lực chuyên nghiệp của cô gặp phải thử thách, lại xảy ra có khả năng nghiệm sai sao?
Làm lại 1 phần đối chiếu DNA, tế bào phóng lớn qua kính hiển vi khiến cô shock, kết quả khiến người ta không tin được, mà cô thì thà để bản thân sai còn hơn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại lẽ ra không có sai, dù rằng bình đựng phỡ mất 1 nửa, kí hiệu dưới đáy chai vẫn còn, vì thế cô phải thừa nhận chuyên nghiệp của mình đã có vết nhơ không xóa được.
Lần này thì cô đã hiểu dụng ý của người trộm xác, và cũng đã hiểu nguyên nhân gϊếŧ người của hung thủ.
Nhưng mà, tại sao lại có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của u linh, người phục pháp 2 năm trước là do cô phán định đã chết, việc loại bỏ giác mạc là do bác sĩ T động dao, trong cả quá trình cô đều ở gần đó, xác định người đã không còn hơi thở.
Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào, người chết làm sao có thể sống lại, trừ phi mắt cô mù rồi, nhìn bướm héo thành lá héo.
Ai có thể cho cô giải đáp, lòng Ngôn Túy Túy trầm lặng không cho người ngoài biết, người chịu tử hình rốt cuộc là ai, bị tráo đổi lúc nào cô nghĩ không ra.
Dung mạo giống nhau, bê bối như không quan tâm chuyện gì hết, cái vẻ hận đời không vì sắp rời khỏi trần thế mà biến đổi, đến cái cách cười đểu cũng y chang.
Lần sau nên kiến nghị phòng Công tố đừng hành hình vào rạng sáng, bóng tối dễ ảnh hưởng phán đoán.
“Tửu tinh nồng độ của anh, em vẫn chưa xét nghiệm xong àh?” Tựa người lên cửa, Thù Lang thần sắc khảng khái hai tay khoanh trước ngực.
Tửu tinh nồng độ là tục ngữ của anh, nghĩa là hơi rượu nồng nàn.
Ngôn Túy Túy ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “An Quốc Hoa có anh em sinh đôi không?”
“Em phát hiện điều gì, sao đột nhiên nhắc lại người đã chết 2 năm trước?” Bước vào căn phòng thực nghiệm đơn giản anh chuẩn bị lâm thời cho cô, sự cẩn thận trong lời nói trước giờ chưa có.
“Trả lời em trước, em sắp buồn bực chết trong cái thành sầu này rồi nè.” Tâm trạng cô vô cùng không tốt.
“Theo anh biết thì có, nhưng hình như 10 năm trước chết vì bệnh ung thư máu rồi.” Anh vốn không truy hỏi chuyện nhà của thủ hạ.
“Xác định chưa? Có giấy chứng tử của bác sĩ hay gì không, ung thư máu có thể chữa bằng cách ghép tủy xương.” Ung thư máu không phải là bệnh không chữa được, chỉ cần tìm được tủy thích hợp.
“Không rõ, anh ta không thường nhắc chuyện nhà, với lại thời gian hắn đi theo anh không dài.” Lúc trước thu nhận là vì hắn rất tàn nhẫn, lục thân bất nhận.
“Có thể tìm An muội muội hỏi không? Em có 1 nghi vấn cần giải đáp.” Tiếp xúc không tránh được.
Cô ta? “Tốt nhất là không, 1 là vì cô ta đi du học từ rất nhỏ, 2 là cô ta khá hận em, sẽ không nói thật.”
Không nhớ rõ cô ta mấy tuổi di du học, hình như năm nào nghỉ đông cũng về nước 1 lần, trong ấn tượng thì cô ta vẫn còn là con bé ngây thơ, thích cười lại bám người lớn, tới khi Quốc Hoa chết mới thay đổi tính tình.
Tầm hiểu biết về cô ta chỉ hạn chế trong tiếp xúc thể xác, ngày xưa bình phẩm của anh đối với phụ nữ là rất thấp, sự tồn tại của cô ta là vì 1 lời hứa.
“Mỹ nam kế của Thù tiên sinh không dùng được sao?” Cô chê cười cung cấp cách hay.
