Chương 1: Rồng gặp nạn

Lần đầu thử viết theo ngôi thứ nhấtCho dù có thảm hại đến thế, trong mắt tôi nó vẫn hùng mạnh xinh đẹp như cũ.Đồng tử của nó có màu đen, màu đen sâu thẳm nhìn không thấy điểm cuối, tròng mắt có màu xanh băng, trong suốt lóng lánh, lộng lẫy hoa lệ.

Andy suy nghĩ một chốc:Trong lúc đó nó có hơi giãy giụa, nhưng tổng thể vẫn thành thật mặc tôi làm gì thì làm.1.Tôi nói cho hắn biết:

Tôi là một lãnh chúa nhỏ trên lục địa Vanus.Tôi suy nghĩ một chút rồi nói cho hắn biết:

Lúc cha tôi ra đi chỉ để lại cho tôi một vùng đất có thể nuôi sống không tới một vạn người, một xưởng binh khí rách nát, một quân doanh chỉ có thể huấn luyện chiến binh cấp thấp, một đội quân gồm ngàn người, một tòa tháp cung tên hầu như không có năng lực phòng ngự, cùng với một pháo đài lãnh chúa cũng tả tơi không kém.

Đội quân của các lãnh chúa khác thường xuyên đến lãnh địa của tôi cướp bóc, lương thực trong vựa, chút ít vàng đáng thương trong kho đều là mục tiêu của bọn chúng, nhưng tôi lại chẳng đủ sức kháng cự.Câu hỏi hay đấy.

Niềm an ủi duy nhất chính là lãnh địa của tôi nằm ở cực bắc lục địa, tiếp giáp biển rộng, nguồn tài nguyên phong phú ở biển là món quà tốt nhất mà thiên nhiên ban tặng cho chúng tôi.[1][1] Vì anh ấy và cô ấy cùng phát âm là tā nên đã có có sự hiểu lầm ở đây

Hôm đó lãnh chúa phía nam là Mongar lại tới cướp bóc một phen trên lãnh địa của tôi rồi thắng lợi trở về. Tôi có chút không dám nhìn mặt thần dân của mình nên một mình cưỡi ngựa tới cạnh biển, nghe tiếng sóng, thả hồn nhìn biển rộng mênh mông, nghĩ về dáng vẻ lục địa Ikonamicos bên kia biển.

Lục địa Ikon rộng gấp mười lần so với Vanus của chúng tôi, không chỉ có nhân loại mà còn có người lùn, người cá, tinh linh, yêu tinh, bán thần và các chủng tộc kỳ diệu khác,… Nhưng ở Vanus, đặc biệt là loại địa phương nhỏ ở chỗ tôi, rất khó để trông thấy những chủng tộc này. Tôi chỉ được nghe về bọn họ qua lời kể của người kể chuyện dạo thuở bé, lúc được cha dẫn theo tham gia hội nghị lãnh chúa phương bắc. Ở chỗ của vị lãnh chúa lớn tổ chức hội nghị kia, có lần tôi được trông thấy một tinh linh xinh đẹp, bấy giờ mới tin rằng người kể chuyện dạo không có lừa tôi.2.Nhưng đáng tiếc tôi không có đuôi.

Trên lục địa Ikon còn có một sinh vật trong truyền thuyết, 1.rồng.Thị vệ trưởng Andy, người cùng tôi lớn lên, tò mò hỏi tôi nơi đó có cái gì.

Đối với loại sinh vật kỳ diệu này tôi luôn ngập tràn lòng khao khát. Chỗ lãnh chúa Ancel mạnh nhất Vanus có một con rồng, con rồng kia đã giúp gã nam chinh bắc chiến, đánh chiếm những vùng đất rộng lớn.

Tôi trộm nghĩ nếu mình cũng có một con rồng thì tốt quá. Vậy thì tôi có thể bảo vệ được thần dân của mình, cũng không cần phải sợ bọn Mongar tới cướp bóc nữa.Đội quân của các lãnh chúa khác thường xuyên đến lãnh địa của tôi cướp bóc, lương thực trong vựa, chút ít vàng đáng thương trong kho đều là mục tiêu của bọn chúng, nhưng tôi lại chẳng đủ sức kháng cự.

Đúng lúc này tôi nhìn thấy một bóng đen khổng lồ trên bờ biển quen thuộc.

Đúng lúc này tôi nhìn thấy một bóng đen khổng lồ trên bờ biển quen thuộc.Nó không có phản ứng.Trên lục địa Ikon còn có một sinh vật trong truyền thuyết, rồng.2.Nó nói:Tôi có chút nhụt chí. Nói thật tôi không chắc liệu nó có nghe hiểu lời tôi không, hoặc giả nó quá mệt mỏi nên không còn sức để đáp lại.

