"Người đâu, mang đại phu nhân đi…" Tiêu Kham nắm tay hạ quyết tâm, lớn tiếng phân phó: "Đại phu nhân phạm sai, từ hôm nay trở đi, phạt quỳ từ đường, không được ra ngoài, cũng không cho phép bất kỳ ai đến thăm hỏi."
"Tướng quân!" Thần sắc Vương phu nhân bi thiết, phạt quỳ từ đường, chỉ sợ chuyện kế tiếp là hưu thê. Không khỏi kêu lên sợ hãi: "Thϊếp cùng tướng quân mười năm phu thê, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có sao?"
"Tình cảm?" Ánh mắt Tiêu Kham rét lạnh, cười khổ nhìn về Vương phu nhân, "Lúc ngươi bố trí kế hoạch gây thương tổn cho Mặc Hàm cùng đứa con chưa xuất thế của y, có từng bận tâm đến tình cảm?"
"Thϊếp…" Vương phu nhân nghẹn lời, nước mắt tràn mi: "Tình cảm…… Tình cảm của Doanh doanh có ai từng bận tâm…… Thϊếp chẳng qua là nghĩ thay nữ nhi đã chết đi xả giận…… Cũng là sai sao?"
Tiêu Kham không muốn nghe tiếp, quay đầu, phất tay, ý bảo thị vệ đem người dẫn đi, thị vệ hiểu ý, cũng không quan tâm đến Vương phu nhân đang lẩm bẩm tự nói, bước lên một trái một phải đem nàng áp giải ra ngoài cửa.
Cung Cửu được Túc Lăng Uyên phân phó thì cũng áp giải Trương Niên đi giao cho quan phủ xử lý.
"Kéo Nguyên Bảo ra ngoài, đánh chết." Tiêu Kham bình ổn tâm thần, sau đó lại cao giọng nói.
"Tướng quân…… Oan uổng quá, tiểu nhân đêm qua xác thật không có cùng người này liên lạc…" Trong lòng Nguyên Bảo biết rõ chính mình là trừng phạt đúng tội, nhưng mà vẫn có chút không cam lòng, rõ ràng đêm qua chính mình không có liên lạc với Trương Niên bảo hắn làm ra chuyện này, là ai vu hãm mình?! Chẳng lẽ…… "Nhị…… Nhị công tử…… Hắn nói dối, việc làm hôm nay chính là kế hoạch của nhị công tử!"
"Ngươi…" Tiêu Mặc Ngọc vừa định cãi lại, thì thấy quản sự được phái đi điều tra hành tung đêm qua của Nguyên Bảo vội vã chạy vào nhà.
"Tướng quân, đã đến hỏi." Quản sự không kịp hành lễ, thì thấy Tiêu Kham gật đầu, vội vàng nói: "Tú bà Liễu Hương Uyển nói, căn bản đêm qua không có gã tiểu tư nào đưa vật gì đến. Mà một tháng trước, Như Yên cô nương đã được người chuộc thân, hiện tại không ở trong Uyển." Liễu Hương Uyển là ám trang của Túc Lăng Uyên, đương nhiên mọi thứ đều đã sớm an bài thỏa đáng.
"Hừ, miệng đầy giả dối, còn nghĩ vu hãm nhị công tử! Còn không mau kéo hắn đi!" Tiêu Kham nghe vậy thì cũng lười điều tra tiếp, bảo thị vệ mang Nguyên Bảo đi, Nguyên Bảo không kịp cãi lại thì miệng đã bị lấp kín kéo đi ra ngoài.
Túc Lăng Uyên nắm tay Tiêu Mặc Hàm đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Kham: "Tiêu tướng quân, nếu mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, vậy thì chuyện kế tiếp, sẽ không tiếp tục truy vấn. Tin tưởng Tiêu tướng quân sẽ cho ta một lời công đạo."
"Thái Tử yên tâm! Tiêu mỗ nhất định sẽ không để cho nhi tử cùng cháu ngoại của mình chịu ủy khuất!" Tiêu Kham tự biết đuối lý, đành phải chắp tay trả lời.
