Chương 7: Chương 7.1
Một tiếng động rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Phương Vũ, hắn nhanh chóng dời cây đuốc về phía phát ra tiếng động. Ánh lửa soi sáng một thân hình gầy nhỏ bị xích ở góc tường, nhưng không phải Tường nhi.
"Vương ma ma!" Không thể tin được nữ nhân kia ngay cả Vương ma ma cũng không buông tha. Phương Vũ vội vàng cắm cây đuốc ở khe tường, đưa tay cởi bỏ xích trên người Vương ma ma.
"Phương Vũ?" Giọng của Vương ma ma vừa sợ vừa vui, tựa như người chết đuối vớ được cọc gỗ. "Ngươi đừng để ý tới ta, mau đi cứu Tường nhi!"
Vừa nghe tên Vương Tường, Phương Vũ ngoảnh đầu lại, sốt ruột bắt lấy tay Vương ma ma hỏi﹕ "Nàng ở đâu?"
Theo ánh mắt Vương ma ma, hắn thấy Vương Tường bị xích trên tường.
Tim hắn tan nát.
Đây là Tường nhi của hắn sao? Ánh lửa mỏng manh chiếu lên bóng dáng mảnh khảnh của nàng, quần áo trắng đã bị tàn phá không chịu nổi, dính đầy vết máu. Hai mắt nàng nhắm chặt, gương mặt hốc hác, tất cả đều thể hiện nàng đã chịu nhiều khổ sở.
Hắn đến gần nàng, xoa hai má tái nhợt của nàng.
Tiện nhân Trần Tiên Tiên, dám đối đãi như vậy với Tường nhi của hắn! Phương Vũ gầm nhẹ, điên cuồng tháo dây xích, cứu Vương Tường ra khỏi tầng tầng trói buộc, gắt gao ôm nàng vào lòng.
"Phương Vũ? Là chàng sao?" Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, Vương Tường từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy Phương Vũ, nàng không dám tin. Vì nàng quá nhớ hắn, nên sinh ra ảo giác sao?
"Là ta, Tường nhi. Nàng chịu khổ rồi." hắn nghẹn ngào.
Đều là lỗi của hắn! Hắn không nên bỏ mặc nàng! Phương Vũ tự trách.
Vương Tường vẫn chưa tin, sợ đến khi tỉnh lại, hắn sẽ biến mất. Nàng cẩn thận vươn tay ra, xoa khuôn mặt anh tuấn lại có chút tiều tụy của Phương Vũ, "Thật là chàng." đột nhiên trên tay ẩm ướt làm nàng bừng tỉnh, "Chàng khóc?"
Nghe lời nói của nàng, Phương Vũ lúc này mới phát giác nước mắt đã không thể ngăn được. Hắn ngửa đầu, khống chế tâm tình của mình, lại cúi đầu cười yếu ớt nói﹕ "Đều là bị nàng làm cho tức mà khóc."
Phương Vũ tha thứ cho nàng. Vương Tường không khỏi mỉm cười theo, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Chàng khóc còn đẹp hơn ta." Nàng hồng vành mắt. Hắn vì nàng rơi lệ! Điều này làm cho nàng rất đau lòng.
"Ta biết." Hắn trả lời. Ánh mắt thâm thúy mà dịu dàng.
Lúc này đây, hắn sẽ không buông nàng ra nữa.
Hai người nhìn nhau cười thắm thiết,d’đ/l/q"d hiểu lầm lẫn nhau cũng theo nụ cười thành tâm mà biến mất.
"Chàng cùng … Tiểu Đào?" Nàng bỗng nhiên nhớ lại hắn mang theo Tiểu Đào bỏ trốn.
"Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta đưa Tiểu Đào về bên Giang Hàn! Ta làm vậy, chỉ là hoàn thành trách nhiệm của bạn tốt thôi." Hắn thân mật xoa xoa đầu nàng.
"Có thật không?" Mắt nàng sáng lên. Vậy là nàng đã hiểu lầm hắn.