Thù Lang đưa tay khóa cổ cô lại. “Bán đứng anh 1 lần rồi còn muốn lợi dụng thể xác của anh, anh có phải đã quá dung túng em quá rồi không?”
“Thù tiên sinh nghĩ lệch rồi, em là muốn anh dùng sức quyến rũ của đàn ông nói ngon nói ngọt 1 phen, anh có khả năng làm Ngưu Lang.” Mặt soái body chuẩn, đủ cool.
“Vậy sao anh không quyến rũ được em, ngược lại còn bị em làm tới quay mòng mòng.” Mất mặt đàn ông.
Từ lúc quen tới giờ đã 1 thng rồi, anh vẫn chưa có cách lôi được cô lên giường, lần cắn cũng bị cô giảo quyệt trốn thoát, không ngừng đả kích lòng tự tôn dày như tường, khiến nó trăm lỗ hỏng nghìn vết đâm.
Gặp cô rồi trái tim trở nên mềm yếu hơn, hùng tâm tráng chí ngày trước bị cô mài thành vụn rồi, không bị cô tức chết là kì tích, cô còn trơn và khó bắt hơn cá trạch.
“Thù tiên sinh quá coi thường bản thân rồi, em không phải đã ngoan như con mèo Ba Tư nằm trong vòng tay anh rồi sao?” Chớp chớp con mắt xinh đẹp, đổi lại là 1 nụ hôn nồng nàn.
Cô mà ngoan? Lời nói dối quá hoa lệ. “Dẹp cái vẻ mặt vô tội của em đi, anh không mắc lừa nữa đâu.”
“Nói như em lăng nhược anh nhiều lắm vậy, đường đường là Bang chủ Ưng Bang mà lại đánh mất sự cuồng ngông tự đại sao?” Cô dùng ánh mắt nghi ngờ liếc 1 cái.
“Nàng, em còn muốn giả bộ tới bao giờ, anh muốn em.” Tay anh vuốt ve đường cong của cô.
“Nàng của Thù tiên sinh nhiều như sao, em không ngại nếu anh tìm đường xả khác.”
Cô không rảnh.
Chuyển tầm mắt, toàn bộ tâm tư của cô tập trung vào phát hiện mới.
Nhếch mắt, cười lạnh. “Em gặp ma mới không ngại, nếu anh tùy tiện lên giường với người khác, em lại trăm ngàn lý do thuyết phục anh, chúng ta không hợp”.
Quan niệm về sεメ của cô cao như núi, chỉ vì chuyện anh ngủ cùng Điềm Hoa, suốt 1 tuần anh phải nghe cô “tụng kinh”, gì mà bệnh AIDS đang tràn lan kêu anh bảo trọng, làʍ t̠ìиɦ với con gái chưa đầy 20t là xấu xa, nam và nữ không yêu mà sεメ là sỉ ngục bản thân v.v…
Này này nọ nọ đều dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói ra, nhưng thần kinh của anh chưa chết, không đến nỗi nghe không ra cô đang mắng anh không bằng cầm thú, hoàn toàn là con sâu hôi lạm dụng sεメ.
Không để ý thì sẽ tiến hành trả thù mặt tinh thần sao? Đáy lòng vô cùng “ngại” cái lịch sử anh từng có bao nhiêu phụ nữ.
Cô nàng trong ngoài không thống nhất yêu cầu công bằng, 1 con tim đổi 1 con tim, bao gồm trung thành về xá© ŧᏂịŧ, càng không cho anh “hồng hạnh vượt tường”, chỉ sợ vừa xoay người cô đã nằm lì không cho anh lên Cúc Hoa Cư.
1 tòa nhà kỹ thuật tự động hóa, anh không ngờ rằng Đài Loan cũng có tòa kiến trúc đạn bắn không xuyên, mặc anh dùng bao nhiêu tâm tư cũng không cách nào vào được, lãng phí trắng không biết bao nhiêu đạn.
“Thù tiên sinh, anh càng ngày càng hiểu rõ em rồi, anh hết tìm phụ nữ rồi chứ?” Ngôn Túy Túy mỉm cười nhìn vào màn hình vi tính nói.
“Anh đợi em đến tìm hiểu nhiệt độ trên người anh, cấm dục là loại hành vi không khỏe mạnh.” Nói và nói, ưng chảo lại mò xuống dưới váy cô.