"Tốt." Túc Lăng Uyên nhếch khóe miệng, giúp Tiêu Mặc Hàm phủ thêm áo choàng: "Vậy ta sẽ yên lặng chờ tin lành. Hôm nay đành phải cáo từ trước." Chờ Tiêu Mặc Hàm cùng Tiêu Kham bái biệt, thì hai người bọn họ mang theo người đi ra ngoài cửa.
Tiêu Mặc Hàm quay đầu cùng Tiêu Mặc Ngọc liếc nhau, sau đó lại hướng Tiêu Kham bái biệt, đi theo Túc Lăng Uyên dẹp đường trở về phủ Thái Tử.
Mười ngày sau, Tiêu Kham được mời đến đến Ngự Thư Phòng.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Tiêu Kham cúi đầu quỳ xuống hành lễ.
"Tiêu ái khanh, hôm nay trẫm tìm ngươi, là muốn hỏi ngươi một chút." Túc Viễn ý bảo Tiêu Kham đứng dậy, sau đó chậm rãi nói: "Trẫm nhớ rõ...ngoại trừ Mặc Hàm, ngươi còn có một người con trai?"
"Hồi Hoàng Thượng…… Mạt tướng quả thật còn có một nhi tử khác, gọi là Tiêu Mặc Ngọc." Tiêu Kham cung kính trả lời, không biết Hoàng Thượng có dụng ý gì.
"Năm nay bao nhiêu? Có hôn phối hay chưa?" Túc Viễn tiếp tục hỏi.
"Chưa đến nhược quán…… Cũng chưa gả cưới." Tiêu Kham nháy mắt hiểu rõ ý tứ của hoàng đế, chẳng lẽ là muốn tứ hôn?
Quả nhiên liền nghe Túc Viễn nói: "Trẫm cố ý đem chất nữ Trình Linh của Hoàng Hậu, tứ hôn cho Tiêu Mặc Ngọc, được không?"
"Chuyện này……" Trong lòng Tiêu Kham nhảy dựng, chất nữ của Hoàng Hậu nguyện ý gả thấp, thì đối với Tiêu phủ hiện tại xem như là vinh hạnh lớn lao, thế nhưng Tiêu Mặc Ngọc là con vợ lẽ, Tiêu Kham có chút khó xử: "Sợ là phải ủy khuất thiên kim của Hoàng Hậu nương nương."
Túc Viễn thấy Tiêu Kham có chút do dự thì nói: "Trẫm biết thân sinh của Tiêu Mặc Ngọc chỉ là trắc phu nhân." Túc Viễn nhìn Tiêu Kham nói tiếp: "Ý đồ mưu hại Thái Tử Phi cùng hoàng tôn, trẫm cho rằng Tiêu tướng quân sẽ không đem người nhốt trong từ đường đơn giản như vậy?" Ngụ ý của hoàng đế là hắn đã biết được chuyện Vương phu nhân làm.
Tiêu Kham nghe thấy lời Túc Viễn nói, thì lạnh cả sống lưng, hắn không phải nghĩ che chở cho Vương phu nhân, lâu như vậy còn chưa hưu thê, bởi là không nghĩ đem chuyện này nháo lớn, hưu thê chính là thừa nhận việc làm của Vương phu nhân, vì bận tâm một chút mặt mũi cuối cùng của Tiêu thị, Tiêu Kham thậm chí còn suy xét qua một đoạn thời gian nữa sẽ làm Vương thị “chết bệnh”, lấy đó làm công đạo cho thái tử. Chỉ là…hoàng thượng đã biết được việc này, như vậy thì biện pháp này không thể thực hiện được.
Cắn chặt răng: "Mạt tướng hiểu rõ! Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm. Mặc Ngọc, sẽ trở thành đích tử của thần."
"Tốt." Túc Viễn nhếch khóe miệng, đối với Tiêu Kham gật đầu.
