Chương 39: Chữa thương

"Đem tất cả quần áo cởi ra"

Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết đẩy lên giường, người phụ nữ này và cô trước kia không hề giống nhau ! Điều này làm cho hắn không hiểu sao mà lại tức giận!

Bạch Tuyết bị một sức lực đẩy lên trên giường, cô cũng hiểu được người đàn ông này chính là chỉ cần thân thể của cô, đối với cô căn bản không có một tia thương hại!

Tròng mắt thoáng qua một tia buồn bã, chậm rãi cầm lấy quần áo cởi ra, Lãnh Dạ nhìn thấy trên người Bạch Tuyết toàn là vết thương, liền đau lòng không ngớt, những kẻ khốn kiếp kia, ra tay thật độc ác, hắn thật không nên nương tay với chúng!

Lãnh Dạ cởi ra quần áo của mình, đè lên ôn nhu hôn lên mỗi một tấc da thịt của Bạch Tuyết, đến mức làn da đều đã trở nên tốt hơn , hắn giống như là cái máy hút bụi, từng chút từng chút đem vết thương trên người Bạch Tuyết hút đi hết mà chỉ còn da thịt trắng nõn mới thôi.

Bạch Tuyết thấy rất kỳ quái, vốn phía trước ngực có rất nhiều vết bầm tím, vì sao khi bị Lãnh Dạ hôn thì toàn bộ vết bầm tím đều biến mất,mà chỉ còn lưu lại chính là da thịt hoàn hảo.

Cô rất không hiểu được, vừa rồi những ủy khuất cũng đã quên mất không còn, chẳng lẽ hôn còn có thể trị liệu vết thương? Cô chỉ biết là khi động vật trên người bị thương thì đều liếʍ lên vết thương thì liền khỏi hẳn, chỉ là bọn họ là con người tiên tiến , nên sẽ chẳng bao giờ trị liệu bằng cách này?

Đoán được anh là đang vì cô mà liếʍ vết thương , bỗng nhiên liền mềm lòng giơ tay sờ đầu của anh,

Lãnh Dạ đem vết thương trên người Bạch Tuyết toàn bộ biến mất, hắn một lần nữa trở lại phía trên, hiện tại hắn muốn đòi lấy thứ mình muốn , mà không phải là vì chữa thương cho cô nên mới hôn.

Bạch Tuyết toàn thân không có bất kỳ khó chịu, bị mấy nữ sinh kia đánh cũng không còn đau nữa, hoá ra liếʍ vết thương thế nhưng cũng có thể dùng được, trong lòng cô có một ti ấm áp, vì vậy ngiời đàn ông này không chỉ muốn tra tấn cô, mà còn muốn đem vết thương trên người cô chữa tốt, cô bỗng nhiên cảm giác được anh đã không còn có xấu xa như vậy nữa.

Cô chậm rãi nghênh đón nụ hôn của Lãnh Dạ, bởi vì vừa tự mình chứng kiến được nụ hôn ma lực, nên cô cũng muốn nếm thử một chút sự thần kì của hôn môi . Vì thế, cô chấp nhận đáp lại sự đùa giỡn của Lãnh Dạ , bắt đầu chậm rãi đón nhân theo , hoá ra đây chính là cảm giác hôn môi, nó mang lại cảm giác tung bay, hoá ra hôn môi còn có thể làm cho người ta quên đi phiền não cùng thống khổ.

Cảm giác được Bạch Tuyết đón nhận, Lãnh Dạ bị một cỗ dòng điện cường đại tập kích, hơn nữa thẳng đến hạ thân, vũ khí đàn ông thì ngày càng giơ cao, hắn không thể nhịn được liền rên lên một tiếng, người phụ nữ bé nhỏ này bình thường đều bị động ,tất cả đều do hắn muốn như thế nào thì như thế đó, thế nhưng lúc này cô lại chịu đáp trả lại hắn, làm cho hắn cảm nhận được sự khích thích chưa bao giờ có.

Bạch Tuyết hiện tại cảm giác được vật phía dưới càng ngày càng cứng rắn , trên mặt thoáng cái nóng bừng , hoá ra anh ta vẫn là muốn cô, thế nhưng vì sao có đôi khi cô lại không cảm giác được vật kia? Có lúc thì lại cứng rắn như thép?

Cô vừa tò mò, không biết vật thô ráp cứng rắn kia làm thế nào mà cất giấu được chứ?

Lòng hiếu kỳ của thiếu nữ đúng là từ tâm mà sinh ra!

Ngay lúc cô đang thất thần,thì lại bị Lãnh Dạ phát hiện

"A -- "

Bạch Tuyết không phòng bị liền bị anh dùng vũ khí hung hăng đâm vào người cô, anh ta vẫn là ác tâm như vậy!

"Đây là nhắc nhở cô, muốn thoải mái thì không được phân tâm, nếu không tôi sẽ hung hăng nhắc nhở cô!" Lãnh Dạ cảm giác được Bạch Tuyết bởi vì hắn bỗng nhiên tiến vào, thân thể hoà làm một, làm hẳn cảm thấy rất thoải mái, đây là lần đầu tiên cô chịu chủ động chiều theo hắn, hôm nay cô hẳn là rất thoải mái, bởi vì hắn cảm giác được.

Đúng vậy, hôm nay Bạch Tuyết chính xác thấy đươc một loại cảm thụ, thảo nào người đàn ông này nhìn thấy cô liền muốn cùng cô như vậy, hoá ra là anh thích loại cảm giác này.

****

Đây chỉ mới là sự khởi đầu, Bạch Tuyết sau này còn phải đối mặt đâu chỉ là sự kết hợp với Lãnh Dạ, mà còn là hạt giống của Lang Vương, liệu hạt giống có nảy mầm không, sự kết hợp giữa hạt giống của sói sẽ ra sao...