“Đừng phá nữa, anh và Hình mỹ nhân đã tìm ra kẻ chủ mưu chưa?” Cô hất ma chưởng kia ra.
“Cái tên shemale đó……” Anh không chịu thua đổi tấn công ngực cô.
“Và anh ta gọi anh là cặn bã, quan hệ của hai người tốt tới nỗi khiến người ta ghen tị nha.” Chỉ thiếu chưa rút xuống chỉa vào nhau.
Thù Lang oan ức đẩy máy móc trước mặt cô đi. “Em bảo hắn tránh xa anh ra, người phụ nữ của anh anh tự biết bảo vệ.”
“Thù tiên sinh vết thương khỏi rồi chưa? Nghe nói người đánh lén anh ngày đó điều tra không ra manh mối nào hết.” Hiệu quả làm việc của anh tốt đến nỗi người ta không dám lĩnh giáo.
“Xem ra em khá quan tâm anh.” Đáy mắt tràn lên một màn âm u, nụ cười mang đầy sát ý.
Chuyện này anh giao cho Thạch Khiết phụ trách, chỉ là từ đầu đến cuối không tìm ra kẻ hại anh, còn hành tung của Phương Tịnh Hằng thì trở thành 1 câu đố.
Nhớ đến khuôn mặt ngây thơ đó, hận ý trong mắt anh lại tăng thêm, cô dùng cơ thể làm vũ khí dẫn dụ anh làm mưa làm gió trong biệt thự, nhân đó dùng miệng đút vào họng anh rượu đã tẩm thuốc mê, khiến tầm nhìn của anh mờ đi rồi chịu 1 viên đạn.
Phụ nữ luôn tham lam tình yêu, anh đã cho cô hưởng thụ nhà lớn thức ăn ngon cô còn chưa chịu, lúc anh gặp nạn cô còn khóc lóc nói yêu anh đến chết, xin anh hiểu cho nỗi khổ của cô.
Hứ! Miệng mật bụng gươm, dám phản bội anh thì phải trả giá, anh không biết cái gì là khoan dung độ lượng.
Nợ máu trả bằng máu.
Yêu anh nên bắt anh phải chết oan hay sao?
“Thù tiên sinh, anh nắm em đau đấy.” Gã khốn này 8 phần là nhớ gái nhớ tới quên chuyện.
Vết đỏ trên cổ khiến anh đau lòng hôn nhẹ. “Xin lỗi, anh không cố ý.”
“Thù tiên sinh trở nên khiêm tốn rồi, thì ra anh còn biết xin lỗi phụ nữ, trong lòng chắc không phải đang nghĩ tới người phụ nữ khác chứ?” Cô nên giữ chút ngạc nhiên trên mặt.
Mùi ghen nồng quá. Ý cười ngậm trong miệng, Thù Lang có chết cũng không thừa nhận cô đoán trúng phóc, đa nghi là bản tính trời sinh của phụ nữ. “Anh đang nghĩ làm cách nào lôi em lên giường, Ngôn tiểu thư.”
Muốn lôi cô lên giường muốn tới bóp cô sắp chết, cái lý do miễn cưỡng đến thế khiến ma cũng phải cười.
“Ngôn tiểu thư. Nói về phát hiện mới của em trước, chuyện này có liên quan tới Ưng Bang phải không?” Mặt nghiêm túc, anh đàng hoàng 1 tay chỉ vào màn hình nhìn cô.
Tiểu nhân gian trá. “Anh xem xem tôi và Cảnh cục kết nối, tư liệu đối chiếu đường đạn.”
Mở ra bản tư liệu dự phòng bị hủy hết 1 nửa, Ngôn Túy Túy chỉ vào vụ án An Quốc Hoa nổ súng bắn chết 1 nhà 7 người, liệt kê ra dấu vân tay, loại máu, kí hiệu súng, bản phân tích tϊиɧ ɖϊ©h͙ và độ tụ máu mà cô từng kiểm nghiệm.
Một hàng dài dày đặc danh từ y học, cô chọn trọng điểm mà giải thích, tránh việc người không chút căn bản y học như anh nghe không hiểu.
“Bên cảnh sát từ phòng làm việc của em lấy được 3 mẫu vân tay hoàn chỉnh, qua đối chiếu, đúng với vân tay của An Quốc Hoa.” Người chết sống lại.