Ngày hôm sau, phủ tướng quân truyền đến tin tức hưu thê. Năm ngày sau, Trắc phu nhân Trương thị đươc nâng thành chính thất. Lại qua mười ngày, hoàng đế chính thức tứ hôn, cho Tiêu Mặc Ngọc ngày 8 tháng 2 nghênh thú chất nữ Trình Linh của hoàng hậu.
Ba vị hài tử ở trong cung hơn nửa tháng, hôm nay Túc Lăng Uyên mang theo Tiêu Mặc Hàm vào cung tiếp bọn nhỏ hồi phủ thái tử.
Hoàng Hậu đã truyền tin mời Túc Lăng Uyên vào cung, vì thế trước tiên hai người đi đến Cam Tuyền Cung của hoàng hậu.
"Đa tạ mẫu hậu đem việc làm của Vương thị báo cho phụ hoàng." Sau khi hai người hành lễ xong, Túc Lăng Uyên vô cùng khách khí nói: "Mới có thể khiến cho Tiêu Kham hạ quyết tâm hưu Vương thị, mà nâng Trương phu nhân thành chính thê."
"Thái Tử không cần khách khí. Bổn cung cũng là vì Linh Nhi" Chuyện gả chất nữ cho Tiêu Mặc Ngọc đã thành, kế tiếp là cùng Túc Lăng Uyên hoà bình sống chung, chỉ cần Túc Lăng Uyên thuận lợi đăng cơ, Hoàng Hậu liền an an ổn ổn làm Hoàng Thái Hậu của nàng: "Phải là bổn cung đa tạ Thái Tử mới đúng."
"Tâm nguyện của mẫu hậu đã đạt được...không biết. Về sau…" Hoàng Hậu dù sao cũng là chủ nhân của hậu cung, tuy rằng tạm thời hiện tại cùng mình hợp tác, nhưng mà khó bảo đảm trong tương lai sẽ không đối với mình động thủ. Đời trước, hoàng hậu bị Tiêu quý phi đấu ngã, kết cục thê lương, một đời này mọi thứ đều bất đồng, Túc Lăng Uyên không thể biết được kết cục lúc này, cho nên không yên tâm, mở miệng nói thử.
Hoàng Hậu nhìn hai người Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm: "Các ngươi yên tâm, bổn cung đã hoàn thành tâm nguyện, về sau mọi chuyện trong hậu cung sẽ không tiếp tục nhúng tay vào nữa." Ý là Lý quý phi vẫn tiếp tục chưởng quản hậu cung, còn hoàng hậu sẽ tiếp tục cùng Túc Lăng Uyên hoà bình ở chung.
Được Hoàng Hậu bảo đảm, Túc Lăng Uyên tâm buông phân nửa. Ba người lại nói chuyện phiếm vài câu, Túc Lăng Uyên liền mang theo Tiêu Mặc Hàm bái biệt Hoàng Hậu, từ Cam Tuyền Cung đi ra, hai người Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm trực tiếp đi đến Chiêu Nghi Cung.
Lúc này Lý quý phi đang ôm Tiểu Mặc Nhi, dỗ hắn ăn nhiều canh trứng một chút. Bên người lại có hai bà vυ" đang ôm Doãn Thần và Doãn Hi, lúc này hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vô cùng đáng yêu.
"Mẫu phi." Hai người nắm tay đi đến trước mặt Lý quý phi, nhẹ giọng kêu.
"Phụ thân, cha." Tiểu Mặc Nhi nhìn thấy hai người đã lâu không thấy, thì vô cùng vui vẻ, ở trong lòng Lý quý phi giãy giụa vươn tay thịt thịt hướng về Tiêu Mặc Hàm hô: "Cha…… Ôm một cái……"
"Ngươi nhìn xem, đứa nhỏ này rất thích cha đấy…" Lý quý phi cười bế Tiểu Mặc Nhi giao cho Tiêu Mặc Hàm, chạm chạm mũi nhỏ của Tiểu Mặc Nhi: "Thấy cha, thì đã không cần hoàng nãi nãi. Lần sau Hoàng nãi nãi sẽ không làm thức ăn cho ngươi!"