"Đương nhiên là thật! Có nàng, ta còn dám nhìn nữ nhân khác nữa sao?" Hắn trêu chọc nàng.
"Xin lỗi…" Lý Linh rốt cục nhịn không được mở miệng chen vào. "Phương Vũ, ngươi không phải nên cởi trói cho chúng ta sao? Trần Tiên Tiên không biết khi nào thì sẽ xuất hiện, sợ đến lúc đó đi sẽ không kịp."
Đúng rồi! Gặp được Tường nhi, hắn quên hết mọi thứ. Phương Vũ ngượng ngùng nhìn Vương Tường, ôm chặt nàng một cái, mới lưu luyến buông nàng ra, để nàng ngồi dựa góc tường. Sau đó hắn nhanh chóng cởi trói cho Lý Linh cùng Vương ma ma.
"Tường nhi, người có khỏe không?" Vừa được tự do Vương ma ma liền chạy tới chỗ góc tường, ôm Vương Tường, xem xét vết thương trên người nàng, lại nắm lấy cổ tay của nàng, tinh tế bắt mạch.
Lý Linh cởi bỏ dây thừng, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.
"Vương ma ma, người đừng nóng vội, ta chỉ bị thương, không có việc gì." Vương Tường nhẹ giọng an ủi nàng, định rút tay về.
"Không được, người bây giờ đang mang thai, bị đả thương nặng như vậy, không cẩn thận sao được?" Dưới tình thế cấp bách, Vương ma ma nói ra chuyện này trước mặt mọi người.
"Có thai?" Vương Tường và Phương Vũ cùng kêu lên.
Phương Vũ rống lên, vọt tới trước mặt Vương Tường, lớn tiếng hỏi﹕ "Sao nàng không nói cho ta?"
Nếu nàng sớm nói cho hắn biết chuyện có thai, bất kể phát sinh chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng nửa bước, lại càng không để nàng bị tra tấn.
"Ta…" Vương Tường cũng bối rối.
"Ngươi đừng quát nàng," Vương ma ma vội vàng giải thích, "Đứa nhỏ mới nửa tháng, phải xem mạch tượng mới có thể biết được.”
Vương Tường thẹn thùng gật đầu, nhẹ vỗ về bụng mình. Nàng và Phương Vũ có con! Nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi nổi lên một chút ý cười.
Nhìn nàng mỉm cười tràn ngập tình mẫu tử, Phương Vũ không khỏi đau lòng. Duỗi tay ra, hắn nhẹ nhàng ôm eo nàng, ngang ngược mà cũng thương tiếc nói với giai nhân trong lòng﹕ "Từ giờ trở đi, không cho phép nàng rời khỏi ta nửa bước."
"Đừng như vậy." Vương Tường yếu ớt chống tay lên khuôn ngực tráng kiện của hắn, gương mặt tái nhợt cũng đỏ bừng, "Để ta xuống, ta có thể tự đi."
Ở trước mặt nhiều thuộc hạ, nàng thật sự không muốn để cho người ta thấy nàng yếu ớt.
Phương Vũ hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của nàng, chỉ là tăng thêm sức lực, gắt gao ôm nàng vào ngực, vẻ mặt cứng lại hỏi Vương ma ma﹕ "Tình hình Tường nhi bây giờ thế nào?"
"Hoàn hảo, không có nội thương, đứa nhỏ cũng bình an. Chẳng qua…" Vương ma ma lo lắng nhìn Vương Tường.
"Chẳng qua cái gì?" Phương Vũ sốt ruột hỏi. Hắn vội vàng lấy tay đè lên khí huyệt của nàng, phát giác hơi thở nàng mỏng manh, vì thế hắn lập tức vận nội lực, chậm rãi truyền chân khí của mình vào cơ thể nàng.
"Phương Vũ, chàng làm gì vậy?" Phát giác một dòng nước ấm từ bụng cuồn cuộn trào lên không dứt, Vương Tường kinh ngạc kêu to, giọng nói cũng vang dội rất nhiều.