“Sao lại có thể, hắn rõ ràng là đã chết 2 năm, em có lấy nhầm bản vân tay không?” Một màn kinh ngạc trong mắt anh.
Cô cũng rất khó chấp nhận. “Có tin mẫu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong xác nữ 307 mà hôm trước anh cắt ngang kiểm nghiệm, cũng là thuộc về An Quốc Hoa?”
“Huyền quá! Lẽ nào em gặp ma?” Nói là tình cờ thì cũng không đúng.
“Em cũng hy vọng là mình gặp ma, nếu không cái gã xui xẻo mà em chứng tử là ai.” Cô vẫn chưa từng phạm sai lầm trên phần kỹ thuật này.
Nếu người chết không phải là An Quốc Hoa, mà là người không lên quan đến vụ án, tội danh mưu sát là ai đã gánh, là ai chịu chết thay anh, tại sao?
Trong quá trình này có phải đã có hiện tượng tham ô, nhận hối lộ của nhân viên chấp pháp, nếu không sao lại có sự việc này xảy ra, người bình thường là không thể vào được phòng tử tù canh gác nghiêm ngặt đó.
Không hiểu, không hiểu, không thể hiểu nổi, người chết rốt cuộc là ai? An Quốc Hoa dùng cách nào thoát chết?
Là cô sai, cảnh sát sai, hay là pháp luật có kẻ hở? Để tử tù di hoa tiếp mộc tiêu diêu pháp ngoại, lại lần nữa cường bạo xác chết 1 cách tàn nhẫn, thậm chí ý đồ mưu sát pháp y để thoát tội.
“Em thật sự cho rằng An Quốc Hoa vẫn còn sống?” Chưa chết vậy sao không xuất hiện gặp anh?
Cô nói ra điều làm anh càng kinh ngạc. “Lúc giúp anh trị liệu vết thương, em đã giữ lai viên đạn bên ngực trái, An Quốc Hoa có phải quen kiểu bắn Tây Đức?”
“Cái này……” Kẻ gϊếŧ anh lại là hắn?
An Điềm Hoa có tham dự vào âm mưu gϊếŧ anh không?
“Không biết có phải do hắn quá tự cao hay tại xem phim điện ảnh xã hội đen nhiều quá, anh xem viên đạn phóng lớn có vết khắc, giống như cố ý dùng dao từ từ khắc lên.”
Thật quá rảnh rỗi, vết khắc nhỏ như thế nếu không tâm tư cẩn mật, sẽ rất dễ bị nhầm là vết xước ma sát lúc bắn mà có, ai mà để ý là kiệt tác của 1 sát thủ máu lạnh.
Muốn nổi tiếng mà tiếng không nổi, rơi vào cảnh đến tên cũng không có, đường giang hồ hung hiểm, sai 1 bước là bước nào cũng sai khó mà quay đầu.
“Qua 2 năm mà vẫn có vết khắc trên đạn giống nhau, anh cho rằng là hồn ma làm?” Ma không cần dùng vũ khí của con người hại người.
Thù Lang vẻ mặt trầm tư tức giận, “Hắn muốn gϊếŧ anh.”
“Còn em nữa. Xin đừng bỏ quên người siêng năng làm việc là em.” Trung thành với công việc cũng có chuyện nữa.
Lần này thì sự việc trước sau đã có điểm nối, trước là oán xưa lại sợ bị phát hiện, nên 1 không làm 2 không thôi diệt cỏ tận gốc, khiến cô không thể lật lại án xưa bắt hắn 1 lần nữa.
Nhưng ám sát thất bại, thôi thì dủng thủ đoạn hạ lưu là trộm xác chết, hủy đi chứng cứ là lựa chọn duy nhất, hắn sợ bản báo cáo ra rồi sẽ làm rối cục diện đã bày ra.
“Ngôn tiểu thư, tinh thần chuyên nghiệp của em thật đáng khâm phục, có thể chia 1 nửa lên người anh không?” Anh gặp khó khăn vẫn không buông tay, kiên trì tới cùng, muốn cô.
Ngôn Túy Túy không chịu được chớp chớp mắt. “Địch trong bóng tối, ta trong ánh sáng, anh vẫn còn tâm tư phong hoa tuyết nguyệt?”
