Chương 4.1: Triều xuy phun nước, tư thế 69

Thác Bạt Phong nhận ra toàn bộ âʍ đa͙σ của cậu đang co rút dữ dội, biết cậu sắp cao trào, đầu lưỡi hắn càng di chuyển thoăn thoắt càng quét thịt huyệt, mạnh mẽ rút vào cắm ra thêm mấy lần mới chịu rời khỏi. Đôi mắt hắn không chớp mà nhìn chăm chăm vào giữa hai chân Lục Tuần, tiểu huyệt run rẩy co vào rồi đột nhiên mở ra, một dòng nước trong trẻo phun trào từ bướm nhỏ đỏ tươi.

“A a a a a….Phun ra rồi…Ra rồi…” Mặc kệ Lục Tuần có khóc rên như thế nào thì nước da^ʍ cứ ồ ạt chảy ra không ngừng, sau khi dòng nước da^ʍ tràn hết ra ngoài, bụng nhỏ Lục Tuần co rút lại, miệng sò non mấp máy giật giật, đẩy ra thêm những giọt mật còn sót lại bên trong.

Bàn tay to của Thác Bạt Phong phủ lên xoa nắn tiểu huyệt đang chìm trong dư âm cao trào, Lục Tuần không phòng bị, làm sao chịu nổi kí©h thí©ɧ nhường này. Cậu nức nở nâng mông lên, hoa huyệt lại không nhịn được phun ra vài giọt mật da^ʍ.

“Đừng xoa… A Phong…Đừng xoa chỗ đó… Ưm a…”

Vòng eo nhỏ nhắn như bị điện giật run bắn lên, làn da từ cổ trải dài đến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cậu đều ửng hồng cả lên. Thác Bạt Phong bị cơ thể diễm lệ dâʍ đãиɠ của của cậu kí©h thí©ɧ đến thân dưới trướng phát đau, hắn ôm cậu vào trong lòng, liên tục rải xuống cổ và lỗ tai cậu những nụ hôn nóng cháy, tay không quên xoa nắn mép sò mềm mụp rồi nói:

“Bảo bối mẫn cảm thật, ta chỉ dùng lưỡi mà em cũng có thể triều xuy.”

===

Sau khi trải qua cao trào, người Lục Tuần mềm nhũn ôm chầm lấy Thác Bạt Phong, tay lần mò xuống tìm dươиɠ ѵậŧ đã sớm cứng như thép của hắn.

“Còn ngài thì sao, để em giúp.”

“Được.” Thác Bạt Phong kề môi sát tai Lục Tuần rồi cười khẽ, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm.

Ngón tay thon dài mịn màng sờ vào dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa của Thác Bạt Phong, hắn kích động, dương cụ lại lớn thêm một vòng.

Tới tận khi đem dươиɠ ѵậŧ của người trước mặt nắm trong lòng bàn tay thì Lục Tuần mới hoàn toàn cảm nhận được kích cỡ kinh người của hắn. Bàn tay tuyết trắng vuốt ve lên xuống căn dươиɠ ѵậŧ đã căng đau đến đỏ thẫm, đầu ngón tay linh hoạt cạy mở bao qυყ đầυ, ngón cái chà xát mát xa mã mắt.

Thác Bạt Phong phát ra từng tiếng thở dốc thô nặng: “Đúng rồi, bảo bối thật giỏi, cứ như vậy…”

Cự vật được bàn tay trắng nõn của Lục Tuần chăm sóc thì càng nóng hơn, to hơn khiến cậu cứ tưởng tay mình sắp phỏng tới nơi. Nghĩ đến tương lai cùng hắn thành thân, dươиɠ ѵậŧ này sẽ cắm sâu vào thân thể mình, đâm tới tận tử ©υиɠ, lấp đầy toàn bộ bên trong bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙, khiến cậu hoài thai, sinh cho hắn một bé sói thì mật huyệt vừa trải qua một đợt triều xuy lại ngượng ngùng chảy thêm nước da^ʍ ướŧ áŧ.

Bọn họ sắp thành thân rồi, Thác Bạt Phong là của cậu, dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng là của cậu, chỉ có thể cắm vào hoa huyệt của cậu mà thôi.

Chỉ cần tưởng tượng đến đây là nội tâm Lục Tuần dâng lên một loại kɧoáı ©ảʍ bí ẩn.

Cậu nhỏen miệng cười, ấn bả vai Thác Bạt Phong để hắn tựa vào đầu giường, chính mình thì giang chân quỳ gối, phần eo hạ thấp, khuôn mặt vươn tới cọ cọ vào côn ŧᏂịŧ lớn đến kinh người kia. Môi đỏ mỹ lệ hôn lên nó, hài lòng thấy được dươиɠ ѵậŧ trước mắt bị kích động đến to ra, đỉnh côn ŧᏂịŧ cũng chảy ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Lục Tuần như được cổ vũ, đầu lưỡi nhỏ vươn ra liếʍ liếʍ, không dạy tự thông, cậu dùng môi bao phủ qυყ đầυ, khoang miệng mềm mịn mυ"ŧ lấy đầu lớn dươиɠ ѵậŧ, đầu lưỡi nhẹ nhàng chọc chọc mã mắt.

Từ góc độ quan sát của Thác Bạt Phong có thể thu trọn cảnh Lục Tuần quỳ bò trước người hắn, đôi bờ mông tròn ủm nhếch lên, vòng eo uốn cong thật sâu, đường cong mượt mà trải dài từ vai đến mông làm máu toàn thân hắn dâng trào.

“Em liếʍ ngài có thoải mái không?”

Lục Tuần nhả côn ŧᏂịŧ ra, thở hổn hển lấy chút không khí, liếʍ liếʍ nhấm nháp dư vị quanh khóe môi dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, động tác vô thức của chàng tiên ngày thường không dính khói lửa nhân gian khiến cho người khác nhìn vào vừa thấy đơn thuần lại vừa gợϊ ȶìиᏂ khó cưỡng.

Thác Bạt Phong hô hấp dồn dập, thở hổn hển vươn tay sờ mặt cậu: “Quá thoải mái, bảo bối, em giỏi quá…”

Miệng Lục Tuần liên tục nuốt vào nhả ra cự vật to lớn nóng cháy trong miệng, thân dưới không nhịn được tuôn ra từng dòng nước da^ʍ chậm rãi theo đùi chảy xuống, mông cậu hạ thấp quỳ xuống giường, vô thức cọ xát âʍ ɦộ vào tấm chăn dưới thân nhằm lau hết nước da^ʍ đi.

Thác Bạt Phong sao có thể cho cậu được toại nguyện, tay nhéo cằm Lục Tuần để cậu ngẩng đầu lên, hôn lấy đôi môi bị dươиɠ ѵậŧ của hắn cọ xát đến đỏ mọng, nói “Tiểu Tuần, ngồi dậy rồi xoay người đi.”

Người đàn ông nhấc bổng Lục Tuần đang nhũn người ngồi dậy, để cậu tách hai chân quỳ gối trên người mình, mông hướng đến mặt hắn, bản thân thì nằm ngửa ra giường thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp ướŧ áŧ giữa hai chân Lục Tuần đang bị phơi bày ngay trên mặt hắn.