"Suỵt!" Phương Vũ bảo nàng im lặng, để hắn chuyên tâm vận khí.
"Ai, đừng nóng vội, đừng nóng vội." Nhìn hành động của Phương Vũ, Vương ma ma vội vàng trấn an hắn, "Ta nói là vết thương trên người Tường nhi nên mau chóng trị liệu, nếu không miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu. Ngươi đừng truyền nhiều chân khí cho nàng, hiện tại thân thể nàng còn rất yếu, chịu không nổi."
Lúc này Phương Vũ mới thoáng buông nhẹ trong lòng. Thấy sắc mặt Vương Tường đã dần dần hồng hào, hắn vừa lòng cười cười, thu hồi tay, ung dung nói với mọi người﹕ "Tốt, chúng ta đi thôi."
"Nhưng làm sao chúng ta ra ngoài được đây? Chỉ với mấy người chúng ta, chỉ sợ đánh không lại binh lực của Trần Tiên Tiên." Lý Linh lo lắng nói.
"Đợi chút, ta không cần các ngươi vì ta…" Vương Tường ngăn cản. Tình hình trước mắt đối bọn họ rất bất lợi, thân là nữ vương, nàng không thể để cho hạ thần làm chuyện mạo hiểm. Huống hồ, nàng cũng không muốn Phương Vũ vì nàng mà bị thương.
"Không cho nói, nghỉ ngơi thật tốt!" Vương Tường còn chưa nói xong, thì Phương Vũ đã lớn tiếng ngắt ngang. Phương Vũ nhíu mày, mím môi, đáy mắt mơ hồ có chút không vui.
Hắn không thích nữ nhân của hắn không biết tự lo cho bản thân, mà lại lo lắng cho người khác.
"Ta không phải là bệnh nhân." Vương Tường bất mãn kháng nghị, nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn sắc bén, giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, "Bá đạo như vậy, nói cũng không cho."
Tốt xấu gì nàng cũng là nữ vương mà! Nàng buồn bực nói thầm. Nếu không phải hiện tại thân mình rất yếu, không còn cách nào khác phải dựa vào hắn, nếu không làm sao làm cho hắn cứ như vậy la lối.
Nhưng mà, nàng yêu chính sự ngang ngược cùng dịu dàng của hắn.
Phương Vũ âm thầm cười trộm, làm như không nghe thấy nàng bất mãn nói nhỏ, ngẩng đầu, tự tin nhìn mọi người nói﹕ "Đừng lo, mọi chuyện giao cho ta là được."
"Vương ma ma, ngươi biết Trần bá chứ?" Hắn quay đầu hỏi lão nhân gia.
"Làm sao ngươi biết hắn?" Vương ma ma thập phần kinh dị.
Trần bá trong miệng hai người, là nam tử lớn tuổi nhất trong cấm cung, được coi là "Nguyên lão" trong cấm cung, ở cấm cung cũng có địa vị và sức ảnh hưởng không nhỏ. Ngày đó Phương Ngạo bị giam trong l*иg tre đặc biệt ở cấm cung thì chỉ có Trần bá tự nguyện nói cho hắn biết tình hình trong cấm cung. Phương Vũ biết Trần bá, là từ Phương Ngạo mà biết.
"Việc này sau này nói sau." Phương Vũ liếc nhìn hướng thềm đá, "Cửa ta đã phá rồi, Vương ma ma, phiền ngươi đi thông báo cho Trần bá, kêu hắn triệu tập nam tử trưởng thành trong cấm cung, ta có việc muốn tuyên bố."
"Được, ta đi đây." Vương ma ma mang theo Lý Linh cùng một nhóm mười nữ võ tướng lập tức đi.
Đợi tất cả mọi người ra khỏi địa lao, Vương Tường mới mở miệng hỏi﹕ "Phương Vũ, chàng có kế hoạch gì?"
Nàng nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Phương Vũ, trong lòng đầy nghi vấn. Với binh lực hiện tại của bọn họ, muốn đánh bại Trần Tiên Tiên là không dễ. Tuy rằng nàng biết Phương Vũ tuyệt đối không thể không chuẩn bị gì mà xông vào cấm cung cứu nàng, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.