“Ăn uống nam nữ, không sεメ không vui, em không thấy mình kéo quá lâu rồi sao?” Anh đang nói lên giường.
“Ý của Thù tiên sinh, là chúng ta cùng lột hết áo quần đợi người ta bắn vào lưng, cùng nhau chết để làm quỷ phong lưu?” Thứ heo dùng nửa dưới suy nghĩ.
“Ha……‘cùng nhau’ lên thiên đường cũng không tệ, anh sẽ luôn đích thân ôm eo em.” Ánh mắt mập mờ, Thù Lang bồng cái eo cành liễu của nàng lên bàn, thân thể xích vào giữa hai đùi.
Cảnh tượng ỷ tình, tư thế xấu hổ, nhưng giai nhân vẫn không động lòng dùng bút bi chỉ vào đầu anh.
“Thù tiên sinh nói sai rồi, tôi là người tốt, nên lên thiên đường uống rượu mật, còn anh là tội nhân, nên xuống địa ngục, bị cắt lưỡi rút gân móc tim.” Đường không giống, ai nấy an phận.
Người tốt không sống lâu, họa hại còn ngàn năm là do địa ngục quá đông, cần phải xướng danh đăng ký mới có đất trống xếp hàng chờ chết, mà thiên đường thì quá trống, mới có người tốt là lập tức thay vào, tránh việc sống lâu sẽ bị người xấu làm nhơ.
“Lưỡi của Ngôn tiểu thư độc quá khiến anh sợ, anh sẽ nếm thử mùi vị của nó.” Lưỡi xâm vào, anh liếʍ lên đôi môi mọng nước của cô.
“Đừng phá em, em vẫn chưa lập file……Uhm…..” Quá mức, anh đúng là gã nam nhân bỉ ổi.
Linh xà xuất động, triển chuyển không ngừng.
Nhẹ nhàng chọc phá thềm răng, như dính như rời lúc vào lúc ra lôi kéo tìиɧ ɖu͙©, lưỡi anh giao hòa với cô, khơi dậy các cảm quan trong người.
Hoang đường thời tuổi trẻ đâu thể bằng được kí©ɧ ŧìиɧ lúc này, say đắm khiến người quên đi mình là ai, nguyên tắc đã sớm biến mất từ lâu.
Ý thức được anh là người đàn ông chân chính, Ngôn Túy Túy hai tay chủ động ôm lấy cổ anh không muốn suy nghĩ, đầu nghiêng về phía sau đưa ra cổ họng trắng xing nghênh đón nụ hôn đang đến, tiếng cười nhẹ nhàng xao động.
Một kiểu hưởng thụ! Sự khıêυ khí©h của anh.
“Ngôn tiểu thư, biểu hiện của tôi cũng khác chứ?” Má đỏ ửng, ánh mắt mê ly, đẹp đến khiến trời sao mất sắc.
Cô trong tìиɧ ɖu͙© là mê hồn nhất, như viên đá quý lấp lánh, ấm áp mà không lạnh lẽo.
“Thù tiên sinh, còn muốn giảng bình không? Người tự đại như anh thì cũng chỉ muốn thế thôi.” Hay là đánh 1 bản báo cáo tâm đắc cho anh ta luôn.
Thù Lang cúi người cười khẽ cắn lên tai cô. “Miệng không nói được lời mật, từ nào cũng có độc.”
“Nhưng anh thích muốn chết đấy thôi, muốn từng miếng từng miếng nuốt trôi em.” Cô dùng tay gỡ các nút áo trên ngực anh.
Động lòng lại thêm thích nên dẫn tới xung động muốn sεメ chăng?
Những khuyến cáo của các nàng hàng xóm văng vẳng bên tai, chuyện nên xảy ra thì sẽ không tránh khỏi, hiện tượng kì quái của Tòa nhà cho thuê đã bám đến cô, nên tới lượt cô rồi.
Tình yêu mang màu sắc gì? Xanh lam của trời, hay xanh lục của lá cỏ? Hoặc là cam tuyệt đẹp, ngũ sắc biến đổi không ngừng.
Nụ hôn của anh là bá đạo.