Mỗi lần tới bờ biển tôi đều bảo thị vệ chờ tôi ở phía xa, bởi tôi thích yên tĩnh một mình.Tác giả: Đại Viên Tựrồng

Tôi trấn an chú ngựa đang quay vòng tại chỗ, lòng có hơi do dự, không biết nên quay lại gọi người hay là tiến lên trước xem xét thử.

Tôi nghĩ dòng máu chảy trong người mình có ẩn chứa yếu tố ưa thích mạo hiểm của tổ tiên.Rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể chiến thắng lòng tò mò của mình, một mình thúc ngựa tiến về phía trước.

Rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể chiến thắng lòng tò mò của mình, một mình thúc ngựa tiến về phía trước.Chương sauBà muốn cởϊ qυầи áo tôi ra xem tôi bị thương ở đâu nhưng đã bị tôi từ chối —— Dù cho bà có lớn hơn tôi ba mươi tuổi, có nhìn tôi lớn lên như mẹ của tôi đi nữa, cũng không được.

Ít nhất còn có một điều khiến tôi tự hào —— Làm lãnh chúa, thú cưỡi Anthony của tôi là con ngựa tốt nhất ở mảnh đất nhỏ bé này.Tôi nghĩ nếu Ancel có một con rồng chịu để gã sai bảo, vậy thì theo lý thuyết người và rồng hẳn là có thể giao tiếp nhỉ? Chẳng qua là tôi chưa tìm được phương pháp chính xác?

Thật lòng mà nói tôi cũng không biết những thứ thuốc trị thương này có tác dụng với một con rồng hay không, thế nhưng bôi lên hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.Lúc còn cách thứ kia một khoảng nữa Anthony lại bất an dừng lại, dù tôi có giục cỡ nào nó cũng không chịu bước tiếp về phía trước.3.Mỗi lần tới bờ biển tôi đều bảo thị vệ chờ tôi ở phía xa, bởi tôi thích yên tĩnh một mình.– Vậy sao người không đưa nàng[1] về pháo đài trị thương?

Lúc còn cách thứ kia một khoảng nữa Anthony lại bất an dừng lại, dù tôi có giục cỡ nào nó cũng không chịu bước tiếp về phía trước.5.Dù nằm ở chỗ này cũng có khí thế và uy áp ép người ta tới không thở nổi.

Động vật thường nhạy cảm với ngoại cảnh hơn con người, tôi lại bắt đầu do dự có nên quay lại hay không —— Em trai tôi nhỏ hơn tôi tận hai mươi tuổi, năm nay cũng chỉ là một đứa nhóc ba tuổi mà thôi. Mất đi lãnh chúa trẻ tuổi có thể lại là một đả kích lớn với lãnh địa của tôi, tựa như một năm trước cha tôi đột ngột ra đi vì vết thương cũ tái phát.Đó là một con rồng, một con rồng hàng thật giá thật!– Cậu có thể gọi ta là Frius.Tôi nghĩ, a, hóa ra mi biết nói tiếng người.

Thế nhưng tôi lại bất chấp, đã tới tận đây rồi nào có chuyện lại quay đầu bỏ đi.Lúc cha tôi ra đi chỉ để lại cho tôi một vùng đất có thể nuôi sống không tới một vạn người, một xưởng binh khí rách nát, một quân doanh chỉ có thể huấn luyện chiến binh cấp thấp, một đội quân gồm ngàn người, một tòa tháp cung tên hầu như không có năng lực phòng ngự, cùng với một pháo đài lãnh chúa cũng tả tơi không kém.

Tôi trấn an Anthony, đoạn xuống ngựa rồi một mình tiến về phía thứ kia.

Đợi đến khi tôi có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt hơn, tôi không khỏi hít vào một hơi ——Tôi nghĩ dòng máu chảy trong người mình có ẩn chứa yếu tố ưa thích mạo hiểm của tổ tiên.

Đó là một con rồng, một con rồng hàng thật giá thật!

3.4.

Tôi nghĩ nếu nó dang rộng hai cánh thì chắc chắn sẽ lớn như pháo đài lãnh chúa của tôi vậy. Vảy của nó không phải màu đen mà phủ một sắc xanh đậm thâm thúy, nó có một cái đuôi nom cũng rất to khỏe mạnh mẽ, móng vuốt sắc bén ánh lên vẻ lạnh lùng.