Tiêu Mặc Hàm cười hôn lên gương mặt Tiểu Mặc Nhi, có chút ngượng ngùng đối với Lý quý phi nói: "Mấy ngày nay mẫu phi vất vả…"
"Người một nhà nói vất vả cái gì…" Lý quý phi để Tiêu Mặc Hàm ngồi cạnh mình: "Đều là tôn nhi của ta, ta ngày ngày nhìn, còn không kịp vui vẻ đây…"
Túc Lăng Uyên nhìn hai người hòa hợp ở chung, thì khóe miệng nhếch cao đến tận mang tai, đây là cảm giác của nhà. Từ trong tay bà vυ" tiếp nhận hai đứa nhỏ trong tã lót, một trái một phải ôm, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc Hàm: "Ngươi xem, hai đứa nhỏ còn đang ngủ…"
Tiêu Mặc Hàm quay đầu, thò đầu lại gần trên khuôn mặt Doãn Hi hôn một cái, trên mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc.
"Đúng rồi, mẫu phi……" Túc Lăng Uyên phục hồi tinh thần, đem đoạn đối thoại với hoàng hậu lúc nãy nói cho Lý quý phi biết.
Lý quý phi trầm mặc hồi lâu: "Nói vậy…… Là về sau hoàng hậu sẽ không can thiệp đến tranh đoạt trong cung?"
"Hẳn là vậy…… Chất nữ của hoàng hậu gả cho Tiêu Mặc Ngọc, về sau…… Trình thị nhất tộc của hoàng hậu cũng coi như là gia tộc hiển hách ở trong Túc quốc…… Nàng cũng không có lựa chọn nào tốt hơn." Túc Lăng Uyên gật đầu nói.
Lý Quý Phi yên lòng, ôn nhu nói: "Mẫu phi chỉ cầu các ngươi có thể cả đời nâng đỡ lẫn nhau, bình an trôi chảy, hoàng tôn cũng thuận lợi trưởng thành."
"Mẫu phi chắc chắn cũng khỏe mạnh trường thọ!" Tiêu Mặc Hàm cũng có chút động lòng, vội vàng bổ sung.
Người một nhà hàn huyên hồi lâu, còn cùng nhau dùng xong bữa tối, lúc này Túc Lăng Uyên mới cùng Tiêu Mặc Hàm mang theo ba đứa nhỏ hồi phủ.
Ban đêm, Tiêu Mặc Hàm đem ba đứa nhỏ dàn xếp xong thì mới quay về phòng ngủ. Túc Lăng Uyên đã chuẩn bị xong đệm chăn ấm áp, chờ Tiêu Mặc Hàm rửa mặt xong nằm lên trên giường, Túc Lăng Uyên mới một tay đem người ôm vào trong ngực.
"Lạnh không…" Đem bàn tay có chút lạnh cầm lên, đặt ở trước ngực, sau đó dùng hai chân kẹp lấy hai chân đối phương, Túc Lăng Uyên dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho Tiêu Mặc Hàm.
"Không lạnh." Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu, ở trên môi Túc Lăng Uyên in lên một nụ hôn, mi mắt cong cong, rút hai chân cùng đôi tay của mình ra, xoay người ghé vào trước ngực Túc Lăng Uyên, đỏ mặt, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của đối phương.
Sau một phen mây mưa, Túc Lăng Uyên ôm Tiêu Mặc Hàm vào trong ngực không muốn buông bỏ, trêu đùa: "Hàm Nhi, hôm nay sao lại chủ động như vậy?"
Tiêu Mặc Hàm đem đầu vùi vào trước ngực Túc Lăng Uyên, lát sau nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy…… Bản thân mình thật hạnh phúc…… Cảm ơn ngươi……"
Túc Lăng Uyên cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu của Tiêu Mặc Hàm, nắm chặt hai tay, không…… Hàm Nhi…… Hai đời này của ta đều cần phải cảm ơn ngươi.
Lời không thể nói ra, hai người chỉ có thể ôm nhau. Thời gian phải trôi chậm lại tựa như bây giờ mới tốt, sau đó cứ như thế mà tiếp tục tiếp tục trôi qua.