Nhưng mà, là bá đạo dịu dàng, xao động từng khúc da thịt mẫn cảm, dùng sự vuốt ve nhẹ nhàng nâng niu thuyết phục cô ngừng giãy giụa, toàn tâm lao vào nghi thức bốc lửa, đốt cháy 1 lần nữa.
Bi tráng của hỏa phụng hoàng, trầm luân của lãnh cúc, trở thành 1 bức tranh mỹ lệ, xoay chuyển rồi lại xoay chuyển, áo quần rơi vương vãi.
“Ngôn tiểu thư, em quá vội rồi.” Biểu hiện của cô khiến anh vừa ý.
Như đang vội muốn cùng anh hưởng thụ lần vui vẻ đầu tiên.
“Tiểu ma nữ, em quả là bảo bối của nam nhân, tình yêu của anh……” Hơi thở gấp rút lấp đi từ cuối cùng mà anh chưa nói xong.
Mặt bàn chấn động lay chuyển màn hình vi tính, nước trong nửa chai nước khoáng bắt đầu dập dờn, ánh xuânô hạn, chiếu rọi đôi nam nữ hạnh phúc, ngoài cửa là 1 đôi mắt đố kị nảy lửa.
Đang bùng nổ.
Rất lâu sau, đại chiến tìиɧ ɖu͙© từ phòng thực nghiệm chuyển đến phòng ngủ, không biết đã làm bao nhiêu lần, hai người sức cùng lực kiệt ôm choàng nhau ngủ, 1 giấc tới sáng, không cơn ác mộng như quên đi hiểm nguy.
Gió lặng thì sóng yên, trời xanh thì không sấm.
Nhớ rằng vừa nghỉ ngơi không bao lâu, đột nhiên cửa bị đẩy ra, tiếng đạn phá cửa làm Thù Lang bừng tỉnh từ giấc ngủ say, với tay lấy tấm chăn che lấp 2 người đang khỏa thân, ánh mắt tóe lửa nhìn vào hai người đang bước vào.
Còn Ngôn Túy Túy chỉ trở mình, dùi đầu vào lòng anh tiếp tục say ngủ.
“Các ngươi tốt nhất là cho ta lý do không nổi giận, nếu không đợi xử lý theo bang quy.” Ánh mắt mạnh mẽ, tay nhẹ nhàng vỗ về người yêu bên cạnh.
1 cơn đố kị xẹt qua đáy mắt An Điềm Hoa, cô kìm nén không lao lên xé xác người con gái đã giành lấy vị trí của cô, cuối đầu nhìn ngón chân của mỉnh, như đang nén giận.
Nhưng không giấu được răng sắc nhẫn độc.
“Thù đại ca, chúng em bắt được người phản bội anh – Phương Hằng Tịnh.” Cô là cố ý, có âm mưu.
“Phương Hằng Tịnh?!” Thì ra ả còn sống. “Các ngươi ở đâu bắt được tên phản đồ này?”
“Cô ta trốn ở nhà trọ suối nước nóng núi Bắc Đầu, bị thủ hạ của Thạch Khiết phát hiện.” Không đợi Thù Lang ban lệnh, cô tự ý kêu người ngoài cửa lôi Phương Hằng Tịnh vào.
Tóc rối bời, mặt mũi tiều tụy, mắt tràn đầy kinh hoàng và khát vọng gặp lại người yêu, lúc ngã nhào xuống đất cô lấy tay đỡ bụng, như đang bảo vệ cái gì đó, cắn răng nuốt nước mắt.
Phụ nữ vì yêu mà yếu đuối, cũng vì yêu mà kiên cường, thân thể suy nhược quá mỏng manh.
“Lang……” Phương Hằng Tịnh chưa dứt lời mà đã ứa nước mắt.
Nhìn thấy anh không sao, tảng đá trong tim như được dỡ xuống, cô không hại chết anh.
“Ngươi không xứng gọi tên ta, cảm giác bán đứng ta như thế nào?” Đối với cô, anh chỉ có khinh miệt mà không hề hận.
“Em không có…em……” Cô không nói được nỗi khổ trong lòng. “Em không phải cố ý muốn hại anh.”
Người đó nói với cô chỉ là bắt anh giam lỏng, đợi xong việc sẽ thả ra, là cô tin lầm lời hứa ngon ngọt, đích tay đẩy anh xuống vực sâu, ngày đêm ăn ngủ không yên chịu sự trách cứ của lương tâm.