Dù nằm ở chỗ này cũng có khí thế và uy áp ép người ta tới không thở nổi.4.Làm công việc này giúp tôi lần nữa nhận ra rằng nó to lớn thế nào, chỉ mới xử lý một nửa vết thương mà tôi đã thở hồng hộc.

Thảo nào Anthony không muốn qua đây.Tôi không dám chắc nó có nghe được lời tôi nói hay không, hoặc là có thể nghe hiểu hay không.

Thế nhưng thoạt trông nó rất yếu ớt, trên vảy có vết thương, một số miếng vảy còn bị tróc ra, tôi thầm nghĩ chắc hẳn đau lắm. Đôi mắt to của nó đang nhắm nghiền, chỉ có cánh mũi còn đang phập phồng là biểu thị nó vẫn còn sống.Đối với loại sinh vật kỳ diệu này tôi luôn ngập tràn lòng khao khát. Chỗ lãnh chúa Ancel mạnh nhất Vanus có một con rồng, con rồng kia đã giúp gã nam chinh bắc chiến, đánh chiếm những vùng đất rộng lớn.

Tôi nhịn không được đánh bạo tiến lên trước, ngồi xổm xuống sờ sờ cổ nó.Lần đầu thử viết theo ngôi thứ nhất

Cho dù có thảm hại đến thế, trong mắt tôi nó vẫn hùng mạnh xinh đẹp như cũ.Đợi đến khi tôi có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt hơn, tôi không khỏi hít vào một hơi ——

Nó không có phản ứng.Tôi rất muốn dùng đuôi quạt hắn một cái.

Vì vậy tôi lại sờ soạng thêm nữa.

Lần này cổ nó hơi giần giật, tôi sợ đến mức rụt vội tay về.

Tôi nghĩ bản chất của mình thật ra khá nhát gan, không như biểu hiện dũng cảm không sợ mà tôi cố ý thể hiện ra trước mặt mọi người.

Tôi ghé sát vào nói với cái đầu to lớn của nó rằng: “Chờ ta quay lại nhé, ta đi lấy ít thuốc trị thương.”Vì vậy tôi lại sờ soạng thêm nữa.Tôi nghi nếu nó hát thì chắc chắn rất êm tai.

Nó không có phản ứng gì.Động vật thường nhạy cảm với ngoại cảnh hơn con người, tôi lại bắt đầu do dự có nên quay lại hay không —— Em trai tôi nhỏ hơn tôi tận hai mươi tuổi, năm nay cũng chỉ là một đứa nhóc ba tuổi mà thôi. Mất đi lãnh chúa trẻ tuổi có thể lại là một đả kích lớn với lãnh địa của tôi, tựa như một năm trước cha tôi đột ngột ra đi vì vết thương cũ tái phát.

Tôi không dám chắc nó có nghe được lời tôi nói hay không, hoặc là có thể nghe hiểu hay không.

Nó không có phản ứng gì.5.Tôi là một lãnh chúa nhỏ trên lục địa Vanus.Tôi là người sĩ diện.

Tôi lấy rất nhiều thuốc từ chỗ nữ quan Anna của tôi.4.Lần này cổ nó hơi giần giật, tôi sợ đến mức rụt vội tay về.

Bà muốn cởϊ qυầи áo tôi ra xem tôi bị thương ở đâu nhưng đã bị tôi từ chối —— Dù cho bà có lớn hơn tôi ba mươi tuổi, có nhìn tôi lớn lên như mẹ của tôi đi nữa, cũng không được.– Bởi anh ta quá nặng.

Tôi là người trọng sĩ diện.

Vả lại tôi cũng không bị thương ở đâu cả.Thảo nào Anthony không muốn qua đây.

Tôi bảo đội thị vệ của tôi đứng gác ở khu vực có rồng, không cho phép bất kì ai bước vào —— Toàn thân rồng đều là kho báu, tôi cũng không muốn khi nhìn thấy nó lần nữa thì chỉ còn là một cái xác. Người anh em đã từng đầy khí phách kia hôm nay không may sa cơ lỡ vận rõ ràng không có chút năng lực phản kháng nào. Quan trọng hơn là tôi không muốn tin tức nơi này có một con rồng hôn mê bị lộ ra ngoài, dẫn các lãnh chúa khác tới mới là điều phiền phức nhất.– Là người cá ư? Tôi nghe nói đuôi người cá rất nặng.