"Đúng, ta có kế hoạch." Phương Vũ cúi đầu nhìn nàng cười nói. "Chỉ là, cần sự phối hợp của nàng."
"Thϊếp sao?"
"Đúng vậy." Hắn gật gật đầu. Xem bộ dáng nàng há cái miệng nhỏ nhắn ra vì kinh ngạc, hắn không khỏi buồn cười. "Ta hỏi nàng, nếu lấy nhân lực hiện tại của chúng ta xung phong liều chết đi ra ngoài, có thể có mấy phần thắng?"
Sao lại hỏi vấn đề này? Nàng lườm hắn một cái, người ngu ngốc cũng biết đáp án là cái gì.
"Sao?" Phương Vũ đương nhiên biết ánh mắt kia của nàng là có ý tứ gì, nhưng hắn vẫn muốn nghe nàng trả lời.
"Không hề có phần thắng."
"Tốt." Hắn tiếp tục hỏi, nếu có thêm nam tử trong cấm cung, thì có mấy phần thắng?"
"Không được!" Vương Tường thốt lên. "Chúng ta là dân Nữ Nhi quốc làm sao có thể…?"
Phương Vũ ngắt lời của nàng, "Nàng đừng nói, ta chỉ muốn nàng cân nhắc binh lực hai bên." Hắn biết nàng sẽ phản ứng như vậy.
"Vậy được rồi." Vương Tường hoài nghi liếc hắn một cái, ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó trả lời﹕ "Thϊếp nghĩ khoảng chừng ba phần."
Tuy rằng nam tử trưởng thành trong cấm cung không ít, nhưng bọn hắn đều không được tập qua chiến sự, cho dù khí lực lớn hơn so với nữ tử, nhưng đối mặt với nữ nhân đã trải qua huấn luyện hoàn mỹ, nữ võ tướng cầm thương dài trong tay, chỉ sợ là khó mà ngăn cản. Huống hồ, trong cấm cung cũng không có binh khí.
"Vậy nếu như…" Phương Vũ cố ý tạm dừng một chút, khiến cho nàng chú ý. "Lan Lăng quốc phái ba vạn đại quân trợ giúp, cùng nhân lực hiện tại của chúng ta nội ứng ngoại hợp, thì tính sao?"
"Chẳng lẽ chàng…" Vương Tường trừng mắt. Thì ra đây chính là kế hoạchcủa hắn!
Phương Vũ cười. Hắn tán thưởng sự thông minh của nàng.
"Đúng vậy!" Hắn vươn ngón tay ra thân mật ấn lên môi của nàng, muốn nàng nghe hắn nói hết.
"Khi ta đưa Tiểu Đào về bên Giang Hàn thì cũng đã biết được tin tức Trần Tiên Tiên tạo phản. Nàng có biết, Giang Hàn vẫn hi vọng hai nước có thể cùng hòa bình chung sống, cho nên hắn hi vọng có thể lấy ký kết hòa bình làm điều kiện trao đổi, trợ giúp nàng xuất binh bình loạn."
Hắn dừng lại quan sát vẻ mặt của nàng, sau đó tiếp tục nói﹕ "Hiện tại, chỉ cần chúng ta có thể vận dụng nhân lực trong cấm cung để thoát ra khỏi vòng vây, trước khi trời sáng phải nghĩ cách để đại quân của Giang Hàn vào thành, mọi chuyện đều được giải quyết."
"Chàng muốn ta đưa nam nhân trong cấm cung hợp sức với tử địch của Nữ Nhi quốc giúp ta bình loạn?" Vương Tường vung tay nhỏ bé, trừng mắt nhìn hắn.
Đối với nàng mà nói chuyện này quả thực tựa như sét đánh ngang tai. Nàng chưa từng nghĩ tới, mình lại trầm luân tới mức phải yêu cầu sự trợ giúp của nam nhân!