Lúc súng nổ cô đã tưởng trái tim mình chết theo anh, cả người ngả quỵ không còn sức đứng lên chỉ nhìn theo hướng anh chạy, chìm đắm trong nỗi đau giằng xé hơn cả vết thương súng của anh.
Cô quá ngây thơ rồi, làm người tình của lão đại hắc bang bao nhiêu năm mà vẫn nhìn không ra những âm mưu đen tối, người tranh quyền tranh thế thì có mấy ai thiện lương, vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn lợi dụng cô.
Khờ quá! Cô lại 1 lần nữa thân bất do kỉ, chỉ là lần này hắn lại muốn gì đây? Cô không để mình nghĩ quá nhiều, cô phải sống vì 1 người khác nữa.
“Không cố ý mà đã khiến ta xuống âm phủ chơi 1 lần, vậy nếu cố tình thì chẳng phải là xương cốt không còn?” Chết tới nơi rồi mà vẫn không biết hối hận.
Phương Hằng Tịnh ngước đầu ánh rưng rưng nhìn anh. “Vết thương của anh……đã khỏi chưa?”
“Nhờ phúc của ngươi, tạm thời chưa chết.” Thù Lang câu chữ lạnh băng, nén giọng xuống sợ làm tỉnh ai đó.
Tình cảm hai người mới ấm 1 chút, anh mới không muốn làm đông nó lại nữa, nhìn xem tướng ngủ của nàng say người biết bao.
Nhưng sự chu đáo của anh khiến An Điềm Hoa nổ lửa, cố ý vặn giọng to lên. “Phương Hằng Tịnh thân là người của anh mà phản bội anh, anh nên mạnh tay trừng trị ả.”
“Nhỏ tiếng lại, cô muốn chịu đòn roi nữa àh?” Thù Lang vỗ vỗ lên người vừa trở mình bên cạnh, giận dữ nhìn cô.
“Thù đại ca, tụi em đều biết Phương Hằng Tịnh là người anh yêu, nhưng anh không thể không phạt mà cứ thiên vị được.” An Điềm Hoa nhỏ giọng lại 1 chút, nhưng vẫn rất lớn.
Có người cứ làm ồn, xác chết cũng phải bật dậy ngáp 1 cái, huống chi là Ngôn Túy Túy.
“Ta có nói không phạt sao? Ngươi gấp cái giống gì?” Vì không phải là người anh yêu, nên anh không cho rằng anh cần lời biện luận dư thừa này.
An Điềm Hoa nắm tóc Phương Hằng Tịnh bắt cô đứng lên. “Ả đàn bà không biết xấu hổ này còn nói đã có con của anh, anh xem ả có phải rất đê tiện.”
“Của ta?!” Thù Lang không tin hỏi khinh.
“Tám phần là con hoang bên ngoài đổ lên đầu anh, muốn mượn cớ đứa con mà trốn tránh hình phạt.” Hứ! Cô sẽ không cho ả để lại con hoang.
“Không phải thế, Lang…Bang chủ, con là của anh, em không nói dối.” Phương Hằng Tịnh vừa khóc vừa biện minh.
“Ngươi còn xảo biện, kẻ phản bội đều phải chết.” An Điềm Hoa đấm vào bụng cô.
“Không, con của tôi……” Phương Hằng Tịnh cực lực bảo vệ đứa bé, nỗi đau bất an khiến cô rất muốn nói ra sự thật.
Nhưng nắm đấm tiếp theo đánh méo mặt cô, cơ thể cô như búp bê vải ngả xuống đất, làm sao cũng không động đậy được.
“Đủ rồi đấy! An muội muội, em đang trả thù riêng hay là trời sinh máu lạnh? Ẩu đả phụ nữ có thai là hành vi đáng xấu hổ đấy.” Ngôn Túy Túy khoác lên chiếc áo rộng lớn của Thù Lang, xuống giường.
“Túy nhi, em về đây cho anh.” Thù Lang lao xuống giường dùng chăn mỏng che lại sắc xuân trên cả người cô. (ý ý, ta suy nghĩ bậy r, ta thật là dê xồm quá đi)
Chỉ có anh hiểu rõ nhất cơ thể được bao bọc trong áo tiêu hồn thế nào, nhất là phần dưới không mảnh vải che thân, cặp đùi thon dài không tì vết chỉ có anh được phép chiêm ngưỡng, người khác đừng mong nhìn lén.