Thị vệ trưởng Andy, người cùng tôi lớn lên, tò mò hỏi tôi nơi đó có cái gì.Tôi lấy rất nhiều thuốc từ chỗ nữ quan Anna của tôi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói cho hắn biết:

– Ta phát hiện một người đẹp bị thương hôn mê ở đó, vừa gặp đã yêu, định tự mình chăm sóc cho anh ta rồi cưới về làm vợ. Vợ bạn không thể bắt nạt, cho nên cậu cũng không thể qua đó được.Đáng tiếc tôi nói đến khát khô cả họng mà nó ngay cả mắt cũng chẳng thèm mở.

Andy có hơi khó chịu nhưng tôi tin hắn vẫn trung thành với mình, sở dĩ tôi nhịn hắn nhiều năm như vậy mà không thay thế hắn là vì —— Tôi sẽ không thừa nhận một lý do quan trọng khác là thần dân trên lãnh địa của mình quá ít cho nên tôi chẳng có mấy lựa chọn, mà Andy lại là người lùn nổi trội nhất trong những tướng quân tuyệt đỉnh kia.

Andy suy nghĩ một chốc:

– Vậy sao người không đưa nàngĐiểm thiếu sót là đôi mắt này hơi to so với nhân loại, có điều vô cùng hợp với cái đầu to lớn kia của nó lại càng tăng thêm sức mạnh. Đồng tử thẳng đứng như dã thú khiến tôi có chút kinh hồn bạt vía khi lần đầu nhìn vào nó.Niềm an ủi duy nhất chính là lãnh địa của tôi nằm ở cực bắc lục địa, tiếp giáp biển rộng, nguồn tài nguyên phong phú ở biển là món quà tốt nhất mà thiên nhiên ban tặng cho chúng tôi.TruyenHD về pháo đài trị thương?

Câu hỏi hay đấy.Tôi lại muốn biết rồng có biết hát không? Hình như người kể chuyện dạo chưa có nói.Tôi nghĩ nếu nó dang rộng hai cánh thì chắc chắn sẽ lớn như pháo đài lãnh chúa của tôi vậy. Vảy của nó không phải màu đen mà phủ một sắc xanh đậm thâm thúy, nó có một cái đuôi nom cũng rất to khỏe mạnh mẽ, móng vuốt sắc bén ánh lên vẻ lạnh lùng.

Tôi nói cho hắn biết:Tôi nhịn không được đánh bạo tiến lên trước, ngồi xổm xuống sờ sờ cổ nó.

– Bởi anh ta quá nặng.6.

Ánh mắt Andy “chợt” sáng bừng lên, hỏi tôi:Vảy của nó thô to, dày, cứng, không cẩn thận là có thể cắt cho tay tôi một đường liền.

– Là người cá ư? Tôi nghe nói đuôi người cá rất nặng.

Tôi rất muốn dùng đuôi quạt hắn một cái.

Nhưng đáng tiếc tôi không có đuôi.

Tôi trấn an chú ngựa đang quay vòng tại chỗ, lòng có hơi do dự, không biết nên quay lại gọi người hay là tiến lên trước xem xét thử.6.6.

Tôi bảo thị vệ gánh nước ngọt tới rồi tự gánh tới bên cạnh rồng, đoạn rửa sạch vết thương và vết bẩn cho nó.Khi thấy đôi mắt của nó tôi đã sửng sốt, thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả viên ngọc lộng lẫy trân quý nhất mà tôi từng thấy.

Kế đó tôi bôi thuốc trị thương lên người nó.

Thật lòng mà nói tôi cũng không biết những thứ thuốc trị thương này có tác dụng với một con rồng hay không, thế nhưng bôi lên hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.Tôi cảm nhận được ánh mắt kia, tự giác dừng bước, đoạn quay người lại nhìn về phía nó.

Vảy của nó thô to, dày, cứng, không cẩn thận là có thể cắt cho tay tôi một đường liền.Vả lại tôi cũng không bị thương ở đâu cả.

Trong lúc đó nó có hơi giãy giụa, nhưng tổng thể vẫn thành thật mặc tôi làm gì thì làm.

Làm công việc này giúp tôi lần nữa nhận ra rằng nó to lớn thế nào, chỉ mới xử lý một nửa vết thương mà tôi đã thở hồng hộc.Vì vậy tôi thử tán gẫu với nó, nói về về lãnh địa của mình, nói về Anna, Anthony và Andy, nói về lãnh chúa lớn Ancel có một con rồng và tên Mongar đáng ghét luôn ức hϊếp lãnh địa chúng tôi. Sau đó tôi hỏi nó tới từ đâu, quê nhà có dáng vẻ gì, còn người thân không và một vài vấn đề khác.Tôi nghĩ bản chất của mình thật ra khá nhát gan, không như biểu hiện dũng cảm không sợ mà tôi cố ý thể hiện ra trước mặt mọi người.