“Thù đại ca, anh đừng sủng ái con gái quá nữa, nói không chừng cô ta sẽ là Phương Hằng Tịnh thứ hai.” An Điềm Hoa 1 câu nói mà đả kích 2 người phụ nữ.
Người cũ không bằng niềm vui mới, mắt thấy cử chỉ vội vã nâng niu của người yêu, Phương Hằng Tịnh con tim đổ nát đau không muốn sống, khoảnh khắc mất đi sức sống không biết kiên trì vì cái gì nữa.
Liều mạng muốn bảo toàn con của anh, nhưng anh nhìn cũng không nhìn ôm lấy niềm vui mới trở về giường, để mặc cô tự mang nhục.
“An muội muội đừng tự hạ thấp mình như thế, phụ nữ trời sinh là để đàn ông sủng thương, huống chi tôi không có quan hệ gì với Ưng Bang, bán đứng anh ta thì cũng do anh ta tự chuốc lấy, không trách được Tư pháp vô pháp vô tình.” Cô này còn non quá, không biết gừng càng già càng cay.
“Cô thật quá láo xược, rõ ràng không có tư cách làm người yêu của Thù đại ca.” Bản mặt còn vương chút tìиɧ ɖu͙© thật làm người ta thấy ghét.
Ngôn Túy Túy cười nhẹ nhàng vẽ vẽ lên bộ ngực Thù Lang. “Thù tiên sinh, em rất láo xược sao?”
“Vô cùng láo xược, đến mức không coi ai ra gì cả, phạt em làm người của anh suốt đời.” Cả kiếp này cô đừng mong trốn thoát được.
“Thù đại ca, anh……”
“Gọi ta là Bang chủ, cô không cảm thấy cô đã làm nhiều quá so với việc cô nên làm sao?” Người lên tiếng nên là Thạch Khiết chứ không phải cô ta.
“Thù……Bang chủ, người ta là muốn phân ưu giải lao cho anh thôi.” An Điềm Hoa uất ức đỏ cả mắt.
“Không tới lượt cô nhiều chuyện.” Anh quay đầu hạ lệnh, “Thạch Khiết, đưa Phương Hằng Tịnh tới chỗ Lý Đại Ban, từ ngày mai bắt đầu tiếp khách.”
“Đứa trẻ trong bụng cô ta……” Ánh mắt Thạch Khiết xẹt qua tia âm trầm lạ lùng.
“Bỏ đi.” Sinh mạng không được hoan nghênh để lại cũng vô ích.
“Dạ.”
Phương Hằng Tịnh lòng đã chết đột nhiên cháy lên 1 tia dũng khí, nếu để người ta xếp đặt, thà cô cố níu lại 1 con đường để bảo toàn đứa con trong bụng.
“Không, con là của anh, người muốn hại anh là……Áh!” Đau quá, bụng của cô……
Vừa mới đứng dậy, chân từ phía sau đá mạnh vào cô khiến cô đau ngất đi tại chỗ, máu chảy ra từ phía dưới, càng lúc càng lan rộng.
“Thạch tiên sinh, anh tổn thương 1 thai phụ làm gì?” Coi bộ đứa trẻ không giữ được rồi.
“Cô ta ý đồ bất minh, vốn đã đáng chết.” Thạch Khiết khẩu khí như bình thường, nhưng Ngôn Túy Túy vẫn nghe được gì đó rất lạ thường.
Có thể là trực giác của pháp y.
“Mặt của Thạch tiên sinh phải chăng đã bị thương?” Mỉm cười, cô hỏi 1 cách hòa bình.
“Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ không tránh được thế này.” Sự cảnh giác sắc bén đột phát không qua được mắt cô.
Đột nhiên cô nói không đầu không đuôi: “Trong tay tôi vẫn còn giữ mẫu tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấy được trên cái xác nữ 307, đêm mai là làm xong đối chiếu, hy vọng có thể mau chóng tìm được hung thủ để an ủi người chết.”
Không ai để ý, lưng của Thạch Khiết đột nhiên cứng đờ.