Tôi đoán nó tới từ lục địa Ikon. Chắc chắn việc băng qua Biển Chết đã tiêu hao rất nhiều sức lực của nó.

Ngày thứ ba nó mở mắt ra, thế nhưng vẫn mỏi mệt nằm ở đó như cũ.

Khi thấy đôi mắt của nó tôi đã sửng sốt, thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả viên ngọc lộng lẫy trân quý nhất mà tôi từng thấy.Nó không có phản ứng gì, nhưng tôi biết nó đã tỉnh táo lại, xem ra là không phản đối hành động của tôi.

Đồng tử của nó có màu đen, màu đen sâu thẳm nhìn không thấy điểm cuối, tròng mắt có màu xanh băng, trong suốt lóng lánh, lộng lẫy hoa lệ.

Điểm thiếu sót là đôi mắt này hơi to so với nhân loại, có điều vô cùng hợp với cái đầu to lớn kia của nó lại càng tăng thêm sức mạnh. Đồng tử thẳng đứng như dã thú khiến tôi có chút kinh hồn bạt vía khi lần đầu nhìn vào nó.Tôi theo thường lệ ngồi xổm xuống bên cạnh nó, bắt đầu rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc lên.

Khi tôi tới thì nó liếc mắt nhìn tôi, sau đó khép đôi mắt xinh đẹp độc đáo kia lại.

Tôi theo thường lệ ngồi xổm xuống bên cạnh nó, bắt đầu rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc lên.2.

Nó không có phản ứng gì, nhưng tôi biết nó đã tỉnh táo lại, xem ra là không phản đối hành động của tôi.[1]

Vì vậy tôi thử tán gẫu với nó, nói về về lãnh địa của mình, nói về Anna, Anthony và Andy, nói về lãnh chúa lớn Ancel có một con rồng và tên Mongar đáng ghét luôn ức hϊếp lãnh địa chúng tôi. Sau đó tôi hỏi nó tới từ đâu, quê nhà có dáng vẻ gì, còn người thân không và một vài vấn đề khác.

Đáng tiếc tôi nói đến khát khô cả họng mà nó ngay cả mắt cũng chẳng thèm mở.Tôi ghé sát vào nói với cái đầu to lớn của nó rằng: “Chờ ta quay lại nhé, ta đi lấy ít thuốc trị thương.”

Tôi có chút nhụt chí. Nói thật tôi không chắc liệu nó có nghe hiểu lời tôi không, hoặc giả nó quá mệt mỏi nên không còn sức để đáp lại.Kế đó tôi bôi thuốc trị thương lên người nó.

Tôi nghĩ nếu Ancel có một con rồng chịu để gã sai bảo, vậy thì theo lý thuyết người và rồng hẳn là có thể giao tiếp nhỉ? Chẳng qua là tôi chưa tìm được phương pháp chính xác?

Ngay lúc tôi ngậm miệng lại, phẫn nộ xách thùng nước muốn rời đi, con rồng kia lại mở mắt ra nhìn bóng lưng của tôi.

Tôi cảm nhận được ánh mắt kia, tự giác dừng bước, đoạn quay người lại nhìn về phía nó.Tôi trộm nghĩ nếu mình cũng có một con rồng thì tốt quá. Vậy thì tôi có thể bảo vệ được thần dân của mình, cũng không cần phải sợ bọn Mongar tới cướp bóc nữa.

Nó nói:

– Cậu có thể gọi ta là Frius.

Tôi nghĩ, a, hóa ra mi biết nói tiếng người.Khi tôi tới thì nó liếc mắt nhìn tôi, sau đó khép đôi mắt xinh đẹp độc đáo kia lại.

Tôi lại cảm thấy giọng của nó thật dễ nghe, tôi chưa từng thấy qua con rồng nào khác cho nên không biết có phải con rồng nào cũng có một chất giọng hay hay không. Giọng nó có chút trầm, trong lạnh lùng còn mang theo chút dịu dàng, tựa chất rượu mâm xôi mà Anna ủ lạnh vào đầu xuân hàng năm.

Tôi nghi nếu nó hát thì chắc chắn rất êm tai.

Tôi lại muốn biết rồng có biết hát không? Hình như người kể chuyện dạo chưa có nói.5.

Sau ngày hôm đó tôi cứ nghĩ mãi về vấn đề ấy, tận đến khi tiến vào mộng đẹp.